Lý Lân trầm giọng nói :
- Là hồn lực mà bản thể của ta đã ngưng tụ?
Trước đó Lý Lân đã rất cố gắng tìm lại hồn lực của bản thể mình, y muốn
dung hợp với nó trước khi giao thủ với kẻ thần bí, tiếc là việc không
như ý người, Lý Lân đã không tìm ra được nên cuối cùng phải thân trần mà ra trận. Nếu như không có sự hi sinh của chiến hồn thần bí kia thì thật với sức mạnh thần hồn của Lý Lân và tàn hồn trong Thanh Long đao của
Thanh Long đã không cách nào kiên trì được đến phút giây này.
Kẻ thần bí trầm giọng nói :
- Khẹc khẹc, không sai, đây chính là thần hồn mà thân thể ngươi ngưng tụ ra. Ngươi cũng nên cám ơn bản tôn, nếu bản tôn không can dự vào việc
ngưng tụ thần hồn của thân thể ngươi thì hiện nay e là nó đã trở thành
một đối thủ đáng sợ của ngươi rồi.
- Ngươi rốt cuộc là muốn gì hả?
Lý Lân tỏ ra có chút không lí giải được sao đối phương lại làm vậy, hai
bên đã đấu đến mức không chết không thôi như lúc này thì khi lấy thần
hồn của mình ra, việc đầu tiên hắn làm là phải tiêu diệt nó đi mới đúng
chứ.
- Ta muốn đem nó trả lại cho ngươi, giúp ngươi đạt đến cảnh giới hoàn chỉnh rồi đấu với ta một trận.
Lời của kẻ thần bí làm Lý Lân mặt biến sắc, dù có thế nào thì cũng cảm
thấy có chút gì đó không hợp lí, nhưng cụ thể là gì thì y cũng không
biết phải nói sao.
Vù...!
Kẻ thần bí không ngờ lại thật sự ném trả lại thần hồn trong tay hắn cho
Lý Lân. Lý Lân có chút do dự, nhưng vẫn đưa tay đón lấy. Lý Lân sau đó
liền dùng thần thức thâm nhập vào nó mà kiểm tra xem đối phương có dùng
thủ đoạn nào không. Kết quả là không có, Lý Lân liền nhanh chóng hút lấy nó vào trong thân thể mình.
Ầm một tiếng, thân thể của Lý Lân rung mạnh, khí tức toàn thân của y đã
mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trên mặt Lý Lân lộ ra nét phấn khích, nhưng kẻ
thần bí đối diện cũng lộ ra nét gì đó rất quái dị trên mặt hắn.
Có sự trợ giúp của người trung niên thần bí Nhân tộc kia, Lý Lân càng
đánh càng hăng làm kẻ thần bí có hình dạng giống hệt y kia phải cật lực
chống đỡ. Tiếc là Lý Lân nay đã biến đổi rất nhiều, y đã có thể áp chế
được phần nào đối với kẻ thần bí.
Phù...!
Tay của Lý Lân đã xé rách lấy một phần máu thịt từ thân của kẻ thần bí
kia, dĩ nhiên những máu thịt này cũng chính là hồn lực tinh túy được
thân thể y ngưng tụ.
Lý Lân há miệng ra mà nuốt nó vào, tất cả những khí lực hao tổn khi nãy nay đã bạo phát trở lại.
- Chết tiệt!
Nét mặt của kẻ thần bí hiện nay rất tức tối, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ thua trong trận chiến này. Hắn không cam tâm, mấy trăm vạn năm
nay hắn cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi được phong ấn và có cơ hội thoát thân. Ai có ngờ là trong thời khắc quan trọng này lại xuất hiện một tên tiểu tử Nhân tộc đầy thủ đoạn và có ý chí kiên cường bình sinh hiếm gặp này. Cũng chính vì sự kiên trì của hắn mà tàn hồn của Thương Long đã
không ngại gian khổ mà kéo vạn tộc tàng địa từ nơi sâu thẳm trong hỗn
độn trở về Thương Long đại lục, làm kinh động đến những cường giả Nhân
tộc trên Thương Long đại lục.
