Động tĩnh trong lều kinh động đến mọi người, huyện lệnh Trấn Phượng Vĩ
Trần Phương, huyện thừa Kim Nguyên, tổng binh Tiền Thiết Long đều chạy
tới. Vốn muốn đi vào tìm hiểu, nhưng Thiết Giáp vệ đứng ở cửa lại ngăn
cản lối đi của bọn họ.
Đối mặt với ngăn cản của một Tiên Thiên cao thủ ai dám xông loạn.
- Tiền tổng binh, Điện hạ làm sao thế này? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Mặc vẻ mặt lo lắng nói. Nếu như Tam điện hạ tại Phượng Vĩ Trấn xảy ra chuyện gì, gã sợ rằng không đảm đương nổi.
- Chắc là sẽ không, nếu như ta đoán không sai, Điện hạ hẳn là tu vi võ đạo đạt đến đột phá.
Tiền Thiết Long có chút không xác định nói.
- Đột phá? Cái dạng đột phá gì khiến động tĩnh lớn như vậy?
Trần Phương ngạc nhiên.
- Ta cũng không biết, Tam điện hạ cho ta cảm giác rất thần bí. Chúng ta vẫn là kiên trì chờ một chút đi!
Thiết Long lắc đầu nói. Theo như đồn đãi người có thiên phú võ đạo dị bẩm khi tiến giai sẽ kèm theo cảnh tượng kì dị, nhưng đều là chuyện lúc cao thủ trên Tiên Thiên đột phá tiến giai, vẫn chưa từng nghe nói người võ đạo
dưới Tiên Thiên tiến giai sẽ có dị tượng xuất hiện.
Trần Mặc, Úy Trì Hổ cũng phát hiện dị thường ở chỗ chủ trướng, vội vã đi qua tìm kiếm.
- Điện hạ đột phá!
Úy Trì Hổ mở miệng nói
- Đột phá cái gì?
Trần Mặc ngạc nhiên.
- Điện hạ trước khi cùng chúng ta giao thủ cũng đã đạt đến cửu phẩm Võ sĩ đỉnh cao, thiếu chút nữa có thể tiến giai Võ sư. Mấy trận tranh đấu
trước đó hẳn đã khiến Điện hạ bước ra một bước này. Chỉ là không biết
Điện hạ tu luyện dạng công pháp gì, tiến giai dĩ nhiên kèm theo thiên
địa dị tượng xuất hiện.
Úy Trì Hổ vẻ mặt hiếu kỳ nói.
- Xác
thực không tầm thường, năm đó thời điểm ta đột phá Võ sư chỉ là ngủ một
giấc liền đạt đến. Mà ngay cả Võ sư tiến giai vào Võ tông cũng không có
tình huống dị thường gì phát sinh. Lẽ nào Điện hạ thật sự bất phàm?
Trần Mặc thoáng cảm thán nói.
- Trần Tướng quân, chẳng biết có được hay không nói cho ta biết chuyện về Tam điện hạ? Từ biểu hiện của Điện hạ đến xem, mạt tướng cảm thấy Điện
hạ cùng lời đồn đãi có chênh lệch rất lớn.
Tiền Thiết Long đi tới hỏi. Huyện lệnh Trần Phương, huyện thừa Kim Nguyên vẻ mặt cũng là hiếu kỳ tập hợp đến.
- Khụ khụ!
Trần Mặc đang định mở miệng đã bị tiếng ho khan của Úy Trì Hổ cắt đứt. Trần
Mặc nghiêng đầu nhìn về phía binh sĩ cứng đầu của Ngự Lâm quân, ánh mắt
đưa qua một dấu hỏi.
- Các vị đại nhân, ta cũng mới vừa gia nhập
vào dưới trướng Điện hạ, đối với sự tình của Điện hạ thật sự cũng không
phải rất thông hiểu. Nếu như các ngươi có cái gì nghi hoặc, vẫn là trực
tiếp đi hỏi Điện hạ cho thỏa đáng.
Úy Trì Hổ mở miệng nói.
- Vị này là?
Trần Phương nhìn Úy Trì Hổ nói. Úy Trì Hổ một thân binh sĩ giáp trụ, khiến mấy người nhìn không ra thân phận của gã.
- Tại hạ Úy Trì Hổ, là cận vệ của Điện hạ.
Úy Trì Hổ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Trần Mặc gật đầu, đồng ý cách nói của Úy Trì Hổ.
