Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 115:




Theo tiếng nói chuyện đứt quãng bên ngoài, chờ “Cầm thú” Tần Liệt Dương giày vò xong, Lê Dạ cũng mệt, anh yên tĩnh nằm ngủ trong lòng của hắn. Trong tiết trời mùa thu, Lê Dạ bệnh nặng mới khỏi nên sức khỏe không được tốt lắm, ăn mặc cũng kín, người khác đều là áo sơmi quần đơn giản là được, còn anh thì mặc nguyên bộ quần áo giữ nhiệt.
Ừm, kiểu dáng có vẻ hơi đứng tuổi, không phải leggings thịnh hành, mà là cái loại quần áo giữ nhiệt cổ lỗ sĩ kín cổ dài tay, màu trắng, bị Lê Dạ giặt đến mức phát sáng, thành thành thật thật mặc lên người, còn cao cổ nữa.
Với tư cách chủ sở hữu QUEEN thương hiệu xa xỉ phẩm trong nước, Tần Liệt Dương là đại diện Chủ tịch, mặc dù không theo phong trào như những người trong giới, nhưng cũng coi là rất fashion đó. Mấy thứ quần áo giữ nhiệt kiểu này, đã rất nhiều năm hắn không thèm mặc nữa, hắn có thể nói mấy bộ quần áo giữ nhiệt này là mình mua sao? Ai bảo Lê Dạ bị lạnh tay lạnh chân chứ. Miếng dán giữ ấm cũng không có tác dụng. Đúng là buổi tối hắn có thể ôm anh cho ấm, nhưng ban ngày thì sao. Đã so sánh như vậy thì cái gọi là thời trang chẳng còn tác dụng gì nữa.
Hắn “cầm thú” xong, vì sợ Lê Dạ lạnh, còn đặc biệt giúp anh mặc lại quần áo giữ nhiệt, còn rất quê mùa nhét gấu áo giữ nhiệt vào trong quần giữ nhiệt của Lê Dạ đó, như vậy không bị hở bụng cảm lạnh.
Lúc mặc quần áo Lê Dạ lẩm bẩm gì đó, chắc là đang nói mớ.
Tần Liệt Dương kề sát đầu lại nghe cả buổi cũng nghe không rõ cái gì, có điều nghe ngữ khí rất vui vẻ, hẳn là giấc mơ đẹp, khóe miệng cái tên này còn cong lên nữa. Chờ hắn mệt gần chết, đang tính ngẩng đầu thì đột nhiên nghe được một câu, “Liệt Dương à!” Chỉ một câu, nhưng ngữ khí đặc biệt thỏa mãn, vừa nghe xong là cảm nhận được rất rõ cảm giác hạnh phúc, Tần Liệt Dương nhịn không được cúi đầu hôn anh, lúc này mới đắp mền cho anh, ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã ngã xuống hết rồi. Thật ra buổi trưa đã uống khá nhiều nhưng hắn có kinh nghiệm sa trường thêm tài năng bẩm sinh, cho nên lúc này hắn vẫn còn tỉnh. Mấy vị đại gia lúc ấy một người so với một người càng khí phách, hiện giờ mới xế chiều đã xỉn hết trơn. Chú Lý đã sớm rút lui, Tam Đại Gia và chú Lục mới vừa rồi còn nói chuyện rất có tinh thần, bây giờ đã không còn ai, chỉ còn lại ba của hắn một mình, ông cũng kinh nghiệm sa trường giống hắn, ngồi chỗ kia uống trà.
Hắn đi lại gần giúp ba hắn đảo trà, sau đó hỏi câu, “Đều đi ngủ hết rồi? Ba có muốn ngủ một lát hay không, nhà của Lê Dạ chỉ cách nơi này mấy bước chân, con đẩy ba qua đó.”
Tần Chấn cũng không khách khí, chỉ nói, “Không cần qua nhà cậu ấy, ba không buồn ngủ, đẩy ba đi dạo chơi trong thôn đi.”
“Được.” Tần Liệt Dương đáp ứng, đẩy ba hắn ra ngoài.
Thật ra cha con hai người rất hiếm khi có thời gian giao lưu thế này, trước khi Tần Chấn xảy ra tai nạn cũng bận rộn như con quay, tuy rằng dẫn theo Tần Liệt Dương nhưng thời gian trao đổi cũng không nhiều. Sau khi Tần Chấn xảy ra chuyện, người bận rộn liền biến thành Tần Liệt Dương, công ty nhiều chuyện phải làm, chưa kể Tần Phù cùng Phương Mai còn hay làm trò, quả thực không có một khắc nhàn rỗi.
Hai cha con bọn họ, hình như đã rất lâu rồi không có rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhau.
