Tam Thái Tử

Chương 843: Thái tử giám quốc




Thông đạo hư không biến mất, số mệnh lực của đế quốc Đại Tần cũng biến mất một cách quỷ dị. Trên trời cao đột nhiên xuất hiện hai tròng mắt lãnh khốc, ý chí lạnh như băng này lập tức lao vào biển mây số mệnh của Hỗn Loạn lĩnh, sau khi không thu hoạch được gì liền nhanh chóng thay đổi mục tiêu, bao phủ lên người Lý Lân.
Một cỗ khí tức âm lãnh tràn vào trong cơ thể Lý Lân, tra xét tất cả bí mật của hắn. Lý Lân cố gắng phản kháng, đáng tiếc chân khí trong người dường như bị giam cầm, căn bản vô lực ngăn cản cỗ ý chí này.
Lý Lân rống giận trong lòng, đây đã là lần thứ hai, ý chí thiên địa này quá bá đạo, thật sự xem sinh linh chỉ là con kiến hôi, lúc cần là có thể tùy tiện lấy.
Cuối cùng, ý chí thiên địa không thu hoạch được gì đành tán đi, thân thể Lý Lân mềm nhũn, rơi thẳng từ trên không trung xuống đất.
- Lĩnh chủ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cả đám cường giả của Hỗn Loạn lĩnh, khẩn trương chạy đến.
Lý Lân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Lập tức mở ra truyền tống đại trận, dốc hết sức tiếp nhận người của Đại Tần.
Ngay khi ý chí thiên địa thối lui, một đạo thần niệm truyền vào thần thức của Lý Lân, ủy thác cho hắn làm người quản lý đế quốc Đại Tần. Thanh âm kia Lý Lân rất quen thuộc, đúng người đang ở trên trời cao, thân hình đã hóa thành tượng đá, đặt nền móng cho sự phát triển của tân thế giới, Thiên đế Đại Tần.
- Lĩnh chủ đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn đem Hỗn Loạn lĩnh dung nhập vào Đại Tần hay sao?
Những cường giả cao tầng bản địa của Hỗn Loạn lĩnh theo bản năng phản đối quyết định này của Lý Lân.
Lý Lân lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng kia làm cho người vừa nói chuyện lập tức rụt trở về, trong lòng lo sợ bất an, sợ sẽ khiến Lý Lân ra tay với thế lực sau lưng hắn.
Hỗn Loạn lĩnh phát triển đến bây giờ tuy rằng đã lấy được thành tựu huy hoàng, nhưng thôn phệ cắn nuốt quá nhiều thế lực, bởi vậy Hỗn Loạn lĩnh thoạt nhìn rất bình yên nhưng lại che dấu trong đó rất nhiều phe phái đấu đá nhau, Lý Lân là người lập nên cơ nghiệp này, đến từ Bích Lạc hoàng triều, tam đại Thiên Tông, cùng với thế lực tán tu, thế lực của Thần Ma học viện, cộng lại hơn mười phe phái, những thế lực bản địa này nếu không phải thiên địa đại kiếp nạn sắp đến, hơn nữa thực lực bản thân của Lý Lân rất quỷ dị lại cực kỳ cường đại thì Hỗn Loạn lĩnh này căn bản không có khả năng chống đỡ cho tới ngày hôm nay.
Lúc trước Chu Thiên Bảo đã muốn nói với Lý Lân về những tai họa ngầm có uy hiếp lớn nhất đến phủ lĩnh chủ này, đáng tiếc Lý Lân đối với việc quản lý Hỗn Loạn lĩnh không mấy hứng thú, hơn nữa bản nhân còn thường xuyên đi ra ngoài, căn bản không có thời gian rảnh. Chu Thiên Bảo cũng chỉ có thể làm hết sức, thông qua các biện pháp khác nhau để cân bằng, củng cố quyền uy của phủ lĩnh chủ.
Lý Lân không phải đứa ngốc, việc này hắn không quan tâm không có nghĩa là hắn không biết, chỉ không ngờ việc này còn nghiêm trọng hơn những gì hắn tưởng tượng. Quyền uy của lĩnh chủ đại nhân như hắn xem ra không nặng như hắn vẫn nghĩ.
- Làm người quản lý Đại Tần sao? Có lẽ đó là một cơ hội!
Đáy mắt Lý Lân lóe lên ánh sáng. Cao tầng Đại Tần biến mất không có nghĩa là thế lực của Đại Tần suy bại, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ cần là trăm vạn thiên quân của Đại Tần thôi cũng đã đủ khiến cho Lý Lân thèm nhỏ dãi không thôi.
- Lĩnh chủ đại nhân, vừa mới rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm nhận được số mệnh của Hỗn Loạn lĩnh kịch liệt chấn động!
Chu Thiên Bảo thấp giọng hỏi, hắn là trưởng sử của phủ lĩnh chủ, địa vị vẻn vẹn chỉ ở dưới mỗi Lý Lân, bởi vậy trừ Lý Lân ra, người có cảm giác nhạy bén nhất với số mệnh chính là hắn. Đáng tiếc thực lực của hắn không thể so sánh với Lý Lân, mặc dù biết số mệnh đã xảy ra sự biến hóa thần bí, đáng tiếc lúc đó chỉ có mình Lý Lân là tiến vào biển mây số mệnh trên trời cao, những người khác chỉ có thể mơ hồ cảm ứng, không biết rõ là chuyện gì đã xảy ra.
