Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 3:




Edit: [Su]
“Tốt lắm, bố trí theo danh sách này, phải  nhanh một chút.” Phương Vu Hi tựa bên cạnh bàn, đưa văn kiện trên tay cho phó hội trưởng, trên mặt vẫn không có một tia biểu tình ôn nhu.
“Được.” Phó hội trưởng tiếp nhận văn kiện liền vội vàng ly khai tổng bộ văn phòng. Đương nhiên, lời của hội trưởng nhất định phải nghe theo lệnh mà đi làm, nếu không kết cục cũng không có gì tốt……
Nhìn phó hội trưởng rời đi, cánh môi mỏng manh xinh đẹp nhẹ thở ra khẩu khí, Phương Vu Hi tháo xuống kính mắt viền vàng, nhu nhu khóe mắt phát đau.
Thật sự là đã sớm hình thành thói quen, cứ mang trói buộc như vậy……
Quay đầu nhìn những cây xanh ngoài cửa sổ, từng phiến lá lớn tươi tốt xanh biếc trên thân cây, dưới ánh mặt trời tỏa ra một nửa xanh một nửa vàng óng ánh khiến người chói mắt……
Ngẫu nhiên xuất hiện một đôi chim bay lại đậu trên cây, ríu ra ríu rít nhảy trên đầu cành, vô tư vô lo mà kêu to.
Các ngươi là thực vui vẻ a?
Xuất thần nhìn lưỡng đạo bóng đen vui vầy, trong ngực Phương Vu Hi bỗng nhiên giống như bị cái gì đó bao vây lại, ép chặt đến khó chịu.
Khó chịu khiến hắn muốn té xuống đất, nhắm mắt lại, thở từng ngụm từng ngụm, dùng sức thở gấp, dùng sức thở.
Thở ra hết những buồn khổ, chán ghét, cùng áp lực đọng lại không biết bao nhiêu năm……
Bất quá vẫn không được, bởi vì nơi này là trường học, nơi này là văn phòng hội học sinh
Hắn phải khôn khéo duy trì một hình tượng hội trưởng thông minh vĩ đại.
Hết thảy những điều này đều là vì gia tộc, vì phụ thân hắn sao?……
A……
Trong lòng cười khổ một tiếng, ảm đạm đem đầu quay lại, nhìn nhìn cặp kính viền vàng trong tay kia giống như một công cụ giả tạo cho khuôn mặt, Phương Vu Hi hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi lại đem nó đặt lên mắt, trong nháy mắt, khuôn mặt mỏi mệt kia lại hồi phục vẻ mặt bình thản tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không mệt mỏi, sẽ không kích động.
Khi xoay người thì dường như tay chạm phải cái gì liền quay đầu lại, phát hiện ra là bản ghi chép của mình, nguyên bản đang mở ra lại bị gió làm bay vài tờ,  trên mặt giấy trắng noãn mà tinh tế viết ngắn gọn vài chữ–
Ký túc xá phòng 3P
Hoắc, Hàn, Phương
A, đúng rồi, hắn thiếu chút nữa đã quên…… nhớ lại chuyện ngày đó, Phương Vu Hi điểm điểm lên trán của mình, tựa hồ như mình đã phạm phải sai lầm mà tự trách.
“Như vậy, nếu như làm bạn cùng phòng, có phải hay không nên gặp mặt trước một chút?……” Đem bút đặt bên môi, Phương Vu Hi có chút đăm chiêu nhẹ nhàng vươn lên khóe miệng, gương mặt trong trí nhớ mang cặp mắt kính to lại lạnh lùng làm hắn không khỏi có nhiều điểm hưng phấn.
Buông bút ra, cầm lấy tai nghe điện thoại trên bàn, đầu ngón tay thon dài ở trên bàn phím ấn vài cái rồi mới đem ống nghe đặt bên tai, Phương Vu Hi vừa nhìn đồng hồ trên tường, vừa bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi đầu kia đáp lại.
Tựa hồ đã sớm dự đoán được đối phương không sớm nghe máy, Phương Vu Hi rõ ràng cầm lấy chén trà chiều ở một bên vừa mới châm, nhàn nhã cùng đối phương so tính kiên nhẫn.
Quả nhiên, sau một lúc điện thoại vang đến không biết bao nhiêu thanh âm mới nghe được bên tai truyền đến một tiếng vang máy móc rất nhỏ, tiếp theo là một giọng nam vì không kiên nhẫn mà lửa giận nổ lên tận trời.
「Họ Phương ngươi tốt nhất có một lý do chính đáng cho ta, đừng cho là ta không dám đánh ngươi!」
Xem ra cơn tức thật sự là rất lớn a……
Đem microphone cách xa tai mình, Phương Vu Hi không nhanh không vội mà nhấm nháp trà, chờ đợi nhiệt độ hạ bớt.
Nghe thấy thanh âm bên kia tựa hồ đã muốn nhỏ đi, hắn mới mỉm cười cầm lại gần bên tai, xuyên thấu qua một cái dây điện nghe thấy đầu bên kia yên tĩnh, lại dường như thường thường truyền đến một loại rên rỉ dồn dập làm người ta mất hồn……
Trên mặt Phương Vu Hi hiện ra một loại biểu tình thấu hiểu mà tươi cười ái muội.
“Nga…… Dường như là đang quấy rầy a……”
「Câm miệng! Có chuyện gì thì nói mau!」khẩu khí hận đến nghiến răng, giọng nam dường như đã muốn đạt tới cực hạn không kiên nhẫn.
Quả thật, một bên làm cái loại chuyện này còn phải một bên nghe điện thoại, đối với một người mà nói thật là có điểm khó khăn.