Tần Liệt Dương đẩy ông ra ngoài, Tần Chấn liền nói với hắn, “Nói một chút về nơi này đi, có lẽ rất quen thuộc với con.”
Đích xác là quen thuộc, năm đó nơi này không khác gì địa bàn của hắn. Hắn chỉ chỉ con đường xi-măng trước cửa, “Bên này là đường nhỏ trong thôn, lúc con vừa mới tới nó còn là đường đá thôi, cũng coi như tốt, đi vào trong còn có đường đất, chính là nhà của Lê Dạ. Căn nhà đất đó là của ông nội anh ấy, ba đã từng thấy rồi, rất nhiều người không ở bên đó, trong thôn cũng không tốn tiền tu sửa.”
Hắn đẩy ba hắn đi dạo trên đường, “Bên này đều là khi nhà cũ, ở đó đều là người già. Bên này là Tam Đại Gia và chú Lục, đi phía trước một chút là nhà của em trai Tam Đại Gia, năm đó gây ồn ào rất lớn, hai nhà trực tiếp phân gia, sau đó chia đất làm hai. Ba cứ nhìn xem, bức tường ngăn cách hai nhà đó đặc biệt cao.”
Tần Chấn ngẩng đầu nhìn, vừa nãy không chú ý, lúc này mới phát hiện, coi như đã tu sửa lại tường vây cao thêm ba hàng gạch, bức tường ngăn cách kia vẫn cao hơn nó một hàng. Tần Liệt Dương nói, “Hai nhà không có qua lại, tình nguyện đi đường vòng cũng không đi ngang qua trước cửa nhà đối phương, năm thứ hai con sống ở đây, cả nhà của chú Lục đã ra ngoài làm công rồi, căn nhà này liền bỏ trống. Cũng không biết hiện tại có người trở về chưa?”
Đi tới đi tới, liền lên đường lớn, thôn nằm kế bên đường lớn, trước kia còn là nhà mặt tiền gì đó, hiện tại đã đô thị hóa, trở thành thôn trong thành phố, cho nên càng náo nhiệt hơn nhiều. Hắn giải thích cho Tần Chấn, “Lúc ấy cũng không nhiều xe như vậy, ngày đầu tiên con đến, mắc cỡ khi đi theo Lê Dạ đòi cơm ăn nên chạy đến chỗ này lụm ve chai.” Hắn chỉ chỉ vào khu nhà trọ mới xây bên cạnh nói, “Nơi đây trước kia là một căn nhà hai tầng kế bên đường lớn, tầng một mở quán cơm, ông chủ là người rất tốt, tám phần là thấy con đáng thương, liền nói với con, chai lọ trong quán ăn nhiều lắm, cho con vào lấy.”
Tần Liệt Dương cười, “Bây giờ nghĩ lại cũng đúng, khi đó quần áo của con rách te tua, người ta nhìn mà không tưởng là ăn mày mới lạ? Nhưng con nhớ được, chai lọ trong tiệm cơm có thể bán, sau khi vào cũng không dám đụng, ông ấy còn cầm cái túi nhựa, bỏ một đống chai nước uống vào bên trong đưa cho con, còn chỉ xuống dưới đất, nói là mấy cái chai đó có thể bán.”
Những lời này, bởi vì không muốn rời khỏi Lê Dạ, lúc ấy tâm trạng không ổn định, cho nên tới bây giờ Tần Liệt Dương chưa từng nhắc tới với Tần Chấn bọn họ, đây là ký ức thuộc về hắn và Lê Dạ, nhắc tới liền sẽ nhớ tới Lê Dạ không cần hắn, hắn không hề muốn nói tới. Có điều thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hôm nay hắn và Lê Dạ rất tốt, cho nên có thể thản nhiên đối mặt.
“Con còn đi dọc theo đường cái nhặt thêm mấy cái chai, ngày đầu tiên con ra ngoài lụm ve chai còn bị người ta bắt nạt, một cái bình nhỏ chỉ cho con sáu phân tiền, ngày đầu tiên con kiếm được hai đồng. Đủ ăn no rồi.”
Tần Chấn đặc biệt thấu hiểu nói, “Sau đó đòi lại à.”
Tần Liệt Dương nhịn cười không được, “Đó là tất nhiên rồi, con nhớ rất kỹ con số. Ở chung quanh hỏi thăm rõ ràng, người khác đều bán một mao một cái, con đi tìm nó, thằng nhãi kia so với con lớn hơn mười tuổi, còn muốn đánh con, con với nó đánh nhau một trận, đánh nó nằm sấp luôn, đòi được trở về. Có điều chuyện này, Lê Dạ không biết, ba, ba đừng bán đứng con đó.”
