Tam Thái Tử

Chương 774: Tượng Phật màu đen




Ầm một tiếng, trong mấy chục hồi, Lý Lân một kích chém phá áo giáp người khổng lồ, lại trong nháy mắt sử dụng thời gian chi lực, trong nháy mắt người khổng lồ dừng lại chém ra kích thứ hai, chém người khổng lồ thành hai nửa.
Ngay sau đó Lý Lân không để người khổng lồ kịp chữa trị thân thể, hung kích vung lên, không ngừng phá hư thân thể người khổng lồ đang suy yếu.
Xì, hung kích đánh bay cự kiếm. Trong nháy mắt đâm thủng mi tâm người khổng lồ, trực tiếp đóng lên thần hồn người khổng lồ.
Hai tay Lý Lân vung lên, toàn lực thôi động Thế giới Mộng Ảo bóc tách trên người người khổng lồ. Rất nhanh, một hạt châu màu xanh đã bay ra từ mi tâm người khổng lồ, khí tức người khổng lồ trong nháy mắt suy yếu rất nhiều.
Oa!
Lý Lân phun ra một ngụm máu, sắc mặt trong nháy mắt cực kỳ tái nhợt.
- Không...! Ngươi làm sao lại biết thần thông chết tiệt này...
Nói còn chưa dứt, người khổng lồ đã vì thần hồn trọng thương, cảm ngộ bị cướp, lâm vào hôn mê.
Lý Lân trầm mặt đánh ra mấy đạo cấm chế, triệt để phong ấn hạt châu màu xanh.
- Mạnh mẽ cướp đoạt đạo quả, tiểu tử ngươi muốn đối địch với tất cả mọi người trong thiên hạ sao?
Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới.
Lý Lân biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
- Người nào, đi ra!
- Tiểu tử lá gan rất lớn, lúc này ngươi sợ rằng không phát huy nổi một thành chiến lực, bất cứ cao thủ Thần cấp nào cũng có thể dễ dàng thu lấy tính mạng ngươi.
Thanh âm vẫn mờ ảo như cũ, nhưng không hề có ai xuất hiện.
Thần thức của Lý Lân truyền ra, lại không tìm được tung tích của thanh âm, điều này khiến trong lòng Lý Lân xuất hiện một tầng bóng ma.
Vút!
Một đạo ô quang từ trong lòng Lý Lân lao ra, trong nháy mắt xông tới trước người khổng lồ, sau đó thân ảnh nho nhỏ đánh về phía cự kiếm to lớn kia.
- A,... Thứ quỷ quái gì!
Một tiếng kêu thê lương truyền tới, thanh âm tuy uốn khúc, nhưng rõ ràng là người vừa mở miệng vừa rồi.
Lý Lân sắc mặt cổ quái đi tới trước thanh cự kiếm. Trên thân kiếm, Ám Ảnh phun ra chân khí ăn mòn với quỷ ảnh màu đen đối diện.
Thổi một cái, giống như bóng bay căng quá bị nổ, một đạo ô quang bị ám ảnh kéo ra từ trong thanh kiếm.
- Trời ơi, ngươi là Phệ Thiên Hổ, hung thú đạo tặc tiếng xấu nhất thượng cổ sao vẫn còn tồn tại.
Bóng đen không có hình thể, nhưng lại phát ra tiếng hét sợ hãi với ám ảnh.
Lý Lân thần sắc khẽ động, mạnh mẽ ngăn Ám Ảnh cắn nuốt hắc vụ.
- Ngươi là ai?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Lão phu là thần kiếm kiếm linh, chết tiệt, Phệ Thiên Hổ thượng cổ không phải đã tuyệt tích rồi sao? Sao có thể còn có huyết mạch truyền thừa.
Bóng đen không ngừng lay động trước Ám Ảnh, đặc biệt là bộ dáng thèm nhỏ dãi của Ám Ảnh, khiến bóng đen sợ hãi không thôi.
- Ám ảnh chỉ hứng thú với hồn lực tinh thuần, ngươi chắc là một tinh phách cường giả!
Lý Lân cười lạnh nói.
Bóng đen run rẩy, vội vàng mở miệng phủ nhận.
- Ngươi đã không nói thực, vậy không cần tồn tại, Ám Ảnh...
Lý Lân còn chưa dứt lời đã bị bóng đen kêu thảm ngăn lại.
