Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 17: Trả đũa




Lê Dạ cho Trác Á Minh một địa chỉ ở nơi hẻo lánh, sau khi hết giờ làm Trác Á Minh đi tới đó. Chỗ đó ở rất gần tỉnh Hà Bắc, vô cùng xa xôi, Trác Á Minh dám thề, y chưa bao giờ nghĩ ở Bắc Kinh lại có nơi như thế này.
Y dừng xe ngoài cửa, nơi này có vẻ rất cũ kỹ, cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng lách cách đánh mạt chượt. Y đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bên trong là một sân nhỏ, hôm nay thời tiết khá tốt, khắp nơi đều đang phơi khăn trải giường và quần áo, dưới mái hiên có bốn người đang chơi mạt chượt.
Trong đó có một người đàn ông lưng trần có vẻ là chủ nhà, thấy y đi vào, còn mặc quần áo lịch sự, rất nghi ngờ nhìn y, “Tìm ai?!”
Trác Á Minh dựa theo lời dặn của Lê Dạ trả lời: “Giúp Lê Dạ lấy đồ.”
Vừa nghe xong, người đàn ông này bỏ ra một quân bài, nhìn ba người còn lại nói: “Đợi một chút đi.” Xong rồi đứng dậy, lại gần quan sát y: “Cậu là ai, có quan hệ gì với Lê Dạ? Cậu ấy nhờ cậu tới? Có chứng cứ không?”
Trác Á Minh chỉ có thể giải thích y là bác sĩ, sau đó mở điện thoại lên, bật trình duyệt lên mở một đoạn video ngắn do Lê Dạ thu, đây là yêu cầu của Lê Dạ: “Chủ nhà là người rất tốt, anh không nói rõ ông ấy sẽ không cho anh vào nhà đâu.”
Vừa thấy Lê Dạ, chủ nhà lập tức hô lên: “Này này này, là video của Lê Dạ nè, mau tới nhìn xem.” Ông vừa hô xong, ba người kia liền chạy tới, trong nhà có một phụ nữ tròn trịa cũng chạy tới xem, Lê Dạ trong video nhìn rất đáng thương, giọng nói yếu ớt hỏi thăm bọn họ.
Video phát xong thì một dì thấy tội nghiệp nói: “Sao lại bị thương nặng như vậy, khắp người đều là dây, trời ơi, phải cẩn thận dưỡng bệnh chứ. Cậu giúp cậu ấy lấy điện thoại phải không, theo tôi, tôi biết để ở đâu.” Không phải chủ nhà thì còn ai, dẫn y lên thẳng tầng hai, mở cửa phòng trong góc, cho y vào trong.
Gian phòng này là được phân ra thêm, chỉ rộng năm sáu mét vuông gì đó, một cửa sổ xếp nhỏ, không có vật dụng gì hết, vào trong phải bật đèn: “Cậu ấy sống ở đây thật sao?!” Trác Á Minh hỏi. Bà chủ nhà cũng không để ý lắm trả lời: “Được cái giá rẻ, phòng này vốn chỉ là nhà kho, mới đầu cậu ấy ở phòng kế bên, một tháng hai trăm, sau đó giá nhà tăng lên, nên muốn dọn qua đây ở, còn nói cậu ấy lái xe suốt ngày, có chỗ để ngủ là đủ rồi, cậu ấy cũng đáng thương, nuôi em trai không dễ dàng gì, nên tôi thu cậu ấy một trăm mỗi tháng.”
“Tìm được rồi, ở đây!” Đang nói, bà chủ nhà tìm ra điện thoại, là một cái điện thoại Samsung cũ, có vẻ đã sản xuất mấy năm rồi. “Cái này là điện thoại cũ của em trai cậu ấy, còn xem như đồ quý báu gì nên không nỡ xài.” Trác Á Minh vốn còn muốn lấy thêm vài bộ quần áo cho Lê Dạ, nhưng vừa mở ra nhìn thì chỉ thấy hai bộ quần áo sờn bạc, vô cùng trơ trọi. Y bỏ cuộc luôn.
Lúc y đi, chủ nhà còn lấy ra ba trăm đồng, “Đây là tiền phòng cậu ấy trả trước, mấy tháng tới cậu ấy khẳng định không ở, cậu đưa cho cậu ấy đi. Nhắn cậu ấy sau này nếu ở tiếp thì tôi lại thu, cái gì mà không dùng tiền chứ? Em trai cậu ấy đi học, tiền chữa bệnh cho cậu ấy tốn nhiều như vậy, cũng may em trai cậu ấy là người có tiền đồ.”