Trong mắt Tiền Thiết Long hiện lên một vệt tinh quang, ánh mắt nhìn về phía Trần Mặc cùng Úy Trì Hổ tràn đầy suy tư.
Đúng lúc này, vòng xoáy thiên địa nguyên khí bao phủ giữa trướng chậm rãi
tiêu tán, trong lều truyền ra một cỗ chân nguyên ba động. Mấy người chờ
bên ngoài sắc mặt đồng thời thay đổi.
- Các ngươi xác định Điện
hạ là từ Võ sĩ đột phá đến Võ sư? Loại chân nguyên ba động này là người
vừa tiến giai Võ sư có thể có được sao. Xem cường độ tối thiểu đã ở
trung giai Võ sư!
Trần Phương vẻ mặt ngạc nhiên nói. Trên mặt mấy
người khác cũng đồng dạng ngưng trọng, đối với Tam hoàng tử càng thêm
cảm thấy thần bí.
- Rầm!
Doanh trướng mở ra, Lý Lân sắc mặt hồng nhuận đi ra.
- Thế nào đều ở đây?
Thấy mọi người chặn ở cửa, Lý Lân kinh ngạc hỏi.
- Chúc mừng Điện hạ võ đạo đại tiến!
Úy Trì Hổ cao giọng nói. Mấy người khác cũng đều chúc mừng, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đều là vẻ khiếp sợ.
Bọn họ vậy mà nhìn không ra thực lực của Lý Lân, phải biết rằng, ở đây trừ
Úy Trì Hổ là còn cách Võ tông nửa bước ra, mấy người khác đều là cao thủ Võ tông trở lên, Tiền Thiết Long càng là ngũ phẩm Võ tông. Thế nhưng
trong mắt bọn hắn, khí tức trên người Lý Lân bình thản đến cực điểm, căn bản nhìn không ra dáng vẻ tu luyện võ đạo. Nếu như mọi người không phải mới vừa cảm thụ được khí tức ba động dồi dào của Lý Lân, sợ rằng thật
sự sẽ tin tưởng hắn không thông võ đạo.
- Chỉ là tiểu đột phá mà thôi, không có gì đáng giá ngạc nhiên. Trần Mặc, bây giờ cách năm canh giờ còn bao lâu?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Thưa Điện hạ, còn nửa canh giờ!
Trần Mặc nói. Ngay cả chính gã cũng không phát hiện, trong lời nói của mình nhiều thêm một tia cung kính cùng tín phục.
- Không sai biệt lắm. Bọn họ cũng nên đến rồi. Tiền tổng binh, phiền phức ngươi bảo quân bảo vệ thành chuẩn bị cho tốt thức ăn cần thiết cho đại
quân chủ lực. Còn có, đun thêm chút nước nóng, đừng quên ở trong đó thêm chút muối.
Lý Lân không chút nghĩ ngợi phân phó nói.
Tiền Thiết Long mặc dù đối với lời nói của Lý Lân không giải thích được, nhưng vẫn không chút do dự thi hành mệnh lệnh.
- Trần Mặc, ngươi là phó tướng Ngự Lâm quân, ngươi nói đến lúc canh giờ đó, có bao nhiêu người có thể chạy tới?
Lý Lân cười cười hỏi.
- Chuyện này mạt tướng thật sự không biết! Năm canh giờ, hai trăm dặm,
trong đó còn có sơn đạo chập trùng, hơn nữa trên người có áo giáp vũ khí hạng nặng, đây quả thực là chuyện không thể hoàn thành.
Trần Mặc cười khổ nói.
- Bổn hoàng tử không nghĩ như thế. Năm canh giờ hai trăm dặm đối với
người thường xác thực không có khả năng hoàn thành, nhưng binh sĩ Ngự
Lâm quân là người thường sao? Bọn họ mỗi người đều từ quân bảo vệ thành
các nơi trên toàn quốc, bộ đội biên phòng tinh nhuệ được điều đến, mỗi
người kém cõi nhất cũng là cao thủ cấp Võ sư. Nếu như bọn họ chịu liều
mạng, năm canh giờ đến đây nhất định không thành vấn đề.
Lý Lân cười cười nói.
- Điện hạ, năm canh giờ chạy tới nơi này xác thực là một cái khiêu chiến, thế nhưng ta có một nghi vấn, nếu như tất cả mọi người không chạy đến
được, Điện hạ sẽ làm thế nào?
Úy Trì Hổ nói.
