Phương Vĩ vừa hô lên, sự chú ý của mọi người tập trung hết lên hai tay đang nắm nhau của Tần Liệt Dương và Lê Dạ ―― Mười ngón đan xen, không một kẽ hở, không chút do dự, ngay cả tìm lý do phủ nhận cũng không.
Hơn nữa, nhìn mặt của hai người cũng không giống muốn phủ nhận, Tần Liệt Dương vẻ mặt vô tư thẳng thắn, Lê Dạ… Ra người đó là Lê Dạ, bọn họ nhiều năm trước đã gặp một lần, còn nhớ anh là một cậu nhỏ trắng trẻo, hôm nay nhìn lại thay đổi không nhiều, vẻ mặt so với Tần Liệt Dương thì nhìn có cảm xúc hơn, có chút ngượng ngùng.
Cùng nhau xuất hiện kiểu này thì kẻ đần nhìn là biết muốn khiêu khích rồi.
Phương Vĩ mới vừa từ Sơn Đông trở về, còn nghĩ mình vẫn là anh em nối khố quan hệ thân thiết với Tần Phù, trực tiếp lên tiếng, “Bọn họ làm sao lại đến như vậy? Anh ấy sao lại học theo Vương Tuấn Vĩ ở chung với đàn ông như thế chứ? Còn dám dẫn về nhà? Chuyện này… chuyện này sao trước giờ chưa từng lộ ra?” Gã quay đầu nhìn Tần Chấn, “Dượng… dượng à, dượng nhất định đừng tức giận.”
Câu này không phải muốn chọc cho Tần Chấn tức giận hơn sao?
Tần Phù tốt xấu gì cũng là con ruột, nhanh chóng quay qua nhìn nét mặt của ba cậu, cũng không tính là tốt.
Đương nhiên rồi, kể từ lúc biết được chuyện này thì chưa từng dễ nhìn. Chuyện này là do lúc chạng vạng có một gói bưu kiện gửi tới nhà gây nên. Hôm nay sau khi cậu chuyển giao thành công công văn sắp xếp công tác của Trương Ngọc Văn cho cậu hai, bên Báo Đô Thị cũng không có việc gì nên tan ca về nhà sớm. Lúc về nhà mẹ cậu không có nhà, ba thì đang luyện thư pháp, nhìn thấy cậu còn rất vui vẻ, bảo cậu tới xem chữ ông viết, hỏi xem gần đây có tiến bộ không.
Hồi Tần Phù còn nhỏ từng học rồi, nhưng nói thật thì kém ba cậu xa lắc. Ba cậu tuy không có bằng cấp gì, chỉ từ một nông dân gầy dựng sự nghiệp đến ngày hôm nay, nhưng chưa từng từ bỏ học tập, có người trưng bày đầy sách trong phòng nhưng đều là để cho đẹp thôi, mấy người kiểu đó nhìn sơ là biết, toàn bộ sách trên kệ đều là những tác phẩm kinh điển, nhìn còn mới nguyên. Nhưng sách của ba cậu thì khác, không phải đã đọc hết toàn bộ, nhưng ít nhất cũng phải đọc được 80% rồi.
Dù cậu từng đi du học, ngoại trừ anh văn không đủ điểm, mấy cái khác cậu cũng chả dám ba hoa mình giỏi hơn ba cậu.
Về phần học thư pháp, hồi nhỏ cậu chỉ học ba năm rồi bỏ, lúc đó ba cậu cũng học chung, luôn kiên trì luyện cho tới bây giờ, hơn xa trình độ của cậu.
Tần Phù dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn, sau đó vô cùng sùng bái nịnh nọt. Tần Chấn rất cao hứng, còn khen Tần Phù vài câu, nói cậu gần đây làm việc rất tốt, xử lý quan hệ giữa hai anh em cũng tốt, bảo cậu tiếp tục cố gắng. Tần Phù từ nhỏ đến lớn đều được mẹ khen, còn ba cậu rất hiếm khi cho được khen ngợi thật sự, ai bảo cậu có người anh như tên thần kinh, cậu gần như chưa từng thắng được cái gì.
