Cách ba mươi dặm phía bắc Lâm Tiên Trại, một nhóm quân đội đang vây công một sơn trại thổ phỉ. Sơn trại thổ phỉ này nhân số có hơn bảy trăm người, bọn giặc này trong phạm vi mười dặm cũng coi như có chút danh tiếng. Bởi vì đại trại của thổ phỉ gần một cái thương đạo, bởi vậy chỗ béo bở nhận được không ít. Quân bảo vệ thành đóng quân gần đây vài lần tổ chức bao vây diệt trừ, nhưng đều thất bại trở về. Có điều tình huống lần này bất đồng, nhân số quân đội vây công trại thổ phỉ tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có khoảng ngàn người, thế nhưng sức chiến đấu lại vô cùng cường hãn, từng binh sĩ đều là cao thủ trên cấp Võ sư, hơn nữa vũ khí trong tay cũng không phải đám thổ phỉ có thể so sánh được.
- Doanh trưởng, các huynh đệ đã tấn công vào. Nhóm thổ phỉ này xong đời rồi!
Trương Trùng hưng phấn nói.
- Mẹ nó, ngươi nói xem đám thổ phỉ này tại sao lại yếu như vậy? Trại chủ bất quá chỉ là Nhất phẩm Võ tông, thực lực đúng là đồ bỏ đi. Lão tử hiện tại đánh vẫn chưa đủ nghiền!
Úy Trì Hổ phiền muộn nói. Mấy ngày nay hắn trải qua vài trận chém giết, nhất là cùng mấy cao thủ đồng cấp chiến đấu sinh tử càng làm cho hắn thu hoạch cực lớn. Rốt cục sau ngày hôm qua đánh một trận đã khiến hắn bước lên một bước mới, trở thành đại cao thủ Nhất phẩm Võ tông. Một thân thực lực của Úy Trì Hổ phần lớn đều đến từ chiến trường chém giết, bởi vậy hắn mặc dù vừa mới đột phá, thế nhưng một thân chiến lực lại không yếu, hơn nữa bên cạnh còn có một Trương Trùng cách Võ tông nửa bước hiệp trợ, hai người vừa liên thủ đã khiến lão đại thổ phỉ tên là Lam Thái Hồ căn bản không kiên trì được bao lâu đã bị chém thành hai khúc. Mất đi lão đại chiến lực mạnh nhất, đám thổ phỉ tự nhiên cũng sụp đổ theo.
- Trương Trùng, ngươi đi tìm kiếm xem có thứ gì tốt lập tức thu vào tay, mẹ nó, lần trước phân chia tài sản Lâm Tiên trại, ngươi xem chúng ta toàn được phân chia cho mấy đồ vật vô tích sự. Đây không phải đánh vào mặt Cận vệ doanh chúng ta sao! Lần này chúng ta độc lập tác chiến, cần phải nhanh chóng thu đám tù binh tốt vào trong tay, không tốt toàn bộ ném đến trại tân binh để cho bọn hắn học tập.
Úy Trì Hổ nghĩ đến chuyện phát sinh lần trước ở Lâm Tiên Trại thì cả người đều cảm thấy tức giận.
Sau khi đánh hạ Lâm Tiên Trại, toàn bộ thổ phỉ trong núi cũng bị quét sạch sẽ. Đến cuối cùng, tù binh bắt được chỉ có hơn ba nghìn. Đối mặt với nhiều tù binh như vậy, toàn bộ ném đến trại tân binh tự nhiên không được. Vì vậy Lý Lân quyết định chia những tù binh này ra rồi dồn vào các doanh trại mới được thành lập. Thứ nhất có thể bổ sung tổn hại của quân chính quy, thứ hai cũng có thể chia bớt những tù binh bắt được để huấn luyện, giảm bớt áp lực cho trại tân binh. Phía dưới Nhất sư đoàn có năm giáo đoàn binh mã, các giáo uý rất gian xảo, không nghĩ trong lúc Úy Trì Hổ đột phá Võ tông, sớm hành động đem mầm móng hảo binh đều chọn lấy, còn lại nếu không phải thực lực yếu, chính là tuổi tác già nua. Điều này làm cho Úy Trì Hổ nổi giận, đem sự tình bẩm báo đến trước mặt Lý Lân, bị Lý Lân chửi cho một trận. Hiện tại chỉnh biên Vệ quốc quân đã không còn hỗn loạn như lúc trước, hiện tại các quan quân cũng đã bị Lý Lân thu phục, các giáo úy được chọn lựa cũng đều là tâm phúc Lý Lân tự mình đề bạt, cũng không phải người tốt sống chung gì, có lợi đương nhiên dùng sức đoạt, hạ thủ chậm chỉ có thể chịu thiệt. Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Lý Lân cũng không thể nhúng tay quá phận.