- Nhân loại chết tiệt, lão phu khuất phục, để thứ quỷ quái này cách xa ta một chút, ta thế nào lại xui xẻo vậy.
Tiếng rên rỉ vang lên, cuối cùng bóng đen tan đi, lộ ra một tượng đá màu đen phong cách cổ xưa bên trong, hình dạng đầu bóng loáng khiến sắc mặt Lý Lân cực kỳ cổ quái.
- Ngươi là hòa thượng?
Lý Lân mở miệng hỏi.
- Hòa thượng? Đó là gì? Ta là phật đồ, nhưng đó là chuyện trước đây.
Tượng đá màu đen truyền ra thanh âm, tuy vẫn dính một chữ phật, nhưng nhìn tượng đá thế nào cũng không giống đồ nhà phật.
- Nếu từng là phật đồ, vậy sao hiện giờ lại thành một bức... tượng phật?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Nói thì dài lắm, nhưng trên người ngươi ta cảm thấy một khí tức quen thuộc, lẽ nào ngươi có quan hệ với người thời thượng cổ?
Tượng đá mở miệng.
- Quả thực từng gặp mấy người.
Lý Lân nói.
- Mẹ nó chứ, ta thế nào lại cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ đáng ghét trên người ngươi, không biết là tên khốn nạn nào, hẳn là phải sớm tan thành tro bụi rồi chứ.
Tượng đá chửi ầm lên, khiến Lý Lân nghe mà tức giận.
Vút...!
Ám Ảnh vọt tới trước tượng phật, lại muốn nuốt sống.
- Đợi một chút, thứ này có tác dụng với ta, đừng nuốt nó.
Lý Lân trầm giọng nói, sau đó cầm lấy tượng đá, lợi dùng một linh đằng cực kỳ cứng cỏi quấn vào, thắt trên cổ Ám Ảnh.
- Tiểu tử khốn kiếp ngươi làm gì thế, sao ngươi lại thắt ta ở chỗ này, đây chính là Phệ Thiên Hổ thượng cổ, là khắc tinh của linh hồn.
Tượng phật hét chói tai, không ngừng tản ra hồn lực màu đen muốn chạy trốn.
Ti...
Ám Ảnh hít sâu một hơi, nuốt sạch hắc sắc hồn lực tán ra ngoài.
A...
Một tiếng hét thảm, tượng đá đen không còn dám động đậy chút nào nữa, nhưng bộ phận hồn lực mất đi khiến tượng đá mờ đi rất nhiều.
- Nói chút tình hình đi, hy vọng ngươi có tác dụng, nếu không ta chỉ có thể đem ngươi làm thức ăn cho Ám Ảnh thôi.
Lý Lân nói, sau đó tiến lên cầm lấy thanh cự kiếm, tò mò nhìn thanh kiếm.
- Tiểu tử, ngươi để lão phu đi theo ngươi?
Tượng đá cẩn thận hỏi, hiển nhiên trong lời nói có phần không vui.
- Vậy phải xem ngươi có giá trị hay không.
Lý Lân trầm giọng nói. Hắn cảm thấy kẻ trong tượng phật chắc là lão quái vật sống sót từ sau đại chiến thượng cổ, cái khác không dám nói, chỉ cần những hiểu biết về thượng cổ đã là một khoản tài sản to lớn. Bên người Lý Lân hiện giờ có không ít người thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, điều này khiến hắn cũng có chút vất vả, nếu lúc này có một thượng cổ vạn sự thông, không thể nghi ngờ là sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
- Ta có thể có được chỗ tốt gì?
Lời tiếp theo của tượng phật khiến Lý Lân cau mày, hiển nhiên tượng phật này không phải là thứ yếu kém.
- Ngươi muốn cái gì?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Kim thân xá lợi của phật tổ!
Tượng phật hắc sắc trầm giọng nói.
- Cái gì?
Lý Lân biến sắc, xá lợi tử chính là thứ bản nguyên nhất của phật tu, mà có thể được gọi là phật tổ, ít nhất cũng phải có tu vi Thần cấp hay Thánh cấp, Lý Lân hiện giờ căn bản không thể đối mặt.
- Tiểu tử, nếu ngươi đáp ứng tương lại cho ta một viên xá lợi của phật tổ, ta sẽ giúp ngươi, để ngươi bước lên đỉnh cao võ đạo.
Tượng phật đen ngạo nghễ nói.
Ngao...!