Bà chủ nhà nhắc tới Lê Diệu với ánh mắt tán thưởng, có thể thấy được Lê Dạ bình thường có bao nhiêu đắc ý với người em trai này, sợ là khoe khoang không ít. Trác Á Minh thấy ngứa miệng vô cùng, nhưng vẫn không nói sự thật ra, cứ vậy đi, y cũng không hi vọng mọi người chê cười Lê Dạ nuôi bạch nhãn lang.
Chờ trở về nhà, y thêm sim điện thoại vào, xong cảm thấy Lê Dạ chắc chắn không muốn y mua đồ mới cho anh, nên vào phòng em trai tìm hai bộ quần áo còn tương đối mới, rồi gói lại đem đi. Lê Dạ cũng thấy ngại, nhưng vẫn nhận, sau đó liền thúc dục Trác Á Minh giúp anh tải ứng dụng, chờ đăng ký xong mới phát hiện họ không có số của Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương hôm qua lại không ngủ, mới sáng vô tinh thần đã không tốt, bị Ninh Trạch Huy đuổi về nhà. Vừa hay lúc này Lê Dạ gọi tới số của Ninh Trạch Huy, Ninh Trạch Huy thấy số lạ gọi tới, tiện tay nghe, ai ngờ câu đầu tiên nói, là tôi Lê Dạ. Ninh Trạch Huy liếc liếc Tần Liệt Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mới hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
Lê Dạ lịch sự nói với gã: “Anh Ninh, có thể cho tôi số WeChat của Tần Liệt Dương không, tôi muốn trò chuyện với cậu ấy.”
Ninh Trạch Huy đang tính từ chối, ai ngờ đúng lúc này Tần Liệt Dương đột nhiên hỏi: “Là Lê Dạ?”
Ninh Trạch Huy không dám tin nhìn điện thoại của mình, đời mới nhất, không thể bị hack chứ. Tần Liệt Dương nói: “Nhìn cậu lén lút như vậy, ngoại trừ Lê Dạ ra còn ai, cậu còn chuyện gì giấu tôi?”
Ninh Trạch Huy thở dài, thật là nuốt không trôi: “Không có, Lê Dạ muốn xin số WeChat của anh, nói muốn trò chuyện với anh.” Nói xong, gã nhìn qua Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương hẳn là rất bất ngờ, nhìn rất sửng sốt, sau đó gật đầu.
Ninh Trạch Huy có cảm giác, dù Tần Liệt Dương có chán ghét thế nào đi nữa thì giữa Lê Dạ và Phương Mai vẫn có sự khác biệt. Hắn đối với Phương Mai chưa bao giờ có cái gì gọi là hòa nhã, tuy bề ngoài hai người mẫu từ tử hiếu, nhưng bên trong lại là loại quan hệ ngươi chết ta sống. Còn đối với Lê Dạ, dù có kêu gào kích động thế nào đi nữa, thì trên thực tế hắn vẫn giúp Lê Dạ trả tiền chữa bệnh, giúp Lê Dạ trừng trị bạch nhãn lang, thậm chí có yêu cầu nhỏ gì cũng đều đáp ứng, chỉ là hắn không tự mình trực tiếp làm mà thôi.
Ninh Trạch Huy nói số điện thoại xong thì cúp máy. Không bao lâu thì tới nhà họ Tần, khi xuống xe, Tần Liệt Dương hít thở sâu một hơi, sau mới đẩy cửa vào nhà. Hôm nay về nhà không tính là sớm, đã qua giờ cơm, má Lưu chờ ở cửa nói: “Ông chủ bà chủ và A Phù đều đang ở phòng khách, có chừa cơm cho cậu, để tôi đi hâm lại.”
Tần Liệt Dương chợt nghe giọng nói có chút tùy ý của Tần Phù: “Ba à, gần đây con đang bàn việc chuyển thể đại IP ‘Đại Minh Thục phi truyện’. Truyện này tuyệt đối là đứng đầu trong các truyện trên mạng, tuy rằng viết đã lâu, nhưng nhân khí không hề giảm, kể về cuộc sống kinh tâm tại hậu cung của một cung nữ thân phận thấp bé. Con đã theo bộ này được một thời gian, đang chuẩn bị các bước kí hợp đồng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối năm đã có thể lên sóng.”