- Vậy thì chuẩn
bị đem vũ khí của bọn họ lưu lại, người thì tất cả đều chạy trở về Đế
đô. Dưới trướng lão tử không cần đại gia binh không hoàn thành được
nhiệm vụ.
Lý Lân không chút do dự nói.
- Đều chạy trở về?
Trần Mặc ngạc nhiên. Không nghĩ tới Lý Lân lại có cách suy nghĩ này.
- Đúng vậy, đều chạy trở về!
Lý Lân kiên định nói.
- Vậy nhiệm vụ của chúng ta làm sao bây giờ?
Trần Mặc có chút lo lắng nói.
- Chúng ta còn có ba nghìn quân tinh nhuệ, hơn nữa trên đường còn có thời gian nửa tháng chúng ta có thể chiêu mộ một ít binh sĩ hợp cách. Binh
quý tinh bất quý đa (binh coi trọng chất lượng, không coi trọng số
lượng), binh sĩ có thể chiến tranh mới là binh tốt.
Lý Lân trầm giọng nói.
Trần Mặc không nói gì nữa, thế nhưng trong lòng chấn động không cách nào che dấu được. Biểu hiện của Tam hoàng tử từ khi tiến vào quân doanh điểm
nào cũng khiến người ta ngoài ý muốn. Nếu như đại quân đội Ngự Lâm quân
không đúng hạn chạy đến, Trần Mặc tin tưởng, Lý Lân tuyệt đối làm ra
được chuyện toàn bộ chạy về Đế đô. Đến lúc đó mặt mũi của Ngự Lâm quân
đều sẽ bị mất hết. Nghĩ tới đây, Trần Mặc chạy đến lối vào quan đạo, hơi lo lắng nhìn về phương xa.
- Úy Trì Hổ, Bổn hoàng tử trao quyền
cho ngươi, ngươi có thể từ trong đám binh sĩ chạy tới lựa chọn ra một
doanh nhân mã làm cận vệ doanh của Bổn hoàng tử. Nhớ kỹ, Bổn hoàng tử
muốn loại hán tử có thể đánh giặc trên chiến trường, không muốn những kẻ nhu nhược vô dụng, việc này ngươi liệu mà xử lý, đừng làm Bổn hoàng tử
thất vọng!
Lý Lân trầm giọng nói.
Úy Trì Hổ đại hỉ, lớn tiếng nói:
- Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ
Thời điểm Úy Trì Hổ tại quân đoàn phía Tây đã từng là doanh trưởng, chỉ là
đắc tội nguời khác, liền bị ngấm ngầm điều tới trong Ngự Lâm quân. Ngự
Lâm quân có trách nhiệm bảo vệ kinh thành, căn bản không có chiến sự,
sinh hoạt an nhàn cũng đại diện cho việc không lập được chiến công. Sau
lưng gã lại không có gia tộc chống đỡ, tại bên trong Ngự Lâm quân lăn
lộn một năm, không chỉ thân phận quan quân không có, còn trở thành một
binh lính cứng đầu. Gã trở thành đầu lĩnh đám binh lính cứng đầu, nguyên nhân rất lớn là lên án sự bất công đối với quân doanh.
Làm một
gã quân nhân, Úy Trì Hổ nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể một lần nữa
mang binh. Hiện tại Lý Lân cho gã cơ hội, gã thậm chí so với Trần Mặc
còn khẩn trương hơn, cũng đồng thời chạy đến lối vào quan đạo, một đôi
mắt hổ mong chờ nhìn cuối thông đạo. Hai đại lão gia tựa như hai oán phụ trông mong phu quân trở về, quả thực là trông mòn con mắt.
Lý
Lân cười cười, bắt chuyện với Tiền Thiết Long, Trần Phương, Kim Nguyên
ba người cùng dùng cơm. Ngược lại chính là Trần Mặc cùng Úy Trì Hổ hai
người tạm thời ăn không vô.
Lúc này sớm đã quá giờ ăn, Tiền Thiết Long ba người đều đã ăn qua, thế nhưng Tam hoàng tử mời cơm, bọn họ tự
nhiên không dám cự tuyệt.