Ám Ảnh rít lên một tiếng, trong nháy mắt loại tự tin này bị dọa đến tê liệt, khí tức trên tượng phật hoàn toàn co rút lại, không dám tán dật ra một chút nào nữa. Lợi trảo của thần thức Ám Ảnh cào cào trên đó cũng khó mà phá hư chút nào.
- Ta không thể cam đoan có thể giúp ngươi lấy được, nếu tương lai ta có cơ hội cùng thực lực đó, tất sẽ tìm một tấm cho ngươi.
Lý Lân nghĩ nghĩ, mở miệng nói. Loại chuyện này hắn không thể đáp ứng, dù sao giai đoạn hiện tại Phật tổ vẫn là sự tồn tại khiến cho hắn chỉ có thể nhìn lên.
- Được, có những lời này của ngươi ta an tâm, từ hôm nay trở đi ta sẽ theo ngươi.
Sự sảng khoái của tượng phật màu đen ngược lại làm cho Lý Lân cảm thấy không được tự nhiên. Luôn cảm thấy đáp ứng gã chính là bị tính kế.
Meo grào ——!
Ám Ảnh bất mãn rít gào, hiển nhiên mỹ vị như thế bày ra trước mắt mà không có thể ăn làm cho nó rất là khó chịu.
Lý Lân nhẹ nhàng trấn an, đem thần hồn của cự nhân Thanh Đồng cường hành giam cầm ra để cho Ám Ảnh cắn nuốt nó mới vừa lòng. Cự nhân Thanh Đồng chính là cường giả Thần cấp chân chính, mặc dù bị Lý Lân cường hành tước đoạt đạo quả Thần cấp, nhưng tất cả hồn lực không tổn hao gì, đối với Ám Ảnh mà nói, nó cần chỉ là có hồn lực tinh thuần.
- Ngươi đã theo ta, đặt cho ngươi cái tên chứ!
Lý Lân mở miệng, trong lòng cân nhắc nhất định phải đặt cho người này cái tên đơn giản dễ nhớ.
- Tên, điều này lão phu không có để ý, đối với người cấp bậc như lão phu mà nói, tên không có bất kỳ ý nghĩa gì. Tùy tiện một cái xưng hô là được rồi.
Lão giả lợi hại hò hét nói, một bộ dáng cao nhân phong độ cười nhìn hồng trần.
- Một khi đã như vậy, ngươi kêu là Nhị Hắc đi!
Lý Lân khẽ cười nói.
Meo meo grào ——!
Ám Ảnh không ngừng khục khặc đầu hổ mini, trong mắt to tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa.
- Ta x, tiểu tử ngươi là đang tiêu khiển ta sao?
Người trong tượng phật màu đen tức giận nói.
- Tiêu khiển? Làm sao có thể? Ở bên cạnh ta, Ám Ảnh xem như là Đại Hắc, ngươi cũng là màu đen, chỉ có thể gọi là Nhị Hắc, nếu ngươi không hài lòng, vậy kêu Đầu Bóng Lưỡng đi! Dù sao ngươi cũng không có tóc, đơn giản dễ nhớ.
Lý Lân nghiêm trang nói.
- Vô sỉ a! Ngươi rốt cuộc có văn hóa hay không? Ngươi có thể kêu lão phu Thích Già!
Tượng phật màu đen tức giận quát.
- Thích Già? Vậy ngươi quen biết Thích Ca Mâu Ni không?
Lý Lân đột nhiên nghĩ đến kiếp trước Phật tổ, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Thích Già Mâu Ni? Cái tên chó má gì đấy, lão phu kêu Thích Già, không biết cái gì mà Thích Già Ma Ni.
Tượng phật Thích Già màu đen tức giận nói.
Lý Lân câm nín đầu mặt, nửa ngày nói:
- Ngươi thật là giáo đồ Phật giáo?
- Đương nhiên!
Thích Già khẳng định mở miệng nói.
- Cho dù ngươi là phật đồ, thì cũng nhất định là tên hòa thượng hoang dã không xem kinh thư, xem ra ta phải một lần nữa suy nghĩ lại chuyện tìm xá lợi Phật tổ cho ngươi.
Lý Lân cảm thấy mình bị lừa, tìm thấy một sản phẩm giả chất lượng kém.
- Tiểu tử vô sỉ, ngươi đang vũ nhục lão phu sao?
Thích Già tức giận quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.