Trên một tòa núi nhỏ cách Cận Vệ doanh mười dặm, Lý Lân tạm thời đặt quân trướng ở chỗ này. Chủ lực Nhất sư đoàn đều được điều đi tiêu diệt thổ phỉ, trải qua vài ngày chiến sự, các bộ trong quân đối với việc tiêu diệt thổ phỉ đã thành thói quen, hơn nữa không có đám thổ phỉ nào quá mạnh, Lý Lân tự nhiên cũng lười quản mọi chuyện.
- Điện hạ, đại quân có nên dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không, chúng ta đã càn quét hơn ba mươi tổ thổ phỉ, phạm vi hơn mười dặm nạn trộm cướp đều bị chúng ta quét sạch.
Chu Thắng Nam đi vào soái trướng nói.
- Không vội, các giáo đoàn cũng đang đánh đến mức điên cuồng. Để cho bọn họ phát tiết một chút đi! Thắng Nam, ngọn núi phía Bắc đến biên giới còn có vài tổ đại thổ phỉ không kém gì Lâm Tiên Trại, đây mới là chỗ chúng ta cần coi trọng, về phần tiểu thổ phỉ trên đường, thì tùy cho bọn họ tiêu diệt đi.
Lý Lân thật ra lại không cảm thấy lo lắng. Nhất sư đoàn lấy giáo đoàn làm đơn vị, lại thêm vào Cận vệ doanh nhân số vượt biên chế nghiêm trọng, tổng cộng chia ra làm sáu đường hành động. Các nhóm quân đội bởi vì chuyện phân chia tù binh trong Lâm Sơn đều nghẹn một cỗ tức giận. Hơn nữa khi công phá doanh trại thổ phỉ, đoạt được vàng bạc tài bảo đều được phân chia cho các binh sĩ, điều này cũng làm cho khí thế các binh sĩ tăng vọt. Trực tiếp tiêu diệt thổ phỉ đến nghiện, trong mắt bọn hắn, đám thổ phỉ kia chính là chiến công cùng vàng bạc tài bảo.
- Chính xác, không nghĩ tới chỉ mới tới địa vực Tây Bộ tỉnh Hắc Thủy đã loạn đến trình độ này, vậy các thế lực lớn tập hợp tại địa vực phía Đông sẽ là loại tình huống nào? Cũng không biết kết quả của mấy đường khác như thế nào!
Chu Thắng Nam vừa vẽ bản đồ vừa nói. Đây là phương pháp vẽ bản đồ Lý Lân giao cho y. Loại bản đồ này vẽ các loại địa hình thông qua đường vẽ phác hoạ ra, vừa xem liền hiểu ngay, làm cho người xem hiểu được tình hình toàn cục. Chu Thắng Nam vừa nhìn thấy liền quấn quít lấy Lý Lân đòi học cho bằng được. Hiện tại càng vẽ càng nghiện. Các loại địa hình ven đường y đều phải vẽ ra, nhất là những địa hình đặc thù, y càng bỏ ra thời gian tra xét rõ ràng.
- Bọn họ đều là lão tướng trên chiến trường. đối phó với đám thổ phỉ này tự nhiên không thành vấn đề, hơn nữa bổn hoàng từ đã ban chính sách phân chia tù binh cho bọn họ nghe, tin chắc đến khi tam quân hội họp, binh lực sẽ tăng lên mức lớn.
Lý Lân cười cười nói.
- Điện hạ, người thật sự muốn quét sạch thổ phỉ địa vực Tây Bộ sao! Ta nghĩ lấy tính cách Tiền Thiết Long tướng quân cùng Trần Mặc tướng quân, nhận được mệnh lệnh này của người còn không liều mạng khếch đại quân sĩ sao. Giống như ngài nói, bọn họ là lão quân, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thủ đoạn tiêu diệt thổ phỉ càng thành thạo, làm mà tốt thì đến cuối cùng trình độ mở rộng binh lực của bọn họ sẽ làm người phải thất kinh.
