Tam Thái Tử

Chương 741: Công kích




Trước đó thì tin tức mà gia chủ của Liễu gia phái người ngày đêm đi điều tra cũng đã truyền đến, Lý Lân xác thật chính là tam thế tử của một đế triều cao cấp, hiện tại y bằng thực lực của một mình mình mà đã thống nhất cả Hỗn Loạn lĩnh. Còn về đế triều cao cấp xuất thân của Lý Lân không phải là đại Tần chuyển thế mà là đại Đường, nhưng do đại Đường lại nằm ở một nơi vô cùng hẻo lánh nên hiện tại chúng vẫn chưa cách nào xác định được vị trí của nó. Nhưng những tin tức này đối với Liễu Phong vẫn còn là chưa đủ. Trừ đế triều thượng cổ ra thì chỉ bằng sức mạnh của một mình Lý Lân thì sao có thể làm được những điều như vậy được.
Bên dưới tiểu không gian thì lúc này chân khí màu xanh của Ám Ảnh đã ăn mòn cấm chế kia và tạo ra một lỗ hổng lớn, Tần Tuyết Linh liền lập tức ôm lấy Ám Ảnh mà tiến vào bên trong.
Cho dù là trước đó đã xem qua những hình ảnh mà cây sinh mệnh cho xem, nhưng khi thật sự đến được nơi này thì những gì trước mắt vẫn làm Tần Tuyết Linh vẫn không khỏi giật mình kinh ngạc.
Có điều Tần Tuyết Linh cũng không vì cảnh tượng trước mắt mà quên đi mục đích chính lần này của mình, nàng liền tức khắc phóng đến trung tâm của tiểu không gian. Thân cây liễu khổng lồ kia vẫn còn là một màu xanh nhạt, nhưng loại màu xanh này lại không giống với màu xanh của sự sống mà ngược lại nó chính là một vật chết nhưng vẫn còn phát ra những lực sinh mệnh vô cùng lớn. Tần Tuyết Linh cũng không rõ được nguyên nhân chết của nó là vì bị cây sinh mệnh hút hết sinh lực hay là nó sớm đã chết từ lâu rồi.
Tần Tuyết Linh rất nhanh đã đến được trung tâm của tiều không gian này. Nàng tiến đến trước bản thể của cây sinh mệnh rồi dùng Bạch Hổ kiếm chặt đứt những rễ cây đang quấn quanh nó của cây liễu kia, sau đó hai tay nàng liên tục đánh ra những sức mạnh sinh lực bản nguồn. Bản thể vốn không còn sinh khí này của cây sinh mệnh đột nhiên rung lên dữ dội rồi bạo phát ra một luồng sáng màu xanh lá, trong nháy mắt nhập vào bên trong cơ thể của Tần Tuyết Linh.
Tần Tuyết Linh sửng sốt, thân thức nàng liền đi đến đan điền để xem xét, nàng phát hiện bản thể của cây sinh mệnh đúng thật là đang chiếm cứ lấy nơi này và không ngừng hút lấy những tinh khí sinh mệnh mà nàng chưa kịp luyện hóa.
Tần Tuyết Linh thở phào nhẹ nhõm rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Cũng trong lúc này, một cái rễ của cây liễu kia đột nhiên đâm tới, như một thanh vũ khí bằng thép chưa được tôi luyện vậy.
Tần Tuyết Linh vẫn không có phản ứng gì, nhưng Ám Ảnh bám trên vai nàng đã kịp nhận ra và kêu lên một tiếng meooo, sau đó nó há miệng và phóng ra một luồng chân khí màu đen tạo thành tấm khiên sau lưng Tần Tuyết Linh. Rễ của cây liễu đó sau khi chạm vào tấm khiên chân khí này của Ám Ảnh thì bỗng như bị sét đánh mà co rụt trở lại.
Tần Tuyết Linh cảm thấy có chút bất an, nàng điên cuồng phóng nhanh ra ngoài.
Rễ của cây liễu khổng lồ kia bây giờ như đã phủ khắp tứ phương tám hướng mà vươn về phía Tần Tuyết Linh. Ám Ảnh lúc này liền gào lên môt tiếng rồi biến to ra, cõng Tần Tuyết Linh lên lưng mình mà lướt qua những rễ cây đó, những rễ cây này không cách nào chạm được vào và đả thương nó.
