Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 44:




Thực trời đánh con mẹ nó!!!
Nhìn lòng bàn tay phải của mình máu không ngừng chảy, Hàn Kì tức giận mắng.
Mẹ nó! Nguyên lai bị vết cắt lại đau như thế!!
Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, tuy rằng lúc tiểu học đến quốc trung cũng thường xuyên đánh nhau nháo sự, nhưng cũng bất quá là va chạm bị thương vết xanh vết tím, lại chưa từng chân chính đụng tới máu nhìn thấy ghê người giống hôm nay như vậy……
Cắn răng cầm lấy bàn tay phải, Hàn Kì sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, dưới lòng bàn tay phải đã lưu đầy một bãi máu loãng yêu diễm.
“Ngươi…… Ngươi không sao chứ……” Nữ tử bị đặt ở trên đất lo lắng đi tới, nhìn hồng trảo (vuốt đỏ?=]]) của Hàn Kì đều nhận không ra màu da [- -+ cũng có thể là bàn tay ], trong thanh âm mang theo kinh hãi.
“Có gọi cảnh sát không?” Không có trả lời vấn đề của nữ tử, Hàn Kì chỉ lăng lăng nhìn bàn tay đổ máu của mình, hỏi.
“Có.” Nữ tử hai tay ôm túi da của mình, rụt lui bả vai, nghẹn ngào nói,“Thương thế của ngươi…… Ta cũng đã gọi xe cứu thương……”
Nga…… Hoàn hảo…… coi như nữ nhân này còn nghĩ chu đáo……
Trong lòng thoáng trầm hạ, Hàn Kì đang chuẩn bị tìm một nơi ngồi xuống, chờ xe cảnh sát cùng xe cứu thương đến.
Mới đi vài bước, liền nhìn thấy cửa học viện LM cách chỗ này không xa, thân hình nguyên bản còn đang cong thắt lưng liền chậm rãi thẳng lên.
Đem tay bị thương chậm rãi giơ lên trước mặt mình, trên mặt Hàn Kì bỗng nhiên xuất hiện biến hóa vi diệu.
Khổ nhục kế?
Như vậy…… Tiểu Tứ mắt kia có thể để ý đến hắn hay không a?
Có thể hay không…… Quan tâm hắn a?
Trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng tràn đầy vẻ mặt quan tâm hắn, Hàn Kì liền khó có thể ức chế trở nên hưng phấn, ở tại chỗ nhảy nhót qua lại thả rơi vài bước, tiếp theo liền xoay người hướng trường học chạy tới, thậm chí đã quên luôn miệng vết thương trên tay vừa rồi làm cho hắn đau muốn chết.
Một đường tinh huyết rơi xuống, bóng dáng Hàn thiếu tức thì nhập vào trong màn đêm mông lung ở góc đường……
“Ai…… Thiếu niên kia…… Di?” Nhìn thấy ánh đèn xe ở xa xa, nữ tử hưng phấn mà phất phất tay, nhìn nhân viên hộ y đi qua liền giơ tay chỉ người đã cứu nàng mà bị thương, nhưng vừa quay đầu chỗ kia trừ bỏ một bãi máu dần dần ngưng kết ra, không còn bóng dáng thiếu niên đâu nữa……
Cánh tay đang giương chậm chạp hạ xuống dưới, nữ tử kinh ngạc……
“Thối! Còn phải đi qua dãy tường……” Gian nan vượt qua bức tường ở cửa của LM siêu cấp yêu cầu cao, Hàn thiếu nhìn tay phải lại bắt đầu đổ máu, đau lòng vô cùng.
Bất quá…… Hắn nhẫn!
Chờ một lát cũng sắp đến phòng ngủ!
Nhìn bóng ảnh tòa kiến trúc lầu gác xa xa giấu kín ở trong rừng cây, Hàn đại thiếu khẽ cắn môi, chật vật thả người vội vàng hướng phòng ngủ trên lầu lớn chạy tới.
Hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một trận dồn dập của tiếng bước chân, đám học sinh ở trong phòng ngủ nói chuyện phiếm, đọc sách, ngoạn máy tính, hoặc đang ooxx đều tò mò hướng cạnh cửa nhìn lại.