Hắn ở trước mặt Lê Dạ, vẫn luôn là hình tượng tốt tuân theo luật pháp. Đương nhiên, nhắc tới chuyện này chỉ vì muốn bàn chuyện của hắn và Lê Dạ với Tần Chấn. Hắn nói thật, dẫn Tần Chấn đến Nam Trang, vốn không hề nghĩ tới chuyện lấy Tam Đại Gia và chú Lục ra để dẫn dắt hay gợi ý gì đó. Hắn thuần túy là bởi vì tâm trạng của ba hắn không tốt, tìm một chỗ cho ông khuây khỏa mà thôi.
Nơi đây dân phong chất phác, quan trọng nhất là ba của hắn từng đến đây, nói không chừng cảm thấy hứng thú. Kết quả không nghĩ tới, lúc này mới đến ngày đầu tiên, Tam Đại Gia lại giúp cho một cái mở đầu tốt như vậy.
Tần Chấn liền hừ một tiếng, Tần Liệt Dương cũng không biết có ý gì, nhưng cuối cùng Tần Chấn không có nhắc đến chuyện này, chỉ hỏi ngược lại, “Ngoại trừ nhặt ve chai, con không làm gì khác sao? Không thể nào.”
Đương nhiên không thể, Tần Liệt Dương điểm ấy giống ba của hắn, trời sinh có thể chịu khổ, nhặt ve chai một ngày giỏi lắm chỉ được mấy đồng, chỉ có thể đủ cho hắn ăn màn thầu thôi, chẳng lẽ muốn hắn cả đời ăn màn thầu? Không lâu sau hắn đã chạy tới nhà hàng kia xin ông chủ cho làm chân sai vặt, sau khi kiếm được ít tiền, hắn mua các loại que cay chạy đến cửa trường học đi bán, mua đi bán lại, lợi nhuận không thấp, nhưng thành phẩm quá nhỏ, nói thật ra cũng không bao nhiêu tiền.
Về sau Lê Dạ để cho hắn ăn cơm ở nhà, hắn theo Lê Dạ đi bán đồ gốm, thời gian dần trôi, mới bắt đầu khá lên. Thế nhưng hạn chế nhiều lắm, chủ yếu nhất là bọn họ quá nhỏ, Lê Dạ tốt xấu lăn lộn được cái chứng minh thư, hắn mới mười hai mười ba, làm gì cũng không ai tin hắn. Còn có, vấn đề tiền vốn, thật sự là quá nghèo, ba của hắn năm đó bán phá giá, còn biết gom góp được một ngàn đồng tiền vốn. Khi đó là thế kỷ mới rồi, trên tay bọn họ khi đó lại không thể có nổi một ngàn đồng để tiêu.
Hắn từ từ kể, dù sao có khổ cũng có vui.
Tần Chấn từ từ nghe, đi dạo từ đầu thôn đến cuối thôn, Tần Liệt Dương cứ nghĩ ba hắn sẽ cho hắn câu tổng kết đấy, còn dựng sẵn lỗ tai chờ, kết quả ba của hắn chỉ nói, “Cũng đến lúc rồi, mấy lão ca chắc đã tỉnh, trở về thôi.”
Tần Liệt Dương:…
Tần Liệt Dương thật sự không biết nên nói ba của hắn cái gì, thời khắc mấu chốt thế này sao có thể kéo dài không bày tỏ thái độ được chứ. Ba xem, Tam Đại Gia cùng chú Lục cũng dìu dắt nhau đến già, thật tốt mà, con cùng Lê Dạ cũng có thể đó. Ba xem, Tam Đại Gia cùng chú Lục cũng không có con cái, không phải cũng rất vui vẻ hay sao, ít ra con còn một đứa em ngây thơ đáng yêu Tần Phù có thể bốc lột đó, tin tưởng con của nó sẽ càng sùng bái con hơn đó.
Đáng tiếc, nửa câu cũng không có.
Tình hình như vậy kéo dài đến bốn năm ngày, ở giữa đã xảy ra một vài chuyện tốt. Một chuyện là Đường Đỉnh Hân gọi điện thoại tới kể Lã Bình và Phương Vĩ tới, sau đó nói, “Luật sư của cậu đã đưa thỏa thuận ly hôn cho Lã Bình rồi, Lã Bình phải chia khoản nợ tới bốn mươi triệu đồng, bà ta không đồng ý, hai năm qua nhà họ Lã cũng rất ghê gớm, đã lập tức đi tìm luật sư, bảo là muốn lên tòa án. Chuyện này quậy ầm ĩ lắm. Chỉ sợ trước khi cậu ra tù sẽ không ngừng đâu.”