Rất nhanh sau đó Ám Ảnh đã cõng Tần Tuyết Linh ra đến vòng cấm chế, nó lại há miệng và phun ra chân khí ăn mòn màu xanh lá kia mà vẫn giữ được tốc độ né tránh những chiếc rễ cây.
Nhưng dù tốc độ của Ám Ảnh có nhanh đến mức nào thì số lượng rễ của cây liễu kia thật sự là quá nhiều, trong lúc né tránh thì trên người cả hai lúc này cũng đã xuất hiện những vết thương.
Cũng trong lúc này, cấm chế lại bị ăn mòn thành một lỗ hổng, rễ của cây sinh mệnh cũng từ bên trong mà vươn ra ngoài làm cho những rễ cây đang truy sát Tần Tuyết Linh và Ám Ảnh vô cùng kinh hãi như nhìn thấy khắc tinh của mình, vậy mà co rút lại rồi quay trở về.
Ám Ảnh liền xông lên, với tốc độ nhanh như điện xẹt của mình nó đã phóng ra phía bên ngoài. Cây sinh mệnh lúc này cũng thu lại những rễ cây của nó. Đợi đến khi cây sinh mệnh hoàn toàn rút lại hết những rễ cây thì lúc này những rễ của cây liễu khổng lồ kia mới tiếp tục vươn ra mà phóng theo và đâ vào vòng cấm chế. Vòng cấm chế khi nãy bị Ám Ảnh làm ăn mòn lúc này tuy đã nhanh chóng khôi phục lại, nhưng bên trên bề mặt của nó vẫn còn có những vết nứt nhỏ, rễ của cây liễu kia liền nhanh chóng phát hiện ra và nhanh chóng vươn ra từ đó. Nếu như đổi lại là một con người bằng xương bằng thịt trong thời khắc này thì thật khó mà phát hiện ra được, nhưng đây là những rễ cây vô hồn, chúng có thể dựa vào cảm giác của mình mà tìm ra những vết nứt đó một cách nhanh chóng. Sau khi cảm giác được những vết nứt này thì vô số những rễ cây kia mau chóng len lỏi ra ngoài và tạo nên một âm thanh dai dẳng.
Cũng trong lúc này thì bản thể của cây sinh mệnh từ trong người Tần Tuyết Linh liền xông vào trong Lục Mang Tinh. Lý Lân sau đó cảm nhận được những biến hóa này thì trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Có điều khi Lý Lân mở mắt ra thì khuôn mặt của y đã lộ rõ nét phấn khích đó.
- Sinh mệnh chi đạo quả nhiên bác đại tinh thâm, lần này có được chút ít chỗ tốt, tại hạ cảm kích không kịp. Tại hạ còn có chuyện quan trọng, sẽ không làm phiền nữa.
Lý Lân liền khoanh tay lại và cực kì sảng khoái mà quay người rời đi.
Liễu Phong vốn đang mở miệng tính nói điều gì thì lại nhìn thấy Lý Lân vô cùng sảng khoái như vậy mà rời đi thì hắn vô cùng sửng sốt.
Một cường giả Thần cấp của Liễu gia mở miệng nói :
- Có gì đó bất ổn!
Một người khác nói :
- Không sai, bằng không thì hắn cũng không vội vã như vậy!
Liễu Phong giọng lo lắng nói :
- Tra xét! Xem chuyện gì đang xảy ra.
Một người khác kiến nghị :
- Có cần cản hắn lại trước không?
Liễu Phong trầm giọng nói :
- Tạm thời không cần, nếu thật sự có chuyện thì hắn cho dù có chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu đâu. Nếu như chúng ta quá đa nghi thì như vậy rất có khả năng sẽ đắc tội với một đế triều thượng cổ.
Lý Lân nay đã ra khỏi Liễu gia, trong lòng y lúc này vẫn còn chút lo sợ.
