Tam Thái Tử

Chương 753: Tám trăm vệ đội




Mọi người nhìn về Lý Lân với ánh mắt khác nhau. Phủ vệ đội trong Hán vương phủ có rất nhiều người không quen thuộc đối với Lý Lân, nhất là trải qua sống chết liên tục, mọi người gần như đã trở nên coi thường sinh tử. Trong mắt bọn họ, Lý Lân là lãnh tụ thần thoại, Nhìn Vệ đội bây giờ, Lý Lân không khỏi nhớ lại ba ngàn Hắc Giáp vệ của Sát Sinh Vương năm đó. Khí chất của song phương đã rất gần giống nhau, nhưng Lý Lân biết, vệ đội hiện tại còn không cách nào sánh được với ba ngàn Hắc Giáp vệ thần bí kia.
- Ngụy Duyên, không lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đi Trung Vực phát triển. Nói cho tất cả huynh đệ, an bài mọi chuyện trong nhà cho tốt!
Đối với Vệ đội, Lý Lân không cho phép rời khỏi giống như vệ quân đoàn bình thường. Một Vệ đội tinh nhuệ như vậy, nếu như lưu lại bên người thì thật đáng tiếc. Tuy vệ đội chỉ có hơn tám trăm người, quy mô còn xa mới đủ, nhưng trải qua ma luyện mấy năm này, tất cả đều có ý chí cứng cỏi, chỉ cần đề thăng thực lực lên thì đây chính là một Vệ đội giết chóc khủng bố nhất. Hơn nữa, tám trăm người này là mầm móng phát triển từng chút một, có thể đoán được, thành tựu của những người này tuyệt đối không kém.
- Rõ!
Ngụy Duyên hô to, tám trăm người dựa theo thứ tự nguyên bản mà xây dựng cơ sở tạm thời, mấy người Lý Lân được dẫn tới một cái trại lớn trong quân.
- Điện hạ, vệ đội Hán vương phủ đã có tám trăm thành viên, trong đó, nửa bước Võ Hoàng có chín người, Vương Tọa cửu phẩm đỉnh phong có năm mươi người, Vương Tọa bát phẩm có hai trăm người, còn lại đều là Vương Tọa thất phẩm.
Ngụy Duyên trầm giọng nói. Đây là thành tựu mấy năm nay của Vệ đội, cũng là kiêu ngạo của Ngụy Duyên.
- Tốt lắm, mấy năm nay khổ cực các ngươi rồi! Nói cho các huynh đệ, sau này chúng ta đối mặt có thể càng thêm khó khăn, chém giết càng không thiếu, bọn họ cần phải không ngừng cố gắng. Một khi đi vào Trung Vực, chiến lực cấp Tiên Thiên còn xa mới đủ!
Lý Lân nghiêm nghị nói.
- Điện hạ, mấy năm nay các huynh đệ luôn áp súc tiềm lực, đến cuối cùng, có thể đột phá Võ Hoàng e là chưa tới một thành. Thực lực như vậy, chúng ta có tư cách đi vào Trung Vực sao?
Ngụy Duyên nói ra điểm khó xử trong lòng.
Lý Lân cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nhìn về Trương Hạo im lặng đứng bên người Ngụy Duyên. Lỗ mũi trâu năm đó đã lột xác thành một quân nhân thiết huyết, nhưng ánh mắt ẩn chứa giảo hoạt làm cho hắn có chút khác biệt so với những quân nhân bình thường.
- Trương Hạo, ngươi tinh thông tính toán thiên cơ, ngươi cảm thấy người của Vệ đội còn có bao nhiêu tiềm lực có thể đào móc?
Lý Lân hỏi.
Trương Hạo cũng không có chút kinh ngạc gì, hắn thoáng trầm tư một lúc, nói:
- Tiềm lực rất lớn, nếu có đủ tài nguyên, Võ Hoàng còn không phải là điểm cuối của bọn họ!
- Ah? Sao ngươi lại nói vậy?
Lý Lân đúng là rất hứng thú, Ngụy Duyên là đội trưởng, Trương Hạo là trợ thủ, giữa hai người nên là có ý kiến thống nhất. Hiện tại xem ra, Trương Hạo không có thay đổi, vẫn có chủ kiến của riêng mình.
- Vài năm trước, khi Vệ đội mới thành lập, thực lực mỗi người chỉ Võ Tông trung, hậu kỳ. Vệ đội trưởng đột phá Tiên Thiên chỉ có một người. Lúc ấy, ai có thể tin tưởng Vệ đội có thành tựu như bây giờ. Đương nhiên, lời của Vệ đội trưởng cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì thực lực Vệ đội đã đạt tới một cái bình cảnh, không phải mọi người dùng hết tiềm lực rồi, mà là áp lực từ bên ngoài đã gần không còn. Hiện tại, Hắc Thủy Lâm đã hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Linh thú cao giai cũng không có nhiều, áp lực của vệ đội đã quá nhỏ. Nếu điện hạ có lệnh, Vệ đội sát nhập vào Man Hoang Cổ Địa, giao chiến với linh thú cao giai trong đó, tất nhiên có thể làm cho thực lực Vệ đội tăng mạnh!