Cho nên Phương Vu Hi quyết định vẫn là nói ngắn gọn, miễn cho quấy rầy ‘Tính’ trí hai vị này, hắn không đảm đương nổi đâu……
“Tóm lại, sau khi ngươi xong việc đi ra chỗ tổng sự kí túc xá chờ ta, cứ như vậy đi, tạm biệt.”
「Uy……」
“Ba.”
Bỏ lại một câu nói đơn giản cũng không quản bên kia có kháng nghị cùng bất mãn gì, Phương Vu Hi liền cắt đứt điện thoại. Đương nhiên, hắn thật là phi thường hảo tâm vì bọn họ mà tranh thủ thời gian a……
Như vậy, sau hai mươi phút lại khởi hành.
Nhìn nhìn đồng hồ trên tường, Phương Vu Hi ngồi xuống một bên nhàn nhã uống trà chiều một bên chờ hai mươi phút đi qua.
“Này! Phương Vu Hi!”
Một tiếng gầm lên, nhưng bên kia sớm đã cúp máy, nghe thấy thanh âm manh động từ bên tai truyền đến, Hàn Kì cố gắng nhẫn nhịn gân xanh trên đầu sắp tuôn ra, trên mặt tuấn mỹ hòa trộn hai màu xanh lẫn đen cực độ đáng sợ.
Mỗi lần đều là như vậy! Hắn thực hoài nghi họ Phương này là không phải cố ý tìm hắn? Cho dù phụ thân mình và phụ thân họ Phương là bạn tốt cũng không có nghĩa là hắn đối với họ Phương này sẽ khách khí!
Đáng giận!
“Hàn…… Hàn hội trưởng…… mông ta muốn……” nam hài còn trầm tẩm trong tình dục lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khó nhịn mà gọi tên tình nhân vừa rồi ở trên người hắn làm càn, thắt lưng khó chịu vặn vẹo xoay, cúc hoa tràn đầy mật nước cọ cọ thứ cực đại đang cắm ở bên trong, nhắc nhở bọn họ vẫn còn đang làm chuyện yêu đương……
Đôi mắt phun hỏa cuồng ngạo bị cảm giác cọ xát lấy lại tinh thần, quét mắt tới bảo bối nằm dưới thân mới nhớ lại hắn bây giờ còn đang vận động pít-tông, cơn tức nhất thời giảm không ít, trên lưng nhất thời cử động hóa cơn tức thành động lực hung hăng va chạm vào vách huyệt nóng cháy kia……
“A… A… A a a…… Ân…… A…… Không được…… Thật nhanh…… Mau…… A……” tiếng thở dốc vang vọng hòa trong thanh âm dâm mĩ ái ân, trong một phòng nho nhỏ phát ra hương vị tình ái nồng đậm……
……………
“Nga…… Xem ra thực kịch liệt a……” Phương Vu Hi nhìn thoáng qua quần áo Hàn Kì vẫn còn như trước có chút không chỉnh tề, không kềm chế được hướng đến khuôn mặt mê người kia giơ lên một cái tươi cười ái muội mang ý tứ hàm xúc.
“Hừ.” Tức giận hừ một tiếng, Hàn Kì oán hận trừng mắt với Phương Vu Hi đang trưng ra bộ dáng không có việc gì.
“Nga, này đều là ngươi làm?” liếc mắt sang phương tiện công cộng (điện thoại) đại khái bị cơn tức giày xéo mà ‘bỏ mình’ bên cạnh Hàn Kì, sắc mặt Phương Vu Hi không chút thay đổi đẩy đẩy kính mắt, lấy một bộ dạng chuyên nghiệp nói:“Tóm lại, nhớ rõ đem tiền đền giao cho phòng kế toán……”
“Thối! Phương Vu Hi, ngươi cư nhiên để ta ở chỗ này chờ ngươi suốt hai mươi phút, ngươi có ý gì?” Hàn Kì gắt gao nắm thành quyền, chỉ cần là người hơi có chút đầu óc đều hẳn là biết hiện tại Hàn đại hội trưởng của bọn họ là phi thường phi thường không thể chọc tới.
“Nga…… Ta nghĩ rằng ngươi đại khái phải cần hai mươi phút……” Phương Vu Hi từ tốn đi lên trước, mỉm cười.
“Đúng vậy, nhưng là bị ngươi gián đoạn rồi, cho nên chỉ có mười phút.” Nhảm nhí! Thật muốn một quyền đánh chết tiểu tử họ Phương này!!! Hàn Kì liều mạng tươi cười, hai tay nắm chặt quyền, chậm rãi đi tới đứng trước mặt Phương Vu Hi.
“Tốt lắm, hiện tại nên tranh thủ thời gian, đi nhanh đi.” Phương Vu Hi lạnh lùng cười, lướt qua Hàn Kì thản nhiên bỏ xuống một câu.
“Đi đâu?” Hàn Kì nhíu nhíu mi, nghi hoặc hỏi.
Rốt cuộc có chuyện gì, cư nhiên đem hắn kéo đến làm hại hắn vừa rồi chỉ phải qua loa mà chấm dứt……
“Nga…… Này……” Dừng dừng cước bộ, Phương Vu Hi vuốt vuốt cằm, suy nghĩ một hơi mới nhẹ nhàng đáp:“Đi thăm hỏi bạn cùng phòng mới của chúng ta a……”
Nói xong, tao nhã đi xuống lầu……
Tiếp đó……
Một phút sau toàn bộ hành lang rơi vào trầm tịch,
Cuối cùng truyền đến một tiếng rống giận kinh thiên địa ──
“Con mẹ nó Phương Vu Hi! Ngươi đùa giỡn ta ────?!”
>>Hết chương 3<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.