Xùy một tiếng, kẻ thần bí lại bị Lý Lân lần nữa đánh trúng, một mảnh lớn hồn lực tiếp tục bị Lý Lân nuốt mất.
Kẻ thần bí vẫn lạnh lùng nhìn Lý Lân, trong lúc hắn không ngừng phản
kháng thì dần dần bị Lý Lân nuốt trọn. Hắn không bổ xung lại những hồn
lực bị tổn thất mà vẫn dùng thân thể tàn khuyết này để cùng Lý Lân giao
thủ.
Đến cuối cùng, khi chỉ còn lại một cái đầu thì hắn vẫn tiếp tục há miệng ra nhằm vào Lý Lân mà cắn.
Lý Lân sau khi không ngừng mạnh mẽ hơn thì không chút e dè mà ra tay
không nương tình, hết lần này đến lần khác đánh văng chiếc đầu của kẻ
thần bí văng đi.
- Khẹc khẹc, ta vốn bất tử bất diệt, ngươi nuốt ta vào thì sớm muộn cũng có ngày ta hồi sinh lại từ thân thể của ngươi mà thôi.
Giọng của kẻ thần bí đầy vẻ đắc ý khiến Lý Lân đang tấn công liên tục
phải từ từ mà đánh chậm lại, không triệt để ra tay tiêu diệt thần hồn
của đối phương.
Kẻ thần bí cười ha hả nói :
- Ngươi sợ rồi sao, ngươi sợ ta sẽ sống lại từ thân thể ngươi mà triệt
để nuốt lấy nó sao? Ha Ha! Đây chính là vận mệnh của ngươi, ngươi không
còn cách lựa chọn nào khác đâu!
Lý Lân cười và sau đó dùng song chưởng đánh nát cái đầu còn sót lại của
kẻ thần bí kia. Sau đó Lý Lân triệt để nuốt trọn hồn lực tinh túy từ
trong đó. Nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì cần gì phải sợ hậu quả
nữa chứ.
Lúc này bản thể bên ngoài của Lý Lân đã mở mắt ra, luồng khí tức khủng khiếp từ trong người y bao phát ra dữ dội.
- Tiền bối, là ngài sao?
Lý Lân tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy người trung niên thần bí, y thật
không ngờ rằng người ngớ ngẩn mà y nhìn thấy trên đường núi kia lại là
một đại nhân vật như vậy. Lý Lân cũng không rõ là lúc đó y có làm những
chuyện giúp đỡ dư thừa không nữa.
Người trung niên thần bí trầm giọng nói :
- Anh bạn trẻ, ta rất hiếu kì với kiếp trước của ngươi đấy!
Lý Lân giọng bất mãn nói :
- Tiền bối sao lại nói ra những lời như vậy?
- Một người bình thường không thể nào gây ra được những biến đổi lớn như ngươi được đâu.
Người trung niên thần bí liếc Lý Lân một cái, rồi bất đắc dĩ nói. Y
không nghĩ ra được là Lý Lân không hề biết gì mà trong khoảng thời gian
này những sự phục sinh của những cường giả vô thượng thời thượng cổ đều
có liên quan đến y. Lý Lân giống như là con chốt trên bàn cờ vậy, mỗi
nước đi của nó đều dẫn đến những biến hóa to lớn trong cả ván cờ.
Lý Lân ngạc nhiên, y nghĩ đến những gì mà bản thân trải qua từ sau khi
phục sinh đến nay, nó tuyệt đối là rất phong phú và đa dạng. Nhưng tỉ mỉ mà phân tích thì quả thật y đã quá may mắn. Cũng chẳng trách sao mà Tần Tuyết Linh vẫn hay gọi Lý Lân là con riêng của thần sáng tạo ra thế
giới này, những việc tốt trong thiên hạ y đều đã trải qua hết cả rồi.
Người trung niên trầm giọng nói :
- Anh bạn trẻ. Ngươi đã nuốt mất tên ma đầu ngoại vực kia rồi sao?
Lý Lân gật gật đầu rồi đem tất cả sự tình từ đầu đến cuối mà kể cho
người trung niên. Dĩ nhiên là những việc như Lục Đạo thiên thư và Lục
Mang Tinh thì y không nói lời nào.
