Lý Lân ra tay
rất nặng, những kẻ xông vào nhẹ nhất cũng bị y đánh đến tàn phế. Đối
diện với một tay có thủ pháp tàn nhẫn như Lý Lân thì chủ của sòng bạc
này đã thực sự sợ hãi rồi, hắn nghĩ thầm không biết tên sát tinh hung ác này từ đâu đến mà có thể một mình đánh bại mười mấy người mà không đổ
một giọt mồ hôi.
Lý Lân lạnh lùng nói :
- Đưa ta đến một sòng bạc lớn, bằng không thì ngươi cũng giống như bọn chúng vậy.
Chủ sòng bạc quỳ sụp xuống đất, nét mặt sợ hãi mà van xin :
- Tha mạng, tha mạng, tôi sẽ dẫn ngài đi ngay bây giờ.
Sòng bạc cao cấp thật khác với những gì mà Lý Lân tưởng tượng, nó không
nằm trong một nơi âm u dưới lòng đất mà là trong một khách sạn rất lộng
lẫy. Khi Lý Lân bước vào thì như mới có lại cảm giác đây chính là nơi mà mình có thể thi triển hết tài năng.
Chủ sòng bạc kia không bỏ đi mà ở lại bên cạnh Lý Lân, hắn hiển nhiên là một khách quen ở đây, do đó mà vừa đến đã có thể dẫn Lý Lân vào để đánh một ván bài lớn.
Lý Lân không chút khách sáo mà thắng liền mấy ván làm cho đối thủ không
còn ai dám vào đánh nữa. Đối diện với tình hình này thì nhà cái đành
phải ra tay, nhưng chỉ tiếc là vẫn không thể ngăn chặn được Lý Lân. Cuối cùng nhà cái đành phải đi nước bài mạo hiểm cuối cùng là giở trò gian
lận, nhưng khi hắn chuẩn bị giở trò thì đã bị Lý Lân phát hiện, thế là
hai bên động thủ với nhau.
Lý Lân ra tay rất tàn độc, phàm là kẻ nào xông lên đều bị đánh đến không trọng thượng thì cũng sắp chết. Đối mặt với tình huống này, chủ sòng
bạc lớn đã móc ra một khẩu súng, khi hắn chuẩn bị nhắm vào Lý Lân mà bắn thì đã bị Lý Lân dùng con dao cắt trái cây trên dĩa phóng vào cánh tay
phải làm cho nó đứt lìa ra. Sau đó Lý Lân ung dung nhặt khẩu súng lên và gom sạch tất cả tiền bạc rồi bỏ đi.
Hành động điên cuồng này của Lý Lân đã làm kinh động đến lực lượng cảnh
sát, rất nhiều xe cảnh sát đã đến bao vây cả hiện trường. Một nhóm cảnh
sát toàn thân trang bị vũ trang đã xông vào đến bên trong.
Chỉ tiếc là cho dù có lục xét kĩ càng đến thế nào thì cũng đều không
phát hiện ra được hành tung của Lý Lân, giống như là y đã tan biến đi
như bọt nước vậy.
Khi cảnh sát kiểm tra camera thì mới phát hiện là ở tầng này không có
camera. Dẫu sao sòng bạc cũng là một nơi cẩn mật, lưu lại hình ảnh thì
đối với bản thân không hề có lợi chút nào. Với những khách sạn cao cấp
như vầy thì những người ra vào không phải giàu có thì cũng là có quyền
có thế và có thân phận đặc biệt, căn bản không thể cho người ngoài biết
được.
Căn cứ vào sự miêu tả của những kẻ bị trọng thương thì hình dạng của Lý Lân đã bị cảnh sát nắm được.
Một nữ cảnh sát xinh đẹp cau mày nói :
- Tên này sao nhìn quen mặt quá?
- Thanh Vi, cô biết hắn à?
Cục trưởng cảnh sát liền đi đến gần cô, trong mắt hắn đầy nét dâm tà.
Thanh Vi trả lời :
- Có chút quen mặt, cục trưởng, và còn các vị nữa, các người nói hắn có
giống với tên cao thủ mặc trang phục cổ trang đã từng xuất hiện trước đó không?