Chu Thắng Nam nói.
- Không sao, phía Bắc còn có năm mươi vạn Quân Đoàn Chân Vũ, cho dù bọn họ có hợp nhất một trăm vạn binh sĩ thổ phỉ, Bổn hoàng tử cũng không phát sầu.
Lý Lân không thèm để ý chút nào, sóng lớn quét đi cát, còn lại mới là vàng. Rất không may là, Lý Lân cần là vàng, Ngự Lâm quân dưới trướng hắn cùng đám binh sĩ thổ phỉ hợp nhất đều xem như hạt cát đựng vàng, hai đội khác biệt duy nhất chính là Ngự Lâm quân chứa kim lượng so với đám binh sĩ thổ phỉ cao hơn nhiều.
- Báo cáo Điện hạ, Bạch tiểu thư cầu kiến!
Một gã binh sĩ Cận Vệ doanh đi tới thông báo.
- Bạch tiểu thư? Bạch tiểu thư nào? Trọng địa quân doanh ở đâu ra tiểu thư?
Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, lông mày hiện lên một vệt uy nghiêm.
- Điện hạ, Bạch tiểu thư không phải là người cứu trở về sao?
Chu Thắng Nam vẻ mặt cổ quái nói.
- Ta cứu? Lúc nào?
Lý Lân đầu đầy sương mù.
- Chính là lần người giết thiếu trại chủ Lâm Tiên trại, anh hùng cứu mỹ nhân đó!
Chu Thắng Nam nói, y không tự chủ liếc Lý Lân một cái, biểu hiện này khiến Lý Lân có chút không hiểu ra sao.
- Ngươi nói là nàng hả! Nàng còn chưa đi sao? Ta không phải nói lưu lại một ít vàng bạc lương thực phát cho tất cả những nữ nhân được cứu ra sao?
Lý Lân trầm giọng nói. Hắn lúc đó anh hùng cứu mỹ nhân thuần túy chỉ là nhất thời cảm thấy thú vị, nữ nhân được cứu đẹp hay xấu Lý Lân căn bản chưa từng lưu ý. Hiện tại nàng bỗng nhiên xuất hiện, khiến Lý Lân ngạc nhiên không ngớt.
- Hoàng tử Điện hạ của ta, mỹ nhân ngài anh hùng cứu về ai dám đuổi đi. Huống chi, ta cũng không cho rằng nàng là người dễ dàng đuổi đi!
Chu Thắng Nam đứng lên, biểu tình muốn xem kịch vui .
- Để cho nàng vào đi!
Lý Lân có chút bất đắc dĩ mở miệng nói. Đi tới thời đại này, Lý Lân có ý định tránh xa nữ nhân, thế nhưng những tuyệt thế mỹ nhân lại từng người từng người xuất hiện rồi cùng hắn sản sinh quan hệ, từ thị nữ Dao Cơ, Tần gia tiểu thư Tần Tuyết Linh, cùng Lâm Vãn Tình có chín phần tương tự tình cảm chân thành ở kiếp trước, lấy thân phận Hoàng tỷ thiên chi kiều nữ Trưởng công chúa Thanh Vi xuất hiện, bởi vì trả thù mà xảy ra chuyện cùng Lưu Thanh Thanh gặp nhau. Những cô gái này dung mạo đều có thể nói là tuyệt thế, thậm chí trong đáy lòng Lý Lân đã ít nhiều rung động. Nhưng hắn cuối cùng vẫn phải tách ra. Không phải Lý Lân không dính khói bụi trần gian, hắn cũng là nam nhân huyết khí phương cương, sở dĩ có thể bỏ qua được, phần nhiều tại đáy lòng hắn vẫn có tầng cản trở, có lẽ là ảnh hưởng tình cảm do bị tổn thương ở kiếp trước mang lại.