Một chuyện khác là, chú hắn Tần Dũng đột nhiên cũng chạy tới, thở phì phò luôn đấy. Nói không biết từ lúc nào, Tần lộ đã quen với Phương Dương, cái này không phải là tính tiết máu chó trong phim thần tượng truyền hình sao? Tần Dũng suy nghĩ rất đơn giản, “Chú chỉ có một đứa con gái, sau này tất cả tài sản nhất định là của nó rồi. Số tài sản lớn như vậy, chồng của nó nhất định phải chọn kỹ lưỡng mới được. Người nhà họ Phương khẳng định không được, người nhà bọn họ tâm thuật bất chính, không được.”
Loại chuyện này người ngoài không thể xen vào, Tần Liệt Dương bên này không phải là còn chưa thuyết phục được ba của mình sao? Nhưng bởi vì hắn hôm nay rất mạnh mẽ, hơn nữa đã nói rõ ràng, chỉ cần một mình Lê Dạ, ba của hắn không có cách nào để phản đối mà thôi. Nhưng không có đồng ý nha.
Cho nên lúc Tần lộ gọi điện tới, Tần Liệt Dương bản thân còn khó giữ đây nè! Chỉ có thể nói với cô đại khái ý của hai vị trưởng bối, sau đó tự cầu bình an. Tần lộ đã nói, “Ba em cũng thế, Phương Dương là do mợ trước nuôi mà, sao có thể giống nhau chứ? Sao lại nghĩ không thông như vậy chứ.”
Thật ra lời này không phải Tần Chấn chưa nói qua, những cái khác không nói, mợ trước của bọn họ thật sự là người tốt, trong họ hàng thân thích tiếng lành đồn xa, cho nên Lã Bình mới khó làm như vậy, thật sự là người trước quá ưu tú. Cũng không phải Tần Dũng không cân nhắc, chỉ nhỏ giọng nói với Tần Chấn, “Anh, anh cho rằng em không nghĩ tới sao? Nếu Phương Dương không mang họ Phương, em đã đồng ý rồi. Nhưng chuyện này không phải còn dính dáng tới Phương Hải Đông và Phương Vĩ sao? Chẳng lẽ bản thân Phương Dương không biết sao.”
Đây là thế giới nan đề, ai cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhìn ai có thể đấu hơn ai thôi.
Giống như Tần Liệt Dương, dưới ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi của Lê Dạ, chỉ có thể nói với anh, “Chắc là gần đây ba em coi phim điệp viên nhiều quá, không chịu nói ra. Trước như vậy đi, dù sao ông cũng không nói không cho chúng ta cùng một chỗ, chuyện cổ phần công ty đến lúc đó rồi nói sau. Được thì tốt, dù sao ta vì Tần thị phấn đấu nhiều như vậy, không được cũng không sao,” hắn vụng trộm nói, “Em vẫn còn sản nghiệp riêng.”
Lại ở vài ngày, Ninh Trạch Huy bên kia liên tục thúc giục, Tần Liệt Dương mới dẫn cả nhà về lại Bắc Kinh, lúc này theo cùng còn có Tam Đại Gia và chú Lục, Tam Đại Gia có vài dấu hiệu của bệnh đãng trí người già, chú Lục chân không tốt, Tần Liệt Dương đón bọn họ lên để chữa bệnh. Còn về phần Tần Chấn, ông đối với chuyện này là ngầm đồng ý, dù sao hai vị bạn già này làm người không tệ.
Chỉ là, đối với việc chính thức thừa nhận Tần Liệt Dương cùng Lê Dạ, ông vẫn im lặng như trước. Tần Liệt Dương chịu không nổi, còn chạy theo lôi kéo làm quen với chú Lục, còn đặc biệt châm điếu thuốc cho chú Lục, muốn hỏi xem mỗi ngày ông đánh cờ với ba của hắn hay nói cái gì. Kết quả chú Lục chỉ nói với hắn một câu, bốn chữ, “Thuận theo tự nhiên.”
Tần Liệt Dương phiền muộn nha. Trên đời này e là chỉ có chuyện liên quan tới Lê Dạ mới có thể khiến hắn trở nên cấp bách và mất kiên nhẫn như vậy. Hắn không biết khi hắn vừa đi khỏi, Tam Đại Gia đã nói với chú Lục, “Cậu ta hỏi ông nói không được hay sao, còn trêu chọc cậu ta làm gì. Lão Tần không phải đã nói, chuyện này muốn suy nghĩ thêm. Không phải ông vẫn còn ghim chuyện cậu ta nhìn lén trong rừng đó chứ. Đã lâu như vậy.”
Chú Lục hừ một tiếng, giống như lão ngoan đồng đến một câu, “Có lâu nữa thì vẫn tính!”
Tam Đại Gia bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.