Hôm nay được đánh giá như vậy, cậu quả thật vô cùng sung sướng, cậu vốn hoạt bát hơn so với Tần Liệt Dương, lập tức rung đùi đắc ý, chọc cho Tần Chấn cười không ngừng. Sau đó má Lưu đem vào một gói bưu kiện, rất khó hiểu nói, “Ghi tên ông chủ.”
Bưu kiện của nhà họ Tần vì không để người ngoài chú ý, luôn ghi tên má Lưu. Trước kia cũng có vài văn kiện gửi tới, có điều toàn gửi đến công ty, trước tiên do thư ký hay trợ lý kiểm tra trước, hiện giờ Tần Chấn không quản lý công ty nữa nên tình huống như này càng khó xảy ra.
Tần Chấn để Tần Phù mở ra nhìn xem là cái gì, không ngờ rơi ra một xấp hình chụp. Tần Phù còn chưa nhìn rõ ràng, nhưng Tần Chấn đang ngồi trên xe lăn lại nhìn rõ, gấp gáp hỏi Tần Phù, “Trên hình chụp là anh con sao? Là nó sao?”
Tần Phù nhanh chóng ngồi xuống nhặt, sau đó mới phát hiện toàn bộ hỉnh chụp đều là anh cậu và một người thanh niên trắng trẻo với nhau, còn là trong nhà, chỗ này thì cậu biết, là nhà anh cậu đang ở, hẳn là từ cửa sổ đối diện phòng khách chụp được, bọn họ đều mặc đồ ngủ, tư thế thân mật, thậm chí còn có hình hôn nhau.
Phát hiện này lập tức dọa Tần Phù hết hồn, anh cậu là đồng tính luyến ái? Phản ứng đầu tiên của cậu là không thể nào, nhưng sau đó lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình, anh cậu đã hai mươi bảy tuổi, chưa từng có bạn gái, đừng nói là đối tượng đồn thổi, ngay cả mối tình đầu cũng không có. Anh cậu càng không phải người không được người ta yêu thích, ong bướm bên cạnh ảnh tuyệt đối không ít, nói trắng ra cậu từng thắc mắc, người có soi mói hơn nữa thì cũng phải có người nhìn vừa mắt chứ, sao có thể nhìn ai cũng chướng mắt đây?
Đến hôm nay cậu mới biết đáp án ở chỗ này.
Ba cậu còn đang thúc giục, “Mau đưa ta xem.”
Tần Phù thật sự không muốn, thứ nhất là ba cậu sức khỏe không tốt, nhìn thấy cái này có bao nhiêu kích thích chứ! Dù thế nào cũng là ba ruột. Thứ hai là hiện giờ quan hệ của cậu và anh hai đã không còn kiểu người chết người sống nữa. Đáng tiếc, dưới sự kiên trì của Tần Chấn, cậu làm sao có thể ngăn cản được? Cậu suy nghĩ một chốc, quyết định rút một tấm ảnh nhìn có vẻ bình thường nhất đưa cho ba, “Chỉ là hình ở chung với một người thanh niên, cũng không có gì đặc biệt.”
Tấm hình đó Lê Dạ đang cúi đầu gọt táo, Tần Liệt Dương nhìn anh cười. Tuy không phải nụ cười thường thấy của Tần Liệt Dương, nhưng muốn nói có vấn đề thì không ai dám nói. Tần Phù dựa vào điểm ấy nhỏ giọng giải thích, “Người này hẳn là bạn rồi. Anh hai cũng sắp ba mươi, có bạn ở trong nhà cũng bình thường, loại ảnh này con có thể chụp mấy trăm tấm, trai gái đều có, cái này nhất định là do người có bụng dạ khó lường, đồ điên mà.” Cậu còn chửi một câu.