- Nếu đơn giản từ sức chiến đấu mà nói thì rất có khả năng này.
Một viên cảnh sát có tham gia vào cuộc truy đuổi chiếc xe việt dã khi
trước nói, khi nhìn thấy một chưởng của Lý Lân thì y thật không tin vào
mắt mình nữa, đó là điều mà con người không thể nào làm được.
- Nhưng đối phương không giống như là kẻ xấu, tại sao hắn lại làm ra chuyện như vầy chứ?
Có một cảnh sát không kìm được mà nói :
- Cướp của những tên cờ bạc có thể xem là phạm tội không?
Cục trưởng sau cùng cũng ra lệnh nói :
- Bất kể là thế nào, bắt hắn về đây trước rồi tính!
Thanh Vi như muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng cô cũng không nói thêm
gì nữa. Trước đó cô có xem qua một bài báo, trong đó có viết về một
người đàn ông dũng cảm cứu một bé gái chạy qua mấy chục mét trong biển
lửa mà vẫn còn sống. Những hình ảnh trên báo lúc đó đều là giả, nhưng
trực giác nói cho cô biết đó chính là cao thủ mặc đồ cổ trang. Lại thêm
vào mặt của người này có chút trắng hơn người thường, nếu nói đối phương sau khi bị bỏng xong, lớp da bên ngoài hồi phục lại thì có thể rất
thông rồi. Nhưng đối với suy đoán này có hợp lí hay không thì đối phương vẫn không thể so bì được với kẻ đã một chưởng đánh văng chiếc xe việt
dã được.
Thanh Vi lái xe cảnh sát đi đến một địa chỉ mà mình thăm dò được.
Đây là một dãy nhà chung cư đã được xây dựng từ mấy chục năm trước,
thuộc về diện sắp bị giải tỏa, nhưng do hiện tại vẫn chưa có kế hoạch
xây dựng nào cho bước tiếp theo nên vẫn còn tạm dừng chưa giải tỏa.
Những người sống trong khu nhà này rất ít, đa số là những người nghèo và tham rẻ mới đến ở đây.
Thanh Vi chau mày, đi đến cửa của một căn hộ trên lầu ba.
Thùng thùng thùng!
Cánh cửa hé mở ra sau tiếng đập cửa của Thanh Vi, từ bên trong một đôi mắt đen tuyền nhìn ra.
- Chị cảnh sát, chị tìm ai?
Bé gái này chính là Triệu Yên Nhiên, khi nhìn thấy Thanh Vi là cảnh sát thì có chút sợ hãi.
- Em là Triệu Yên Nhiên phải không? Chị muốn tìm chị của em, Tần Tuyết Linh.
Triệu Yên Nhiên trả lời :
- Chị của em đi làm rồi, trời tối mới về nhà.
Triệu Yên Nhiên vẫn không mở cửa ra, cô bé nhớ lời dặn của chị là nếu
không có cô ở nhà thì không được tùy tiện mở cửa cho người lạ vào.
Thanh Vi nói :
- Vậy chị ở lại đây đợi được không?
Cạch cạch cạch!
Tiếng bước chân đi lên, một thanh niên có thân hình cường tráng từ cầu thang đi lên.
- Anh ơi!
Triệu Yên Nhiên ở sau cánh cửa tỏ ra vô cùng vui mừng, mở cánh cửa ra rồi như một con chim yến chạy đến ôm lấy Lý Lân.
Lý Lân nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô bé nói :
- Tiểu a đầu này, dạo này có ngoan không?
Triệu Yên Nhiên nói :
- Yên Nhiên rất ngoan, chỉ là sao anh lại không nói tiếng nào mà trốn ra khỏi bệnh viện rồi, chị rất lo cho anh đó.
Lý Lân cười nói :
- Anh xin lỗi, chỉ là lúc đó anh có việc gấp phải làm, không thể trì hoãn được.
Lý Lân cuối xuống ôm lấy cô bé, sau đó khi nhìn thấy Thanh Vi đứng trước cửa thì nét mặt y có chút sửng sốt.