Lý Lân không kìm lòng được mà nói :
- Lần này mình đùa có chút quá lố rồi, Liễu gia sẽ mau chóng phát hiện ra điều bất thường, chuyện này e rằng sẽ liên lụy đến Hỗn Loạn lĩnh mất thôi.
Tần Tuyết Linh kiến nghị nói :
- Hay là cho bọn họ đi sơ tán trước, đợi đến khi này chúng ta giải quyết được Liễu gia thì hãy gọi họ về.
- Không được, sơ tán cả Hỗn Loạn lĩnh ngược lại sẽ làm cho đối phương nghĩ là chúng ta có tật giật mình. Tốt nhất chúng ta nên đánh lạc tầm mắt của Liễu tộc ra khỏi Hỗn Loạn lĩnh.
Lý Lân suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng gắp lấy một tảng đá, y khắc lên đó vài chữ rồi đặt nó vào lối đi mà người của Liễu gia nhất định sẽ đi qua.
- Chúng ta đi thôi, cuộc đào tẩu vạn lí bắt đầu rồi!
Lý Lân mỉm cười, y không lo lắng và cũng không chút phấn khích mà bình tĩnh đối diện.
Tần Tuyết Linh dịu dàng gật gật đầu, sau đó thì được Lý Lân đưa vào bên trong Lục Mang Tinh. Sau đó Ám Ảnh gào lên một tiếng rồi đặt Lý Lân lên lưng nó mà phóng thẳng lên trời, trong chớp mắt họ đã biến đi không còn thấy bóng dáng.
Sau khi Lý Lân rời đi không lâu thì trong cấm địa của Liễu gia đã phát sinh điều dị thường, mặt đất bị nứt ra, vô số những rễ của cây liễu cũng từ đó mà vươn ra ngoài, sinh mệnh tinh khí trong cả vùng trời đất nơi đó không ngừng bị chúng hấp thụ. Sau đó những rễ cây này trở nên sắc nhọn hơn mà xông vào tấn công những cao thủ trong Liễu gia nhằm hút lấy lực sinh mệnh trong người họ.
Những cường giả Thần cấp của Liễu gia mặt biến sắc mà ra tay tấn công vào những nhánh rễ đó.
Răng rắc...!
Một lượng lớn những nhánh rễ của cây liễu kia đã bị đánh đứt lìa ra thì từ phía dưới lại có thêm càng nhiều những nhánh rễ vươn lên. Hơn nữa những nhánh rễ đứt lìa kia không những không chết mà còn biến hóa thành một cây liễu nhỏ khác, rễ của nó cũng bắt đầu vươn dài ra mà nối lại với phần bị đứt tạo ra những nhánh rễ mới.
- Dừng lại!
Một tiếng hét truyền đến kèm theo một luồng tinh khí sinh mệnh dày đến cực điểm. Sau đó những nhánh rễ của cây liễu kia nhanh chóng hút lấy nó rồi không còn điên cuồng nữa mà dừng lại. Mặt đất cũng thôi không còn chấn động, những nhánh rễ cũng thôi không còn từ dưới đất vươn ra nữa.
Các cao thủ của Liễu gia tuy đã dừng tay nhưng trên nét mặt của họ vẫn còn nét hoảng hốt. Việc này cũng không khó giải thích, vì sức tấn công của những nhánh rễ kia gần như đã tiếp cận với Thần cấp, lại thêm vào số lượng cực kì lớn và tính chất bất tử bất diệt của nó cũng đủ để tạo thành sức sát thương chí mệnh với các cao thủ Thần cấp.
Cũng trong lúc này trên không trung xuất hiện một bóng người mờ ảo màu xanh nhạt. Bóng người này cực kì mờ ảo, giống như không phải là một thực thể chân chính vậy. Nhưng tất cả những cao thủ của Liễu gia khi nhì thấy bóng người này thì đều bắt đầu cung kính hành lễ.
Bóng người màu xanh nhạt kia nổi giận quát :
- Là ai đã to gan cướp đi sinh mệnh bản nguồn của cấm địa?
- Tham kiến lão tổ, chúng tôi không biết!
Liễu Phong và các cường giả Thần cấp của của Liễu gia tỏ ra vô cùng cung kính, nhưng chúng cũng không cách nào trả lời được câu hỏi của bóng người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.