Tần Chấn bất ngờ liếc nhìn cậu, tuy trong lòng hết sức nghi ngờ, đầu tiên là hai ngày trước Tần Liệt Dương đã âm thầm ám chỉ, tiếp theo là ý tứ trong lời nói của Tần Phù, quan trọng nhất là, hiển nhiên người gửi thứ này tới nhất định không có ý tốt, chính là muốn ông nổi giận, đời này ông đã thấy rất nhiều, tất nhiên sẽ không theo ý người nọ, ra vẻ không xem trọng chuyện này, thuận miệng nói, “Là Lê Dạ.”
“Là vậy sao!” Tần Phù lập tức phản ứng, “Con nói mà, thì ra là Lê Dạ, là người từng cứu anh hai phải không. Không có tiền nằm viện nên gọi điện nhờ anh hai giúp đó sao? Nhất định là sau khi xuất viện được anh hai đưa về nhà rồi.”
Tần Chấn ừ một tiếng, có điều chẳng còn tâm trạng viết chữ nữa, để bút qua một bên, bảo Tần Phù đẩy ông vào phòng nghỉ ngơi. Chuyện này vốn là dưới sự cố tình giấu nhẹm đi của hai người cứ như vậy mà cho qua. Tần Chấn vốn nghĩ sẽ kêu Tần Liệt Dương về nói chuyện riêng, Tần Phù còn tưởng kêu má Lưu cất mấy thứ này đi, rồi đưa cho anh hai. Anh hai có thể sẽ nợ cậu một cái ân tình lớn nha, đến lúc đó nhất định sẽ có hồi báo.
Kết quả còn chưa kịp nói, cậu hai đã cùng Phương Vĩ đến, vẻ mặt sốt ruột, trong tay không phải cầm cái gì xa lạ, là một gói bưu kiện, đi về hướng Tần Chấn còn rất nghiêm túc gấp gáp nói, “Đã xảy ra chuyện rồi.”
Tần Phù muốn ngăn cản, lại bị Phương Vĩ nắm tay, cả đời này cậu e là chưa từng nghĩ, người anh họ này lại luôn lừa cậu như vậy. Cũng bởi bị cản trở này khiến cậu bị chậm lại, để cậu hai nói thẳng ra, “Hôm nay em nhận được cái này.” Tần Chấn còn định nói chúng tôi cũng nhận được rồi, thì thấy được tấm hình hai người đang hôn môi.
Hình như còn sử dụng máy ảnh rất tốt để chụp đây mà, hình ảnh rất sắc nét rõ ràng, có thể nhìn rõ luôn nét mặt của hai người nữa. Dù Tần Chấn có chuẩn bị tâm lý, nhưng không có lửa làm sao có khói, thân thể khẽ lung lay, Tần Phù càng hoảng sợ, vội chạy lại đỡ ba cậu. Ba cậu giơ tay gạt cậu ra, “Trong đống hình kia cũng có?”
Tới nước này rồi có giả ngu cũng vô dụng, Tần Phù chỉ có thể an ủi ông, “Có một tấm, ai biết có phải hình ghép hay không, con mới không nói với ba. Trước tiên để điều tra thêm đi, ba, ba đừng gấp, con đưa ba về phòng nghỉ ngơi.”
Nhưng cậu của cậu làm sao cam tâm để cậu qua cửa như vậy. Chân mày Phương Hải Đông có thể kẹp chết một con ruồi, “Mấy hình này mọi người cũng nhận được sao, cậu vừa nhận được lập tức chạy tới đây, người trong hình là ai vậy? Không biết đã gửi bao nhiêu bưu kiện thế này ra ngoài, sẽ không phải cả thành phố đều biết rồi chứ. Lại nói, A Phù nói đúng đó, phải kêu Tần Liệt Dương về nhà hỏi cho ra lẽ, nếu là thật chúng ta cũng không tiện phản đối.”
