Tam Thái Tử

Chương 719: Bảo tàng truyền thừa của Tà tổ(4)




- Đi vào đi, chúc các ngươi may mắn!
Bộ xương Cự Long nói, sau đó, bộ xương khổng lồ ầm ầm sụp đổ, hóa thành từng mảnh xương vỡ, nhưng mỗi một khúc xương đều vẫn hoàn hảo, chỉ là mất đi hồn lực thần bí gắn kết mà thôi.
Lý Lân gật đầu đối với Tà Tôn cùng Lạc Tinh Thần, chuẩn bị xông vào trong. Nhưng vào lúc này, một thân ảnh cuốn theo ba chùm kim sắc của ba chìa khóa vọt vào trong, làm cho ba người không kịp đề phòng trở nên sửng sốt.
- Vậy mà hắn cũng có ba cái chìa khóa!
Tà Tôn nói, hắn cũng nhịn không được mà nhìn về Lạc Tinh Thần sau lưng Lý Lân.
Lạc Tinh Thần chỉ là Võ Tôn sơ cấp, căn bản không thể sánh với Tà Tôn với tu vi Thần cấp.
- Cho ngươi này, không cần tìm hắn phiền toái!
Lý Lân nhanh chóng nói, nói xong hắn ném ra một phù triện màu vàng cho Tà Tôn, như vậy, trong tay Tà Tôn cũng có ba cái chìa khóa, sức cạnh tranh tăng lên nhiều.
Tà Tôn thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới tên cường giả Thần cấp vào trước kia lại có ba cái chìa khóa, hiện tại hắn thật sự cần, tự nhiên không cự tuyệt.
- Ngươi là hoàng đế của Bích Lạc hoàng triều sao, không nghĩ tới một cái chìa khóa cuối cùng lại nằm trong tay ngươi!
- Ngươi cũng là người Liễu gia, trước kia trẫm đã từng gặp qua ngươi!
Lạc Tinh Thần lộ thần sắc khó coi nói.
- Nếu ngươi muốn báo thù, lão phu tự nhiên phụng bồi. Nhưng mà lấy thực lực của ngươi hiện tại, ra tay chính là tìm chết!
Tà Tôn lạnh giọng nói.
- Hừ! Liễu gia thì thế nào, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ diệt hết, khôi phục Bích Lạc hoàng triều phồn vinh!
Lạc Tinh Thần trầm giọng nói.
- Có chí khí, hi vọng vận khí của ngươi cũng đủ tốt, đừng trở thành kẻ tâm cao khí ngạo, nhưng mạng thì mỏng như giấy.
Tòa thành phong cách cổ xưa rất nặng, đi vào trong đó giống như đi vào một thế giới mới. Ánh sáng trên chìa khóa màu vàng tạo thành liên hệ với cả tòa thành, từng tia kim quang bao phủ lấy mọi người, mỗi người đều nhắm chặt mắt, giống như là lâm vào ngủ say.
Trong lĩnh vực không biết tên, bốn thân ảnh lẳng lặng trợn tròn mắt nhìn bạch y nhân đưa lưng về chúng sinh.
- Tấm màn lớn bắt đầu mở ra rồi sao? Xem ra ta cũng nên nhanh chóng gặt hái một chút!
Giọng nói như là tự nhiên, giống như từ đầu tới cuối cũng không để ý tới mọi người.
- Tiền bối, chúng ta!
Cường giả thần bí mở miệng, tiếc là lời hắn còn chưa dứt, một tia ô quang hiện lên, cả người hắn bị đánh nổ, sau đó hóa thành bụi mù mà tan biến.
- Nhớ kỹ, trong lúc ta nói chuyện không được quấy rầy!
Bạch y nhân bất mãn nói, tính cách biến hóa này làm người ta khó mà nắm bắt.
Cường giả thần bí bị bóng đen đánh nát lại khôi phục trở lại, nhưng khi nhìn về bạch y nhân thì hai mắt tràn đầy rung động.
Bốn người yên lặng chờ đợi, cuối cùng, bạch y nhân xoay người, nhưng tướng mạo của hắn làm cho bốn người biến sắc.
- Không có gương mặt, lại là không có gương mặt, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Lý Lân tràn ngập rung động.