- Không có gì, chỉ là bởi vì ta đã trở thành Thái tử giám quốc của Đại Tần mà ảnh hưởng tới số mệnh Hỗn Loạn lĩnh mà thôi. Thiên Bảo, Đại Tần cường giả vô số, những người này không thể để cho bọn họ nhàn rỗi, ta chuẩn bị cho bọn họ tham dự kế hoạch xây dựng thành lũy sắt thép, có những cường giả này, có lẽ chúng ta không cần dựa vào tân thế giới kia cũng có thể ứng phó với thiên địa đại kiếp nạn.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Nay Thiên đế Đại Tần đã bỏ mình, lĩnh chủ đại nhân sao không tiến thêm một bước, đăng cơ làm đế, tuy không thể lập nên đế quốc thượng cổ, nhưng tuyệt đối cường đại hơn siêu cấp hoàng triều vô số lần. Tương lai sau khi vượt qua đại kiếp nạn, thành lập đế quốc là chuyện rất dễ dàng.
Trong mắt Chu Thiên Bảo chớp lên tinh quang.
Lý Lân lắc đầu, nói:
- Ngươi muốn ta trở thành người đáng thương giống như chín đại Thiên đế hay sao? Đại đạo của Thiên đế đế quốc rõ ràng đã bị Vũ Vương Chí tôn tính kế sẵn, nếu không làm rõ được việc này, ta sẽ không sử dụng bừa bãi.
Sự lo lắng của Lý Lân không phải là không có lý do, bất kỳ một người nào trong chín đại Thiên đế đều là siêu cấp thiên tài kinh thái tuyệt diễm, nhưng trong vòng một ngày ngắn ngủi đều lần lượt vong mạng, cho dù là người đã tẩu thoát, Đại Đế Chu Tước, Lý Lân cũng tin rằng cái giá hắn phải trả rất kinh khủng. Vũ Vương, người rất ít được nhắc đến trong các điển tịch này, chỉ một luồng tàn hồn của hắn xuất thế đã gây ra một chuyện kinh khủng đến như vậy, nếu chân thân của hắn chưa chết, đế đạo sẽ là thứ để hắn tùy ý nhào nặn.
Trong lòng Chu Thiên Bảo chấn động, cũng bất đắc dĩ gật đầu. Thời thượng cổ, chín đại Thiên đế ngạo thị quần hùng, lại có kết thúc ảm đạm như vậy, hiển nhiên nếu để cho Lý Lân kế thừa Đại Tần, tranh đoạt vị trí Thiên đế, nhìn như thế nào cũng giống như để hắn đi chịu chết vậy. Nghĩ đến đây, Chu Thiên Bảo liền vã ra một thân mồ hôi lạnh. Trên người Lý Lân mặc dù không có nhiều khí tức của thượng vị giả, đối với quyền lực dường như cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng hắn dù sao cũng là chủ nhân chân chính của Hỗn Loạn lĩnh, Chu Thiên Bảo dù quyền thế có lớn hơn nữa thì căn cơ cũng sẽ không biến đổi, nhiều lắm hắn cũng chỉ có thể trở thành người quản lý của Hỗn Loạn lĩnh, căn bản không có khả năng trở thành chủ nhân của Hỗn Loạn lĩnh.
Nhưng vào lúc này, chủ truyền tống trận bên trong Vô Cực thành chớp động quang mang màu lam sắc, Lý Lân dựa theo bản nguyên của không gian Lục Mang Tinh cấu trúc nên không gian truyền tống trận, năng lực truyền tống vượt xa chủ truyền tống trận của những thành thị khác.
Ánh huỳnh quang hiện lên, một đội chừng trăm người xuất hiện ở trong truyền tống trận.
- Sát Sinh Vương?
Lý Lân thần sắc sửng sốt, không nghĩ tới người đầu tiên đến đây lại là vị vương hầu thanh danh lừng lẫy này của Đại Đường.
- Tham kiến Thái tử điện hạ!
Sát Sinh Vương khom mình hành lễ, khiến cho Lý Lân hoảng sợ, hắn lắc mình tránh ra, nói:
- Sát Sinh Vương, ngươi quá khách khí, ngươi là trưởng bối, đáng lẽ ra phải là Lý Lân hành lễ mới đúng.
- Lễ không thể bỏ, ngươi bây giờ là Thái tử giám quốc, quân thần có cách biệt.
Sát Sinh Vương mỉm cười, thần sắc cực kỳ bình thản.
- Ta chỉ là tạm thời đảm nhiệm thôi, cũng không có dã tâm gì, Sát Sinh Vương cứ tùy ý là tốt rồi.
Nếu như không có những lời cuối cùng của Thiên đế Đại Tần truyền đến, Lý Lân có lẽ còn có tâm tư muốn chấn hưng Đại Tần, nhưng bây giờ hắn hiểu được chính mình chỉ là người tạm thời quản lý, có thể lợi dụng lực lượng của Đại Tần để đạt được mục đích của mình, nhưng việc trở thành chủ nhân chân chính thì không cần phải nghĩ tới. Nhân vật như Thiên đế Đại Tần kế sách sâu không lường được, phương diện này Lý Lân căn bản không phải là đối thủ, bởi vậy biện pháp tốt nhất chính là không quan tâm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.