Cái này mới lớn chuyện đây. Tuy hiện giờ nhiều người đã chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng vẫn còn nhiều người nhìn không quen. Tần Liệt Dương là Chủ tịch tập đoàn Tần thị, hắn là đại diện cho hình tượng của tập đoàn, nếu vì vậy mà tạo thành tổn thất biết làm sao? Bởi vậy, ý của Phương Hải Đông nghe vào tuyệt đối không tốt.
Tần Phù ở phương diện này chẳng có bao nhiêu tài năng, gần như bị mẹ cậu cưng chiều và cậu hai cố ý tâng bốc mà giết chết. Phản ứng đầu tiên chính là đúng vậy, chuyện này không phải nhỏ, nên lập tức đi xử lý. Suy cho cùng thì Tần Chấn dĩ nhiên phải hơn cậu rồi, người ta hay nói kẻ sống trong rắc rối thì cũng nhiều rắc rối, chuyện này ông hiểu. Ông ổn định cảm xúc, nói với Phương Hải Đông, “Chuyện này ta sẽ xử lý, các người về trước đi.”
Nếu có thể đi mới tốt, ai cũng không nghĩ tới anh cậu đúng là tên điên, vậy mà dám nắm tay Lê Dạ dẫn về? Lúc này, Tần Phù một bên phẫn nộ trừng mắt Tần Liệt Dương, một bên nhìn mẹ cậu tràn đầy bất mãn.
Ba của cậu vừa lên tiếng tiễn khách, mẹ cậu và mợ Lã Bình vừa tới, nói là nghe thấy chuyện này, đặc biệt từ ngoài chạy về. Mẹ cậu ở trước mặt cậu hai thật sự chỉ là đồ trang trí, lập tức thuận theo cậu mà nói, không những phải kêu anh hai cậu về nhà hỏi rõ, còn muốn cậu hai nói cho Phòng PR lập tức liên hệ với truyền thông, ngăn cản tin tức lên mạng.
Cũng may, tin kia cuối cùng cũng bị ba cậu chặn lại, chứ nếu mà để cho tin này truyền ra ngoài, thì chuyện lần này kiểu gì cũng vỡ lở.
Lúc này, Tần Liệt Dương rốt cuộc dẫn Lê Dạ đi tới trước mặt mọi người, đầu tiên chào ba hắn, không thèm phản ứng Phương Mai và Phương Hải Đông, nhìn Tần Chấn nói, “Ba, đây là Lê Dạ, bạn đời, bạn trai của con. Nghe nói có người chụp hình gửi cho ba, con nghĩ mấy chuyện này chẳng có gì mà không thể gặp người, mới trực tiếp dẫn người tới đây. Ba xem ảnh chụp không bằng nhìn người thật, anh là người rất tốt.”
Nói xong thì đẩy Lê Dạ lên.
Lê Dạ chưa từng thấy qua trận chiến thế này, coi như người trong thôn thân nhau cũng không có kiểu này, cứ vậy mà đẩy anh lên trước mặt mọi người trong nhà, hơn nữa vừa nãy còn nghe má Lưu nói, biết hàng người trước mặt này suy nghĩ không giống nhau, e là đều muốn nhìn Tần Liệt Dương đẹp mặt.
Anh có chút khẩn trương, nhưng càng sợ khiến Tần Liệt Dương thua thiệt, không khỏi thẳng người, cúi chào Tần Chấn một cái, kêu một tiếng, “Chú, chào chú, cháu là Lê Dạ. Chúng ta lần thứ hai gặp mặt.”