Vô Diện Tà Tổ trầm giọng nói :
- Có thể có được trong tay chìa khóa mà bản tôn truyền lại thì cũng là có duyên phận, xem ra không cho các ngươi chút lợi ích nào thì thật không công bằng. Có điều phàm là việc gì thì cũng có cái giá của nó, đồ của bản tôn cũng không phải là thứ dễ dàng có thể lấy được. Nếu các ngươi bỏ cuộc thì có thể rời khỏi đây, còn nếu đồng ý thì có thể tham gia nào thử thách sinh tử này.
Tất cả nhìn nhau nét mặt thận trọng.
Lạc Tinh Thần cuối cùng cũng mở miệng :
- Ta bỏ cuộc!
Lý Lân trầm giọng nói :
- Lạc huynh, sao huynh lại làm vậy?
- Ý tốt của Lý huynh tại hạ xin ghi nhận, nếu như trước đó không có huynh thì e rằng tôi đã chết rồi. Chiếc chìa khóa này xin giao lại cho huynh, có như vậy thì mới không để Lý huynh phải chịu thiệt thòi được.
Lạc Tinh Thần biết rõ trong tay của hai người còn lại mỗi người có ba chiếc, còn lại trong tay Lý Lân là hai chiếc, chiếc cuối cùng thuộc về y. Tuy không biết chiếc chìa khóa hoàng kim này có mối quan hệ gì với Tà Tổ, nhưng với trí tuệ của Lạc Tinh Thần thì y cũng hiểu rõ nhất định Tà Tổ và nó không thể không có liên quan gì đến nhau. Nếu như đã có liên quan thì trong tay có càng nhiều chìa khóa càng tốt, Lý Lân đã cứu y, y cũng không muốn Lý Lân vì mình mà mất đi cả mạng sống.
- Lạc huynh, đây là một cơ duyên rất lớn, mọi người tranh đấu công bằng, huynh không nên bỏ cuộc.
- Cơ duyên thì đã sao chứ, nếu như không có mạng để hưởng thì cũng là hư ảo mà thôi. Lý huynh, nơi đây xin giao lại cho huynh rồi.
Lạc Tinh Thần nói xong liền giao chiếc chìa khóa cho Lý Lân rồi chắp tay cáo từ.
Vô Diện Tà Tổ lại lần nữa nói :
- Rất tốt, chỉ còn lại ba người, mỗi người có ba chiếc chìa khóa, cơ hội là ngang bằng nhau. Các ngươi còn ai bỏ cuộc nữa không?
Cường giả thần bí vừa bị thiệt thòi khi nãy thận trọng hơn nói :
- Kính xin tiền bối hãy bắt đầu đi!
- Nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi!
Cánh cửa của tòa thành từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một khí tức vô cùng kì quái.
Ba người bọn họ liền lục đục bước vào bên trong, khi Lý Lân vừa vào đến thì y vô cùng sửng sốt với cảnh tượng này, giống như là y đang trở lại kiếp trước của mình vậy. Những cao ốc mọc lên như nấm, dưới đường là những dòng xe như suối đang chảy xiết vậy. Lý Lân bây giờ lâm vào cảnh của một người mặc quần áo cổ trang mà đứng giữa đường phố. Dòng người bắt đầu chú ý đến Lý Lân, các thiếu nữ thì đưa điện thoại lên và chạy đến xin chụp chung với Lý Lân vài tấm. Lý Lân thờ người ra, y không cự tuyệt nhưng cũng không đồng ý, cứ vậy mà bị những người xung quanh kéo vào chụp hình chung.
Tít tít tít...!
Tiếng hụ còi của cảnh sát vang lên, những người quanh đó cũng bị tình huống này làm thu hút và dạt sang cả bên đường. Một chiếc xe việt dã đang điên cuồng phóng tới, phía sau là những chiếc xe cảnh sát đang hụ còi cật lực đuổi theo.
Đèn đỏ phía trước đã hiện lên, một cô gái trẻ đang băng qua đường đã bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc mà đứng chết lặng giữa đường. Chiếc xe việt dã không hề có ý dừng lại, bánh xe to lớn của nó đang nhằm vào phía cô gái mà chuẩn bị cán qua cô.