- Nếu nói vậy thì ngươi đã mượn sức mạnh của chiến hồn thần bí và tàn
hồn của Thanh Long để nuốt lấy đối phương rồi sau đó đạt đến cảnh giới
Thần cấp trung kì?
Nét mặt người trung niên có chút tươi tắn, nếu một người muốn từ cảnh
giới bán Thần cấp đột phá lên đến Thần cấp trung kì thì ai mà không phải mất thời gian là mấy ngàn, thậm chí mấy vạn năm chứ. Vậy mà Lý Lân chỉ
trong thời gian ngắn ngủi một ngày, đến cả công sức thổi bụi cũng không
cần lại có để đạt được điều đó. Điều này làm cho người trung niên cảm
thấy vô cùng ý vị.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Cụ thể là như thế nào vãn bối cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là
chiến hồn kia sau khi lấy lại tất cả mệnh cách và chân linh thì đã nhập
vào thân thể vãn bối rồi nát vụn ra mà dung nhập vào sức mạnh thần hồn.
Tàn hồn của Thanh Long cũng làm như vậy.
Người trung niên trầm giọng nói như không quan tâm đến điều vừa rồi :
- Chiến hồn và tàn hồn của Thanh Long tạm thời không bàn tới. Anh bạn
trẻ, ngươi biết tên ma đầu Ngoại Vực kia là người như thế nào không?
Lý Lân lắc đầu, y có cảm giác là sức mạnh của ma đầu Ngoại Vực kia hoàn
toàn khác xa với sức mạnh của Thương Long đại lục, nhưng ma lực của hắn
thì lại có đẳng cấp vượt trội so với ma lực bản nguồn của Ma tộc tại
Thương Long đại lục.
Người trung niên thần bí trầm giọng nói :
- Hỗn độn vốn là nơi không có điểm dừng, không ai có thể biết rõ nó lớn
đến mức nào và ẩn chứa những gì bên trong nó, nhưng có một điều có thể
khẳng định là bên trong hỗn độn tuyệt đối không thể chỉ có một thế giới
mà thôi. Hỗn độn có thể sinh ra một số thứ, nhưng nó cũng chính là sát
thủ của những thứ đó, những thế giới lớn cũng vậy, cho dù là một thế
giới có lớn mạnh và hoàn mỹ đến mức nào thì cũng có ngày, thọ mệnh của
nó bị hết và sụp đổ. Không biết là từ lúc nào mà trong hỗn độn có lưu
truyền một cách nói này, nếu dung hợp bản nguồn của hai thế giới lại với nhau thì thế giới nuốt chửng thế giới kia sẽ biến đổi mạnh hơn, có thể
giảm thiểu những biến động của sinh mệnh, thậm chí còn làm cho cả thế
giới đó trường sinh bất tử. Mà tên ma đầu Ngoại Vực kia lại đến từ một
thế giới khác, mục đích của hắn đến đây chính là cướp đi bản nguồn của
thế giới này, do đó trong trận chiến với vạn tộc thượng cổ hắn đã làm
cho trời long đất lở, tháng ngày không có ánh mặt trời. Tiếc là thực lực của hắn quá hùng mạnh, cho dù là tập hợp tất cả sức mạnh của vạn tộc
thượng cổ thì cũng không cách nào hoàn toàn tiêu diệt được hắn. Do đó
vạn tộc thượng cổ đã phong ấn hắn lại, chờ ngày có đủ sức mạnh để tiêu
diệt được hắn thì mới thả hắn ra.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Nhưng hắn đúng là đã bị vãn bối giết chết rồi!
Người trung niên lắc lắc đầu trầm giọng nói :
- Ngươi thật ngây thơ quá, đến một cao thủ Thần cấp còn không dễ giết
đến vậy mà, huồng hồ là kẻ mà đến vô số cao thủ của vạn tộc thượng cổ
còn không cách nào giết được. Anh bạn trẻ, việc ngươi có thể nuốt được
hắn có thể là một âm mưu lớn đấy.
Lý Lân sởn cả tóc gáy mà nói :
- Vậy bây giờ vãn bối nên làm gì đây?