“Hôi hổi hôi hổi……” Thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước như cơn gió ở đầu trận tuyến thổi qua thì bọn người trong phòng ngủ mới đưa đầu chậm rãi quay lại, tiếp tục chú tâm vào chuyện của mình.
“Ba ba……” Tiết tấu cước bộ chậm rãi tạm dừng, dần dần đổi thành đi, từng bước một đi tới nơi phát ra ánh sáng, dừng lại nơi khe hở trước cửa.
Do dự đã lâu, Hàn Kì cúi thấp đầu, sợi tóc màu vàng cũng phủ xuống theo, nặng nề mà ngăn trở đôi long mâu đen bóng kia.
Nâng tay trái dính máu lên, cố lấy dũng khí, xoay mở phiến cửa vận mệnh……
“A!!!” Một tiếng thét chói tai, Hàn đại thiếu nhìn hai người trên giường vì nhìn thấy hắn mà liên tục kêu sợ hãi, khẽ nhếch miệng, chính mình cũng không so với người ta thiếu khiếp sợ bao nhiêu……
─ ─|| Mẹ nó…… Sao lại như vậy……
….. Thời khắc mấu chốt…… Cư nhiên đi nhầm cửa ……
Xấu hổ kéo kéo mặt, Hàn Kì thật có lỗi hướng hai người đang xxoo trên giường làm cái thủ thế cúi chào, xoay người rời khỏi gian phòng ngủ này.
Quá mất mặt……
= =|| ngay cả phòng ngủ còn đi nhầm…
Khóc không ra nước mắt.
Vội vàng rời khỏi lại đụng vào cửa phòng ngủ bên cạnh, cửa gỗ không có khép lại lập tức bị hắn đụng phải mở ra, bối rối ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng mới có điểm không xong mà dừng bước.
Sợ lại gặp tình hình xấu hổ, long mâu vội vàng liếc mắt hướng bên trong trinh sát trước một cái, cảnh sắc quen thuộc cùng trong đầu tương tự, ngẩn người, Hàn Kì kinh ngạc chống lại ánh mắt giấu dưới đại thấu kính.
“Ách……” Hiện tại muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, Hàn Kì đứng ở trước cửa không gian rộng lớn, vẻ mặt xấu hổ.
Làm sao đây…… Trời ạ……
Có thể hay không bị trừng a? Sẽ bị mắng?
Giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện mà cúi đầu, ánh mắt Hàn Kì loạn phiêu, áy náy cùng hối hận biến hắn thành tâm hoảng ý loạn……
Một cái bóng dáng màu đen trên mặt đất chậm rãi hướng hắn duỗi thân lại, nhìn bóng người càng lúc càng tới gần, Hàn Kì bất an lui lui về phía sau.
Hắn rất sợ, hắn thật sự rất sợ Tiểu Tứ mắt sẽ mắng hắn……
Hắn không cần như vậy……
Hắn thà rằng hiện tại bước đi, cũng không muốn nghe thấy Tiểu Tứ mắt này mắng hắn……
Như vậy hắn sẽ rất khó chịu rất khó chịu …… Thực đau lòng……
“Di? Sao lại như thế này?!” thanh âm kinh ngạc, một bàn tay lạnh lẽo nhỏ nhắn kéo tay phải của mình giơ trước người, nhanh tiếp theo lại là một bàn tay lạnh lẽo khác phủ lên, đem tay phải bị thương của mình nhẹ nhàng mà nắm bên trong hai tay.
“Đau……” vừa muốn động, tay phải không biết từ lúc nào đã cứng ngắc, miệng vết thương vỡ tan bởi vì máu ngưng kết mà cứ duy trì động tác nguyên lai, vừa cử động thì miệng vết thương kết vẩy kia sẽ đau đến tận xương, máu loãng đỏ thẫm trên vết thương lại bắt đầu tràn ra.
“Sao lại không đi bệnh viện a?” Hoắc Mẫn Lăng mặt nhăn mi nhíu, âm điệu lần đầu tiên đề cao không ít, nhìn lòng bàn tay trước mặt đã sắp không còn bộ dạng ban đầu, thật sự là vừa tức lại vừa buồn rầu.