Trương Hạo trầm giọng nói.
Lời của Trương Hạo làm cho Ngụy Duyên nhíu mày. Hắn cũng đồng ý với thuyết pháp của Trương Hạo, nhưng tiến vào Man Hoang Cổ Địa thì hắn không đồng ý. Hai năm trước, Vũ vương suất lĩnh đại quân cực kỳ cường hãn nhưng tay không mà về, đại quân Vũ vương kém cỏi nhất là Võ Hoàng, so với bọn họ, Vệ đội còn không bằng con tôm cái tép. Tiến vào Man Hoang Cổ Địa không khác gì tự tìm chết.
- Trương Hạo, ngươi nói cũng có chút đạo lý, tiềm lực con người là vô hạn, nhưng khai phá không thích đáng, thành tựu trong tương lai chắc chắn không lớn. Vệ đội kiên trì mấy năm mà đạt tới thực lực như bây giờ, điều này không thể thoát khỏi quan hệ với đan dược của Hương Lân. Con đường võ đạo, tài nguyên quan trọng nhất, nếu không có tài nguyên mà dùng phương thức ma luyện này để tăng trưởng thực lực thì giống như trồng cây không rễ, chỉ làm cạn kiệt tiềm năng tính mạng của mình. Có lẽ các ngươi cũng đã cảm thấy, sinh mệnh tinh nguyên của rất nhiều người đã hao tổn nghiêm trọng, nếu không phải lần này bổn vương trở lại, e rằng đến khi bọn họ đột phá cũng là lúc chết đi!
Lý Lân đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Đúng rồi, Lý Lân, trên người ngươi có Sinh Mệnh Chi Tuyền không? Tinh khí sinh mệnh tinh thuần như vậy, chỉ có Sinh Mệnh Chi Tuyền trong truyền thuyết mới có được!
Hương Lân đột nhiên nói.
Lý Lân gật đầu, có cây sinh mệnh, Sinh Mệnh Chi Tuyền đối với hắn mà nói, đó chỉ là sản phẩm phụ.
- Có bao nhiêu, có thể cho ta một ít không? Nếu có Sinh Mệnh Chi Tuyền, ta có nắm chắc luyện chế ra đan dược thất phẩm!
Hương Lân hưng phấn nói.
- Sau này sẽ cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu!
Lý Lân liếc nhìn nàng một cái.
- Trời ạ! Không phải là ngươi cướp bóc của Sinh Mệnh Nữ Vương chứ?! Sinh Mệnh Chi Tuyền chính là thứ không phải ai cũng có thể có được!
Hương Lân kích động nói.
Lý Lân liếc xéo nàng một cái, quay đầu nhìn Ngụy Duyên cùng Trương Hạo, trầm giọng nói:
- Ta sẽ lợi dụng Sinh Mệnh Chi Tuyền gia cố căn cơ cho mọi người. Ngụy Duyên, Trương Hạo, hai người các ngươi nhất định phải tạo ra một Vệ đội có chiến lực đánh chiến toàn bộ đại lục cho ta! Võ Hoàng không phải điểm cuối, Võ Tôn cũng không phải. Ta cần là một Vệ đội có thể tàn sát thần ma, lực chiến cửu thiên!
Lời của Lý Lân làm cho Ngụy Duyên cùng Trương Hạo hoàn toàn chấn động. Tàn sát thần ma, lực chiến cửu thiên? Điều này có thể sao? Dù là đại lục có vô số sinh linh, nhưng cường giả trên Thần cấp lại có mấy người?
- Lý Lân, chúng phải vứt bỏ tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn này sao?
Hương Lân tiếc nuối nói.
- Không vội, trước tiên đợi ta gặp Thiên Hỏa kia rồi nói.
Lý Lân nói.
- Ngươi muốn thu Thiên Hỏa sao?
Hương Lân biến sắc, nàng ở tại nơi này mấy năm, rất hiểu rõ sự khủng bố của Thiên Hỏa. Nếu không phải có Long Mạch thiên sư quan tâm, tiểu thế giới mà bọn họ ở đã bị chôn diệt trong biển lửa khi Thiên Hỏa bạo động.
- Theo truyền thuyết, Thiên Hỏa có được thiên địa pháp tắc đầy đủ, luyện hóa Thiên Hỏa có thể làm cho một phàm nhân trở thành cường giả Thần cấp, được gọi là một bước lên trời. Tiếc là từ xưa tới nay, người thành công không vượt qua mấy ngón tay, người khác nếm thử đều bị Thiên Hỏa cắn nuốt, trở thành một phần của Thiên Hỏa.
Hương Lân sợ hãi nói.
- Hiện tại ta là cao thủ Thần cấp!
Đây là điểm là cho Lý Lân rất tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.