Doanh trướng mở ra, một nữ tử thân vận bạch y đi tới. Nữ tử thoạt nhìn hai mươi tám tuổi, vóc người cao gầy, một thân nhuyễn giáp màu trắng đem vóc người ngạo nhân phô bày vô cùng tự nhiên. Một đầu tóc đen tự nhiên buông xuống hai bờ vai. Trên khuôn mặt trái xoan không hề trang điểm, da trong suốt sáng long lanh, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ sạch sẽ. Một đôi mắt to trong suốt thấy đáy, thế nhưng khi chuyển động lại làm người ta có cảm giác giảo hoạt dã tính. Cả người để lộ ra một loại vẻ đẹp dã tính không giống với tiểu thư con nhà thế gia.
Nữ tử tiến vào quân trướng, đối mặt với hai nam nhân quan sát, không có chút ngượng ngùng nào của nữ hài, trái lại giống như nam nhi bình thường ôm quyền hành lễ, nói.
- Bạch Tố Tố tạ ơn ân cứu mạng của Tam điện hạ!
- Không có gì, Bổn hoàng tử cũng chỉ thuận tay cứu ngươi. Quân doanh trọng địa không thích hợp cho nữ tử ra vào. Nơi này có chút ngân lượng, ngươi mang theo rồi mau rời đi.
Khuôn mặt Lý Lân hiện lên dị sắc, nhưng hắn vẫn vung tay lên từ trong không gian giới chỉ lấy ra một ít vàng bạc, ném tới cho Bạch Tố Tố.
- Dân nữ không cần vàng bạc, chỉ cầu mong Điện hạ chấp thuận cho dân nữ tòng quân.
Bạch Tố Tố đối với vàng bạc Lý Lân ném ra chẳng thèm ngó tới, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Lý Lân.
- Ngươi muốn tòng quân?
Lý Lân ngạc nhiên, Chu Thắng Nam không tự chủ liếc mắt nhìn hắn.
Cái nhìn này của Chu Thắng Nam khiến Lý Lân cực kì khó chịu, bất mãn lườm y một cái.
- Vâng, dân nữ từ nhỏ nguyện vọng lớn nhất chính là tòng quân, làm một gã nữ tướng quân rong ruổi sa trường!
Bạch Tố Tố khẳng định nói, trong ngôn ngữ thể hiện một cỗ anh khí không thua gì đám mày râu .
- Trong quân không thu nữ tử, đây là quy định!
Lý Lân không chút do dự cự tuyệt. Thương Long đại lục cũng giống với thời phong kiến Trung Quốc cổ đại, đây cũng không phải là xã hội dân chủ như đời sau. Tuy rằng nữ binh không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên, thế nhưng tư tưởng xã hội chủ yếu vẫn là: chiến tranh, để nữ tử rời đi. Lý Lân cũng không hứng thú ở kiếp này đảm nhiệm là người vận động giả nữ quyền. Huống chi Bạch Tố Tố lớn lên có tướng mạo hại nước hại dân như vậy. Tiến nhập vào trong quân sợ rằng chưa chắc đã là phúc. Hồng nhan họa thủy, đây là chứng minh trải qua vô số máu tươi.
- Quy củ là vật chết, người là vật sống. Huống chi nhà dân nữ đã bị Cẩm Bằng dùng ngàn đao hủy hoại. Phụ thân của dân nữ cũng chết ở trong tay hắn. Thời điểm dân nữ bị bắt giữ đã từng phát thề, nếu như ai có thể cứu dân nữ, cũng vì dân nữ báo thù giết cha. Dân nữ nguyện cả đời vì hắn làm trâu làm ngựa! Sau khi Điện hạ cứu dân nữ, cho dù Điện hạ không cho dân nữ tòng quân, dân nữ cũng đi theo người.
Đôi mắt đẹp của Bạch Tố Tố thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lý Lân, bầu không khí trong soái trướng nhất thời biến thành có chút quỷ dị.
Ánh mắt Lý Lân nhất thời lạnh lẽo, nhìn về phía Bạch Tố Tố hiện lên một vệt hàn quang. Trực giác nói cho hắn biết, Bạch Tố Tố nói dối, tuy rằng không biết nguyên nhân gì, nhưng Lý Lân cũng không thích đùa giỡn với nữ nhân có tâm cơ. Mặc dù nữ nhân này dung mạo như thiên tiên cùng một bộ dạng tư thế nguyện ý vì ngươi làm trâu làm ngựa.