Cậu có vẻ rất nắm chắc, “Lần trước ‘Liệt hỏa tình thiên’ làm rất tốt, các trang phim đều có ý muốn hợp tác, việc phát hành cũng đã bàn ổn thỏa. Ba à, ba có thấy con giúp ba khai sáng một đế quốc mới không!”
“Đần độn!” Tần Liệt Dương dùng thanh âm không để người khác nghe thấy phun ra hai chữ, sau đó mới thay đổi gương mặt bình thường đi vào. Liếc mắt nhìn thấy trên trình chiếu ppt, đại khái là muốn phù hợp với hai chữ đế quốc của Tần Phù, dùng áp phích của bộ phim ‘Trò chơi vương quyền’, còn ồ lên một tiếng vang dội, Tần Liệt Dương không nhịn được mắng thầm một câu trong lòng. Xong thấy cậu quay đầu lại ngạc nhiên kêu một tiếng.
Mặt hắn biến sắc, Tần Phù cũng không khác mấy, từ lúc Tần Liệt Dương đi vào, Tần Phù từ con gà trống sôi nổi hào hứng biến thành bong bóng xì hơi, ủ rũ gọi một tiếng anh, bộ dạng như bị người ta bắt nạt.
Tần Chấn giống như không phát hiện: “Sao hôm nay tan làm trễ vậy, công ty có việc gì sao?” Tần Liệt Dương tất nhiên phủ định: “Không có, tất cả đều tốt, giữa năm nên có chút bận.”
Phương Mai cuối cùng cũng đợi được cơ hội ra mặt: “Cho nên con giảm người của em trai sao, để nó làm tư lệnh cảnh?”
Tần Liệt Dương vô cùng ngạc nhiên nhìn Tần Phù: “A Phù nói vậy với mẹ?” Dáng dấp đó, giống như là nghe được chuyện gì không thể tin được.
Tần Phù lập tức lắp bắp, cậu không có khả năng làm trò cáo trạng trước mặt ba được, tuy bình thường cậu có đi cáo trạng nhưng đều có chiến lược có được không. Phương Mai tự mình giải vây: “Cái này còn cần phải nói sao? Mẹ hỏi con. Con quản lý tập đoàn hơn mười ngàn nhân viên, một người cũng không sắp xếp cho em con, không hợp lý đi.”
“Không hợp lý.” Tần Liệt Dương cười mỉm ra vẻ con trai ngoan: “Chẳng qua Hội đồng quản trị có ý kiến rất lớn về chuyện của Tần Phù, hiếm khi Tần Phù lại có thể làm được chuyện tốt, con làm anh trai sao có thể không biết xấu hổ khen thưởng? Mẹ cũng không hi vọng có người nói công ty của A Phù là nhờ có con giúp đỡ phải không. Nhưng vấn đề tài chính và cơ sở vật chất con đã xử lý tốt cả rồi, mẹ yên tâm.”
Nói đường hoàng như thế, Phương Mai còn có thể nói gì? Huống hồ bà cũng muốn Tần Phù có thể biểu hiện một chút. Bằng không dù có Phương Hải Đông và mình duy trì nó, ngày sau muốn thâu tóm Tần thị còn phải coi thái độ của cổ đông. Còn Tần Chấn thì ủng hộ: “Đây mới ra bộ dáng của người làm anh. A Phù còn không cảm ơn anh đi?” Tần Phù nghẹn đỏ mặt, phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Vì chuyện này, mọi người giải tán rất nhanh. Tần Liệt Dương xoa xoa chân mày đi lên lầu, đi thẳng tới giường, ngã người xuống, một chút cũng không muốn nhúc nhích. Điện thoại rung lên, hắn cầm lên nhìn, giỏi lắm, ra là tin nhắn thoại của Lê Dạ, một cái dài hơn ba mươi giây, một cái ngắn cỡ hai giây, một dãy thật dài, tối thiểu cũng hơn mười cái, lại còn đang gửi thêm.
Là người đều hiếu kỳ Lê Dạ muốn nói gì, Tần Liệt Dương mở một cái rồi ném điện thoại sang một bên, xoa trán híp mắt nghe. Câu đầu tiên chắc là do chưa quen, Lê Dạ chỉ nói hai tiếng, “Nè nè, vậy có được không?” Tần Liệt Dương bĩu môi, rồi quay đầu sang một bên, cái thứ hai tiếp tục mở, “Ý, hình như gửi rồi?” Giọng người khác vang lên, hẳn là Trác Á Minh, y nói: “Đúng, tiếp tục như vậy, hắn có thể nghe được.” Lê Dạ nói, “Được.”