Chẳng lẽ sinh vật giống đực này ngay cả bệnh viện là cái gì cũng không biết sao?.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Tò mò quái dị nga……
Nghiêng đầu, giống như mẫu thân đang thầm oán đứa nhỏ làm sai chuyện, Hoắc Mẫn Lăng sầu muộn, bất đắc dĩ mà thở hắt ra.
Dắt Hàn thiếu vẫn đang tội nghiệp nhìn mình vào, Hoắc Mẫn Lăng đẩy ra cửa phòng tắm.
Mở đèn, đem cái tay kia đến ngay vòi nước, mở chốt, dòng nước mát lạnh nháy mắt tưới lên trên tay Hàn thiếu.
“Chờ ta một chút.” Bỗng nhiên nhớ tới chưa có lấy cái gì, Hoắc Mẫn Lăng vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau, vội vàng cầm cái hòm thuốc chạy tiến vào.
Mở ra cái hòm thuốc, xuất ra bông mềm thấm một chút thuốc sát trùng, từng chút một mềm nhẹ vì Hàn Kì xử lý vết máu trên tay.
“Đau không?” Mỗi một lần chà sát, Hoắc Mẫn Lăng đều quay đầu hỏi Hàn Kì ở phía sau.
“Không đau.” Hàn Kì ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Hoắc Mẫn Lăng, im lặng trả lời.
Nhìn biểu tình Hoắc Mẫn Lăng thản nhiên như không có động tĩnh gì mà còn rõ ràng cảm thấy khẩn trương cùng lo lắng truyền đến, trên mặt Hàn Kì bỗng lộ ra một cái tươi cười.
Nhẹ nhàng đem thân mình chậm rãi lại gần dán lên phía sau, một bên quan sát biểu tình Hoắc Mẫn Lăng một bên thật cẩn thận đem đầu mình tựa vào bờ vai ở trước mặt, chớp chớp mắt ngây ngô cười nhìn Hoắc Mẫn Lăng cẩn thận vì hắn rửa sạch miệng vết thương.
Thật sự là cho chút ánh mặt trời thì hắn liền sáng lạn……= =|| nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng không có ý trách tội hắn, mỗ đại thiếu lại bắt đầu làm càn lên……
Cánh mũi cao thẳng dán lên đồng phục, nhắm mắt lại hưởng thụ hương vị thơm ngát trên người Hoắc Mẫn Lăng, bên môi vẫn còn kéo ra một cái tươi cười thản nhiên.
Tay trái còn lại cũng không nhàn nhã, nhân cơ hội giơ lên vòng qua cái eo nhỏ của Hoắc Mẫn Lăng, không dám rất dùng sức nên chỉ nhẹ nhàng mà ôm.
Còn Hoắc Mẫn Lăng……
Thật sự không có tâm tư đi để ý Hàn đại lang ở phía sau như thế nào, cúi thấp đầu hết sức chuyên chú xử lý miệng vết thương.
Sao lại làm bị thương thành như vậy…… Nhìn miệng vết thương vì bị cắt mà chênh chếch, liếc mắt một cái liền nhìn ra là dao nhỏ cắt thành, có điểm nghi hoặc Hàn Kì đi đâu gặp phải dao sắc như vậy…… Bất quá không cần nghĩ cũng biết…..
Sinh vật giống đực táo bạo xúc động như vậy, không có bị người chém tới tàn phế cũng đã hay rồi nga…… Vừa nghĩ tới đã cảm thấy tay bị cắt đã là bất hạnh trong vạn hạnh, Hoắc Mẫn Lăng cũng sẽ không muốn nghĩ tới vị Hàn đại thiếu này đến tột cùng là vì cái gì mà tạo ra miệng vết thương này.
Thật vất vả mới rửa sạch vết máu vùng xung quanh, lại lau lau thuốc sát trùng lên miệng vết thương lần nữa, Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy bông y tế cùng băng gạc, bắt đầu bước băng bó cuối cùng.
Một vòng một vòng quấn quanh bàn tay rắn chắc, Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng thắt thêm cái nơ bướm, hoàn thành công tác hoàn mỹ.
Thở ngụm khí thật dài,“Tốt lắm.”
Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng có thể uốn uốn thắt lưng đứng thẳng lên, vươn vai một cái liền đem Hàn đại thiếu đang tựa vào trên vai hắn từ trong giấc ngủ hạnh phúc bừng tỉnh lại.
“Ân, a?…… Xong rồi a……”
Sao lại có cảm giác thời gian trôi quá nhanh, Hàn đại thiếu mặt nhăn nhó, nhìn bàn tay phải được bó mấy lớp vải xinh đẹp, cảm thấy sao trên người không có thêm mấy cái lỗ hổng a……
“Ân, không còn muộn, ngủ đi.” Gật gật đầu, tự nhiên rời đi cái ôm của Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy cái hòm thuốc chuẩn bị đi cất, rồi mới chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
“Ai ai…… Nhưng là……” Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu phía sau của Hàn thiếu, Hoắc Mẫn Lăng quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng nam nhân trưng ra vẻ mặt thật sự không có cách nào, tay trái do dự chỉ chỉ bồn tắm lớn bên cạnh.
Dừng một chút, Hoắc Mẫn Lăng lúc này mới nghĩ ra một chuyện trọng yếu……
“Nga……” Bừng tỉnh đại ngộ theo ngón tay của Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng không khỏi trách chính mình sao lại quên chuyện trọng yếu như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng dường như đã hiểu được, Hàn đại thiếu tràn đầy cõi lòng chờ mong chạy đến phía sau Tiểu Tứ mắt ôm lấy y, long mâu lóe sáng, trong miệng khó nén hưng phấn mà hỏi:“Tiểu Tứ mắt, giúp ta tắm rửa được không?”
Đúng rồi……
Chuyện trọng yếu mà Hoắc Mẫn Lăng quên chính là cái này……
Miệng vết thương của Hàn Kì đã được băng bó, như vậy không thể chạm vào nước, vậy hắn nên làm sao tắm rửa a?
Do dự nhìn về phía Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng gật gật đầu. (O.o)
Chính mình cư nhiên lại sơ ý chi tiết này như thế, vậy chỉ có thể giúp giống đực sinh vật này rửa sạch một lần……
Ai kêu đều là sai lầm của mình……
Hậu quả gì liền như thế mà gánh vác đi.
Nghĩ đến đây, lại nhìn bộ dáng Hàn Kì đứng ở trước mặt hắn hưng phấn muốn bay, không khỏi khó hiểu lắc đầu thở dài.
Ngoan ngoãn đứng ở bên bồn tắm lớn, Hàn Kì khẩn cấp chờ Hoắc Mẫn Lăng lại đây……
Không nghĩ tới nha! Thật sự là nhặt được hảo bảo (bảo vật tốt) nga!! Sớm biết như vậy hắn đã bị nhiều thêm một chút, xem ra thật sự là Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc* a……(*: đại ý chỉ họa phúc khôn lường)
Tên gì kia, cái tên gia khỏa đâm hắn! Ta quá yêu ngươi! Một đao này của ngươi thật sự là đâm quá tốt![- -+ rất hưng phấn cho nên tư tưởng bắt đầu biến thái, thỉnh chớ cùng hắn có ý tưởng giống nhau……]
Bởi vì tay phải không thể nhúc nhích, cho nên ngay cả cởi áo cũng phải phiền toái Hoắc Mẫn Lăng động thủ.
Buông cái hòm thuốc, Hoắc Mẫn Lăng nổi lên tay áo cuồn cuộn, không có suy nghĩ gì đi đến trước mặt Hàn đại thiếu.[- -+ tiểu Hoắc ngươi cứ như chuẩn bị hành quyết gia khỏa này……]
Khẩn trương đứng thẳng thân mình, nhìn hai tay đang hoạt động dưới cằm mình, Hàn đại thiếu cố gắng giả vờ bình tĩnh, lại càng lúc càng khó có thể bình tĩnh!
Bởi vì hắn có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một cái động tác của mười ngón tay xẹt qua ở trên người hắn!!