Lý Lân thử họ tên của Thanh Vi nói :
- Thanh Vi?
- Anh biết tôi à?
Lần này thì đến Thanh Vi ngạc nhiên. Người đàn ông này chính là nghi
phạm tham dự vào vụ cướp sòng bạc và đánh bị thương người khác. Nhìn
chiếc ba lô chật ních sau lưng y thì Thanh Vi đoán đó chính là một số
lượng lớn tiền mặt.
Lý Lân nói :
- Bây giờ thì biết rồi, chị là cảnh sát à?
Thanh Vi trả lời :
- Không sai, tôi đến chính là muốn bắt anh.
Lý Lân cảm thấy khó hiểu nói :
- Bắt tôi? Vì lí do gì?
- Vì anh đánh bị thương người khác và cướp tiền bạc, đây là hành vi của một tội phạm.
Lời của Thanh Vi làm cho Triệu Yên Nhiên đang ôm Lý Lân bất mãn, cô bé hét lên :
- Chị nói dối, anh không hại người khác, anh là người tốt!
Lời của Triệu Yên Nhiên làm Thanh Vi đờ người ra, nhưng rất nhanh cô đã
lấy lại sự kiên định vốn có. Hai mắt cô dán chặt vào Lý Lân, hi vọng y
có thể giải thích rõ chuyện này.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Tôi không phải là tội phạm, số tiền này là do tôi thắng được, không
phải cướp. Thậm chí đám người đó còn vây đánh tôi, tôi chỉ tự vệ mà
thôi.
Nói xong Lý Lân không thèm để ý đến Thanh Vi nữa mà ẵm Triệu Yên Nhiên lên rồi đi vào trong nhà.
Thanh Vi cũng bước theo vào nhà, cô muốn biết Lý Lân rốt cuộc là người như thế nào.
Nhà của Triệu Yên Nhiên rất nhỏ, chỉ có một căn phòng, diện tích phòng
cũng không rộng, chỉ đặt một chiếc giường mà đã chiếm cả phân nửa không
gian rồi. Có điều cách bày trí trong phòng rất ngăn nắp và phảng phất
một mùi hương quyến rũ chỉ có trong phòng của các cô gái mà thôi.
- Mùi hương quen thuộc quá, đến cả thứ này mà ảo giác cũng mô phỏng được sao?
Lý Lân cực kì quen thuộc đối với mùi hương của Tần Tuyết Linh, y căn bản không thề nhầm lẫn được.
Lý Lân đặt ba lô xuống đất rồi quay sang nói với Thanh Vi :
- Tôi đã nói tôi không phải là tội phạm, pháp luật của Trung Quốc tôi hiểu rất rõ, cho nên lần này cô phí công vô ích rồi.
Thanh Vi nói :
- Xin hãy theo tôi về cục cảnh sát để lấy lời khai, nếu anh thật sự vô
tội thì chúng tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Không cần thiết phải làm vậy đâu.
Nhìn nét mặt thờ ơ của Lý Lân mà Thanh Vi cảm thấy vô cùng bất lực. Nếu
như là người bình thường thì có lẽ cô đã dùng vũ lực mà bắt về cục cảnh
sát rồi, nhưng với một người đàn ông như Lý Lân thì thật cô không dám
nghĩ đến điều ấy. Những chiến tích trước đó của Lý Lân quả thật là quá
đáng sợ, một mình đánh với mấy chục người mà vẫn bình yên vô sự, thậm
chí còn đánh cho đối phương trọng thương nữa. Theo hiểu biết của Thanh
Vi thì chỉ có những người trải qua nhiều năm huấn luyện trong đội tinh
anh của bộ đội đặc chủng thì mới có thể miễn cưỡng làm được việc này mà
thôi.
Thanh Vi mở miệng hỏi :
- Anh tên là gì? Trước đó có phải anh đã từng cứu qua một cô gái sắp bị xe tông trên đường không?
Cô tin Lý Lân chính là người đó, có thực lực bất phàm như vậy, có điều
chỉ một chưởng mà đánh bay chiếc xe việt dã thì thật là quá sức tưởng
tượng rồi.