Cái thứ ba mới chính thức chào hỏi với hắn, rõ ràng hai người quen thuộc như thế, không hiểu sao vừa đến WeChat lại bắt đầu xa lạ. Lê Dạ có chút khách sáo, giọng nói có phần cứng nhắc: “Xin… Xin chào, Liệt Dương, anh… anh là Lê Dạ, chào… chào buổi tối.”
Anh có vẻ cũng không biết nên nói gì, lầm bầm một hồi: “Anh cũng không biết nên nói gì với cậu, anh và cậu đã không gặp nhau mười lăm năm rồi, cậu đã thay đổi đến anh cũng không nhận ra được. Đương nhiên không… không phải là không tốt, cậu rất tốt. Hồi xưa anh đã nói mà, cậu sau này lớn lên nhất định rất cao, nhìn cậu là biết cao rồi. Chỉ là không ngờ cậu lại cao như thế, anh tạm thời không đứng dậy được, không thể ước lượng được, nhưng bác sĩ Trác nói y cao 1m84, cậu so với y còn cao hơn, chắc ít nhất cũng 1m86, thật tốt.”
Nói đến cái này, hình như anh tìm được đề tài để nói chuyện, “Nhưng dáng người thì không thay đổi gì, mặt mũi vẫn vậy, khi còn nhỏ thím Lý đã nói cậu lớn lên, trán thẳng, mũi cao, lỗ tai cũng đẹp, trưởng thành bộ dạng nhất định không tầm thường, không biết có bao nhiêu cô gái say mê. Thím ấy nói thật đúng, vừa nãy mấy y tá ở đây còn nói chưa gặp qua ai đẹp trai như cậu. Bác sĩ Trác thì gọi mấy cô ấy là dại trai, anh cũng không hiểu lắm, nhưng các cô ấy kiến thức rộng rãi, nhất định không sai được.”
Tần Liệt Dương lại xoay người, ngáp dài, lầm bầm một câu: “Còn cần các cô ấy nói sao?”
“Cũng đã tám giờ rồi, anh cũng không biết có quấy rầy cậu không. Bác sĩ Trác nói bây giờ cậu là ông chủ lớn, quản lý rất nhiều nhân viên, ngày ngày rất bận. Không biết cậu ăn tối chưa? Cậu hồi xưa mỗi khi bận rộn hay quên ăn, kết quả bị đau dạ dày đến hai lần, cậu đừng quên nhé. Anh bên đây đã ăn rồi, hôm nay canteen làm khoai tây xào chua cay, canh cà chua thịt bò, đều rất ngon. Anh nhớ cậu thích ăn khoai tây xào chua cay, không biết bây giờ còn thích không?”
Thích! Tần Liệt Dương cảm thấy mí mắt nặng nặng muốn sụp xuống, cố thế nào cũng mở không lên. Chỉ có lỗ tai vẫn loáng thoáng nghe gì đó, Lê Dạ ở bên kia còn đang rầm rì, hắn nghĩ, đã nhiều năm vậy rồi mà người này sao vần còn dài dòng như thế, còn nói lan man không trọng tâm như vậy, còn…
Lúc hắn tỉnh lại thì trời đã sáng. Tần Liệt Dương không tin nổi từ trên giường nhảy xuống, đi lại cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh sáng vẫn còn mờ nhạt nhưng rất rõ ràng, đã là buổi sáng. Hắn chạy lại giường nhìn điện thoại, hiển thị bốn giờ rưỡi sáng, không ngờ hắn lại ngủ thẳng một giấc từ mười giờ tối đến bây giờ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra đã nhiều năm rồi!
Tần Liệt Dương còn cảm thấy đầu óc hay mệt mỏi của hắn ngày hôm nay hình như minh mẫn hẳn, loại cảm giác được ngủ một giấc đã đời thỏa mãn thế này khiến hắn thoải mái tới muốn hét to hai tiếng.
Nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, có điều lại nhịn không được đứng tại chỗ suy nghĩ một vòng, mới nhớ ra vấn đề then chốt, là do tin nhắn của Lê Dạ. Hắn tiện tay mở lên nhìn, quả nhiên, hôm qua Lê Dạ gửi ba mươi tin nhắn, hắn, bắt đầu ngủ từ tin nhắn thứ mười bốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.