Mười đầu ngón tay linh hoạt đem cúc áo rời ra, tùy theo hướng ngón tay đi xuống mà dần dần lộ ra da thịt mạch sắc, dáng người rèn luyện vô cùng tốt, rắn chắc mà rất có vị nam nhân. Áo sơmi màu trắng đã hoàn toàn thoát ra, một mảnh sắc đẹp nhất trên ngực Hàn Kì hoàn toàn không rơi vào trong mắt Hoắc Mẫn Lăng.
Đầu rỗng căng thẳng, Hoắc Mẫn Lăng người ta đều còn không có phản ứng, Hàn đại thiếu hắn cũng đã bị dày vò sắp chết……
Thật là khó chịu a…… Toàn thân sao lại bỗng nhiên mẫn cảm muốn chết……
Bất quá, càng làm cho hắn khó chịu vẫn là hoạt động kế tiếp ……
Thoát quần a a a a!!!
Trước kia sao lại không có cảm giác như thế a? Bị người thoát cũng không phải lần đầu tiên ……
Nhưng là hiện tại lại khẩn trương muốn chết……
‘Tiểu đệ đệ’ của hắn a ~~!T-T~~~~~ sắp có phản ứng ~~~~~!!!!
Cởi bỏ dây lưng trên quần dài, nhẹ nhàng thuận theo lưng quần đem dây lưng kéo ra, Hoắc Mẫn Lăng chuyên chú công tác trước mắt, cho nên không có phát hiện khuôn mặt tuấn tú trên đầu đang hé ra biểu tình thống khổ mà ẩn nhẫn.
Đôi tay nhỏ gầy đã chuyển qua ngay trước phân thân……
Trời ạ! Loại hình ảnh này thật đáng sợ!! Không nên nhìn không nên nhìn!
Vội vàng nhắm mắt lại, Hàn thiếu cắn môi dưới, không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào thế này.
Chỉ cảm thấy dưới chân chợt lạnh, hiểu được quần dài đã bị cởi ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới hiện tại Hoắc Mẫn Lăng sắp ngồi xổm ở phía dưới mình, lập tức phản xạ có điều kiện nhớ tới trường hợp ‘Khẩu x’, lần này càng làm cho Hàn đại thiếu thiếu chút nữa phun ra máu mũi, đệ đệ dưới hạ thân cũng bởi vì lúc này loạn tưởng mà thoáng ngẩng đầu lên.
Trời ạ…… Hàn Kì, mẹ nó ngươi thực háo sắc a! Sắc mặt gấp đến độ ửng hồng, tay trái ôm cái mặt nóng hổi, Hàn đại thiếu càng muốn không nghĩ lại càng ngày càng hướng chỗ kia mà nghĩ…… Nghĩ tới sau khi ‘khẩu x’ hẳn là…… Rồi mới là……
“Này cũng muốn ta thoát sao?” Đứng lên, Hoắc Mẫn Lăng chỉ chỉ quần lót màu đen gợi cảm ở đồn bộ, thành khẩn hỏi ý kiến Hàn Kì.
“A…… Ách……” Ấp úng nửa ngày, Hàn Kì cũng do dự không ngừng, hắn là muốn Hoắc Mẫn Lăng thoát, nhưng……= =|| hắn sẽ ngượng ngùng nga…… Còn có…… Hắn còn sợ chính mình tại tình hình đặc biệt lúc ấy nhịn không được…… Lập tức sẽ……
Nhìn Hàn thiếu không chừng lóe ra biểu tình, bản thân mình cho rằng là thẹn thùng ngượng ngùng nói ra miệng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không đợi Hàn Kì trả lời, Hoắc Mẫn Lăng liền nói trước:“Ta đây xoay người không xem nga, tự ngươi thoát, thoát xong kêu ta thì được rồi.”
Gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng lập tức tích cực xoay người, chạy đến đối diện xả nước ấm, đưa lưng về mĩ nam gần như lộ ra trọn vẹn gợi cảm.
Uy…… Giơ tay muốn gọi lại bóng dáng đang tích cực xoay người kia, bàn tay đi đến một nửa vẫn là thu trở về, mang theo hối hận tiếc nuối, Hàn đại thiếu chỉ có thể dùng chính tay trái còn sót lại của mình cởi ra quần lót gợi cảm màu đen.