Trên bàn cơm, Lý Lân cũng không ngẩng
đầu lên, trong mắt chỉ có thức ăn đầy bàn. Một trận gió cuốn mây tan, ba người tiếp khách trợn mắt há hốc mồm. Huyện lệnh Trần Phương cùng huyện thừa Kim Nguyên vẻ mặt không giải thích được, nhưng Tiền Thiết Long vẻ
mặt mặt lại có tia sáng kỳ dị. Là quân nhân, tùy thời cũng có thể đạp ra chiến trường. Đâu có thời gian nhàn nhã nhai chậm nuốt từ từ. Bởi vậy
quân nhân ăn cơm cho tới bây giờ chỉ có một chữ nhanh. Lý Lân hành động
như vậy không những không khiến y phản cảm, trái lại khiến y cảm thấy
rất thân thiết, nguyên bản đã ăn no bụng tựa hồ cũng lần thứ hai đói
lại.
- Điện hạ, đến! Đến rồi!
Trần Mặc như một trận gió xông
tới. Có chút ngạc nhiên nhìn hai nam nhân đang ăn như hổ cùng hai nam
nhân đang nhìn đến há hốc mồm .
- Cái gì đến?
Lý Lân nuốt vào thức ăn trong miệng, rồi hỏi.
- Đại quân đội đến. Bọn họ chạy tới rồi!
Trần Mặc hưng phấn nói.
- Còn có bao nhiêu thời gian?
Trên mặt Lý Lân cũng không có chút nào ngoài ý muốn. Từ vài phút trước Thiết Giáp vệ đã cảm thấy được tiếng bước chân đến từ trên quan đạo. Thiết
Giáp vệ cùng Lý Lân tâm ý tương thông, tự nhiên Lý Lân cũng biết.
- Còn có hai khắc!
Trần Mặc nhìn đồng hồ cát nói.
- Không sai biệt lắm, đi thôi!
Lý Lân đứng dậy sải bước ra khỏi quân doanh. Trần Mặc theo sát phía sau.
Tiền Thiết Long đứng lên. Đột nhiên biến sắc. Không tự chủ ôm lấy bụng.
- Lão Tiền, khó chịu hả! Kháo! Ngươi tám đời chưa được ăn cơm sao! Lúc nãy không khống chế, quả thực là ăn hàng!
Trần Phương vẻ mặt khinh bỉ nói. Thoạt nhìn quan hệ cá nhân của hai người
hẳn không tệ, trên mặt Tiền Thiết Long không có chút nào tức giận, ngược lại có một tia xấu hổ.
- Không nghĩ tới Tam điện hạ có thể ăn
nhiều như vậy, bất tri bất giác đã ăn rất nhiều. Lão Trần, Tam điện hạ
đúng là rất hợp khẩu vị của ta!
Tiền Thiết Long nói.
Trần Phương sợ hết hồn, bật thanh âm nói:
- Lão Tiền, ngươi sẽ không ra quyết định chứ! Ngươi cần phải hiểu rõ, Tam điện hạ là người không được coi trọng nhất trong các Hoàng tử. Nếu như
theo nhầm người, ngươi cả đời này liền xong rồi!
Tiền Thiết Long lắc đầu, nói:
- Lão Trần, ý tứ của ngươi ta hiểu. Nhưng ta là một gã quân nhân, không
phải chính khách. Ta mặc kệ tương lai triều đình ai tới ngồi, ta chỉ cầu theo một vị thống soái anh minh quyết chiến sa trường là tốt rồi. Về
phần tương lai được phong hầu bái tướng hay là da ngựa bọc thây, những
thứ này đều không trọng yếu! Ta cảm giác tìm được rồi!
- Tam điện hạ thật tốt như ngươi nói?
Trần Phương thật sự nhìn không ra Lý Lân có điểm gì đáng giá để Tiền Thiết Long đi theo.
- Trên người Tam điện hạ có đại quyết đoán, loại quyết đoán này là bẩm
sinh, ta tòng quân nhiều năm, nam nhân nắm giữ loại quyết đoán này ta
gặp được hai người, một người là Bệ hạ hiện nay, thế nhưng Bệ hạ quyết
đoán là toàn phương diện, cũng không hạn chế trên mặt quân sự. Còn có
một người chính là Thiếu soái Tần Định Quốc đang mất tích. Năm đó Thiếu
soái bắc chinh, ta hận không thể đi theo, cho tới bây giờ ta vẫn như cũ
hối hận lúc đó chính mình quá mức vô năng. Hiện tại thật vất vả có cơ
hội này, ta không muốn buông tha.
Tiền Thiết Long nói.
Trần
Phương trầm mặc, nhìn hán tử tại Phượng Vĩ Trấn ngủ đông năm năm, Trần
Phương tựa hồ lại nhìn thấy thiết huyết hán tử một mình thâm nhập, huyết sát ngàn dặm mà không ngã.