Tần Chấn cũng không tính là bất ngờ, Tần Liệt Dương có chuyện gì không dám làm chứ. Hơn nữa từ lúc xảy ra chuyện hình chụp, ông đã có thời gian giảm xóc, không đến mức mất khống chế, nhưng muốn ông đồng ý là không thể nào. Ông nhìn lướt qua Lê Dạ, đứa nhỏ trắng trẻo thành thật, ấn tượng không khác gì năm đó, lửa giận đành phát lên người Tần Liệt Dương, đập bàn quát, “Hồ đồ.”
Lê Dạ không khỏi nhìn Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương mới mặc kệ, dắt Lê Dạ vòng qua hướng khác, sau đó liền đứng đối mặt Phương Mai và Phương Hải Đông, hai người bọn họ đang ngồi kế nhau.
Tần Liệt Dương quay đầu nói với Lê Dạ, “Hai người này là mẹ và cậu em, em đã từng nói trong nhà này người chán ghét em nhất là hai người này. Đương nhiên, cậu không thể tính là người trong nhà, cậu họ Phương mà. Có điều anh xem xem, trong nhà họ Tần hễ có việc gì, ví dụ như em trai em làm sai cái gì, em trai em muốn cưới vợ, bất kể cậu em có đang bận cái gì, bất kể chuyện này có xíu nào liên quan tới cậu em hay không, đều sẽ đến đây thêm mắm thêm muối, à không, là bày mưu tính kế. Bình thường sau khi ổng ở giữa giúp hòa giải, nhà của em càng không thể yên bình.”
“Đúng rồi, vị này là mợ của em, kế bên là con thứ hai Phương Vĩ, hai người họ cũng là khách quen.” Tần Liệt Dương giới thiệu cho anh, “Con cả Phương Dương là do mợ đã mất của em sinh, tính tình không giống như bọn họ, tính rất tốt, hôm nay không tới, có thời gian em giới thiệu cho anh quen, anh nhất định sẽ thích anh ấy.”
Mấy lời này thật không khách khí, mọi người đều biết Tần Liệt Dương điên, nhưng không dám nghĩ hắn có thể điên tới dũng cảm như thế, Tần Chấn còn ngồi đó, cho dù hiện giờ ông đối với Phương Mai và Phương Hải Đông có bất mãn hơn, chưa kể mặt mũi của Tần Liệt Dương là ông cho. Trong lòng Phương Hải Đông cũng khó chịu, nhưng không tiện trực tiếp lên tiếng răn dạy, còn đang tính giả bộ rộng lượng, lão dù sao cũng là người lớn, không thể cãi ngang được.
Trái lại Phương Mai lên tiếng trách mắng hắn trước, “Liệt Dương, con nói chuyện kiểu gì đó?”
Tần Liệt Dương vốn không thèm để ý bà, hiện giờ trong lòng của hắn chỉ có tức giận, hồi nãy má Lưu thấy hai người bọn họ còn sợ hai người chịu thiệt, đặc biệt kể lại chuyện gói bưu kiện và lý do làm sao Phương Hải Đông tới, Tần Liệt Dương trong lòng biết rõ, chuyện này nhất định là Phương Hải Đông làm, hiện giờ kẻ trộm còn tới đây làm bộ bắt trộm.
Đời này người hắn kính trọng nhất là ba, yêu nhất là Lê Dạ. Thế nhưng Phương Hải Đông toan tính muốn xen vào. Hắn có thể nhịn mới lạ. Hắn nhìn Lê Dạ cười híp mắt, “Anh nói xem có lạ không, người gửi ảnh chụp kia làm sao biết được cậu của em thích lo chuyện nhà người ta đâu? Anh nói tại sao chú Tần Dũng của em sao lại không nhận được hình chụp chứ? Chẳng lẽ trước đó nhà chú đã nghe ngóng rồi? Quá là bên nặng bên nhẹ rồi! Hơn nữa, người đưa thư cũng thật tài giỏi, lại gửi qua cho nhà cậu em trước, nhà em vừa nhận được bưu kiện chưa bao lâu thì nhà cậu đã đến, rõ ràng là nhà cậu ở khá xa mà.”