Hiện tại…… Đã trống trơn ……
Nhìn một mảnh mạch sắc đứng ở dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt, toàn thân mỗi một chỗ đều nhìn không sót một cái gì.
Da thịt khỏe mạnh dụ hoặc, thân thể trong trong phòng tắm lạnh lẽo phát ra từng trận nhiệt khí, Hàn Kì nhìn nước ấm trong bồn tắm lớn dần dần lên cao, đang do dự có phải nên gọi Hoắc Mẫn Lăng quay đầu lại hay không a……
“Ân, Hàn hội trưởng, ngươi vẫn là xuống nước được rồi, nước ta đã thử qua, là ấm.” Không có quay đầu, Hoắc Mẫn Lăng ngồi xổm trước bồn nước nhiệt khí nói.
Một câu này chỉ có thể làm cho Hàn đại thiếu còn tính kêu Hoắc Mẫn Lăng quay lại lập tức hụt hẫng xuống, lưu luyến nhìn bóng dáng gầy teo đang ngồi, Hàn Kì khẽ thở dài một cái đi vào trong bồn tắm lớn, chậm rãi nằm xuống, đem tay phải đặt ở nói không chạm tới nước, làn nước ấm bao vây toàn thân thật thoải mái……
“Tốt lắm?” Nghe được tiếng nước, Hoắc Mẫn Lăng hỏi.
“Ân.” Nhẹ nhàng lên tiếng, đem toàn bộ thân mình tẩm đến trong nước, nhìn Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng xoay người, lấy khăn tắm cùng xà phòng đi tới.
Không giống Hàn Kì để ý nhiều như vậy, Hoắc Mẫn Lăng ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh bồn tắm lớn, bắt đầu cẩn thận vì Hàn thiếu chà lau tắm rửa.
Tay vừa trợt, đụng tới hai lạp ngực nhũ kiên cố……(có ai không biết hai lạp ngực nhủ là gì ko =]]]])
“Ai……” Hít vào một ngụm khí lạnh.
Người phạm tội ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía Hàn đại thiếu phát ra âm thanh.
“Không, không có việc gì……” Tay trái che miệng mình, Hàn Kì chột dạ lắc đầu.
Lại vừa trợt, trợt tới bụng.
“Ngô……”
Đùi……
“A……”
Trong sườn đùi……
“Ân……”
─ ─||| Hàn đại thiếu…… Ngươi cũng kêu rất………… Mỗ tác giả đang ở trong buồn bực……
Thời gian trôi qua lâu, Hàn thiếu lại bắt đầu khôi phục sắc thái da mặt dày……
“Sao vậy, Tiểu Tứ mắt…… ‘Đệ đệ’ của ta như thế nào?”
“Ân? Ta chưa thấy qua đệ đệ ngươi a……”
“- -+ ta không phải nói thực đệ! Ta là nói cái này của ta……” Ngón tay chỉ xuống.
“Nga……” Giật mình.
“Nga cái gì nga? Mau trả lời vấn đề của ta…… Ái, ngươi chưa thấy qua đệ đệ nam nhân khác đi?……” Gian trá cười.
“Ngô……” Nhẹ nhàng hít mũi.
“…… Ta đã thấy của gia gia ……”
“= =!!! Ai! Gia gia ngươi sao có thể so với bổn thiếu gia!!?”
“Vì cái gì không thể a?”
“Đương nhiên không thể! Gia gia người già như vậy, bổn thiếu gia thế nhưng là một cái đại chày gỗ nga!!! Sao có thể so sánh?!”
“Có cái gì không giống sao?” Hoang mang……
“Đương nhiên không giống!! Gia gia ngươi mặt nhăn như vậy…… ngươi xem bổn thiếu gia…… Hình dạng nhỏ quả thực chính là hạng nhất nga!”
“………… Dù sao…… Sau này của ngươi cũng sẽ giống như gia gia thôi…..”
“= =! Xú tiểu tử!! Ngươi nói cái gì?!!!”
“Gia gia chính là thì tương lai của ngươi, của ngươi chính là giai đoạn đã qua của gia gia a……”
“…………………………”
………… Có người phản bác không được………
Bởi vì sự thật…… Quả thật như thế……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.