Những người trên đường vô cùng hốt hoảng, nhưng không một ai có ý định lao ra cứu cô gái ấy cả. Bọn họ như đang chuẩn bị nhìn thấy cảnh máu me sau khi cô gái bị xe tông vào.
Cũng trong lúc này, Lý Lân đột nhiên xông ra cứu lấy cô gái đang chết đứng giữa đường và đánh một chưởng vào chiếc xe việt dã. Sau khi trúng chưởng của Lý Lân thì chiếc xe việt dã ấy như bị đâm vào tường mà dừng lại, đầu xe vỡ nát cả ra.
Đám người xung quanh vô cùng sửng sốt, tất cả bọn họ đều đang nhìn Lý Lân như nhìn một con quái vật vậy. Chỉ với một chưởng mà đã ngăn lại chiếc xe việt dã cách đó trăm bước và tốc độ cứu người của Lý Lân thật không phải là chuyện mà loài người có thể làm được.
Lý Lân nhìn sắc mặt của đám người xung quanh rồi cau mày và không có ý định dừng lại, y nhanh chóng hòa vào dòng người rồi biến đi mất dạng. Sau đó Lý Lân liền vào một cửa hàng quần áo mà trộm vài bộ đồ, khi y xuất hiện trở lại thì toàn thân đã ăn mặc không khác gì một người hiện đại cả.
Nơi đầu tiên mà Lý Lân tìm đến chính là quán internet, bởi vì chỉ có nơi đó thì y mới có thể tìm kiếm được thông tin toàn diện nhất. Và rất nhanh, Lý Lân đã tìm được tất cả những tin tức mà mình muốn tìm.
- Quả nhiên tất cả chỉ là ảo giác.
Lý Lân thoải mái ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da trong quán, nét mặt suy ngẫm. Có thể tạo ra một môi trường chân thật như vậy thì trong tất cả những người mà Lý Lân từng biết thì đây chính là lần đầu tiên. Quan trọng hơn cả là đối phương có thể đọc được tất cả kí ức của y mà tạo ra một cảnh tượng của kiếp trước này.
Lý Lân chau mày, có chút không rõ ý đồ của Tà Tổ :
- Rốt cuộc là đang khảo nghiệm chuyện gì đây?
Cũng trong lúc này, Lý Lân cảm thấy trong người vô cùng nặng nề, một sức mạnh vô hình đang áp chế đi tất cả chân khí của y, sức mạnh Thần cấp cũng từ đó mà biến mất. Đồng thời khí lực trong người Lý Lân cũng dần dần tan biến, chỉ trong một phút chốc, Lý Lân đã hoàn toàn mất đi sức mạnh và biến thành một người bình thường.
Lý Lân cười thầm trong bụng và không tỏ ra ngạc nhiên :
- Đến rồi sao? Ta cũng biết là mọi chuyện không đơn giản như vậy mà.
Cũng trong lúc này, một tiếng kêu hốt hoàng từ phía sau lưng Lý Lân vang lên.
- Cháy... Cháy rồi!
Lý Lân quay lại thì thấy bên trong quán internet đã bùng lên ngọn lửa cao hơn một trượng, những hàng ghế giờ đây đều đã trở thành chất đốt, trong một thời gian ngắn chặn mất cả lối ra.
Bên trong quán vô cùng hỗn loạn, có người gọi 119 để cầu cứu, chỉ tiếc là nước xa không cứu được lửa gần.
Lý Lân đứng trước ngọn lửa, da thịt y cũng cảm giác được sức nóng kinh người của nó. Trong lòng Lý Lân chợt nghĩ đến một điều, đó là bây giờ y đang ở trong ảo giác mà Tà Tổ tạo ra, nếu như Lý Lân thật sự chết bên trong ảo giác này thì nhất định sẽ dẫn đến cái chết thật của bản thể bên ngoài.
Lý Lân hít một hơi thật sâu và chuẩn bị liều mình xông ra khỏi biển lửa.
Cũng trong lúc này, tiếng khóc của một bé gái vang lên phía sau đã làm Lý Lân dừng lại, y quay đầu nhìn thì thấy một cô bé đang ngồi run bần bật ở một góc, điều này làm sắc mặt Lý Lân tái nhợt cả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.