Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 45:




Bàn tay nhẹ nhàng dao động, vội vàng trượt vào nơi tư mật, sự ấm áp nháy mắt bao vây dục vọng của hắn.
“Ân…… A, Tiểu Tứ mắt, chớ có sờ nơi đó……” Khó nhịn phát ra tiếng ngăn cản, tay trái cũng cùng nhau trượt vào trong khố của mình, bắt lấy bàn tay đang nhẹ nhàng triệt động bên trong, cùng tiết tấu với người ở trên côn th*t chà xát.
“Ân…… A…… Tiểu Tứ mắt ngươi thật đúng là lợi hại……” Rên rỉ ra tiếng, long mâu mê ly nhìn khuôn mặt bình thường đang tựa vào bên cạnh mình hai tay chuyên tâm mấp máy dưới khố hạ.
Tiểu Tứ mắt này……
Ôn nhu cười, Hàn Kì vươn lên cánh tay phải còn có thể hoạt động, nhẹ nhàng lướt qua nâng lên đầu Hoắc Mẫn Lăng, đem thân mình đơn bạc ôm vào trong lòng mình, hai ánh mắt cứ như vậy mà nhìn ngắm.
“Tiểu Tứ mắt……” Thì thào thấp giọng gọi tên, Hàn Kì hạ thấp mí mắt, đưa người qua khẩn cấp hướng tới đôi môi đang giương ra kia, khuỷu tay kẹp chặt cái đầu nho nhỏ, đem nó kéo ở trong khuỷu tay của mình, hung hăng kiềm trụ hai cánh hoa hé mở nhẵn mịn, nhìn ánh mắt dưới thân đơn thuần mà không có tạp chất, Hàn Kì khó có thể kiềm chế, nghiêng người ngăn chặn Hoắc Mẫn Lăng, càng đem cái hôn sâu của mình khảm nhập……
“Ngô……”
“Hàn hội trưởng……” Nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
“Ân?” Xảy ra chuyện gì? Tiểu Tứ mắt, chúng ta lại hôn nhiều một chút…… Không cần nói……
“Hàn hội trưởng…… Hàn hội trưởng…… Ngươi xảy ra chuyện gì?” Trên vai truyền đến một trận lay động.
“Tiểu Tứ mắt……”
“Ân?”
“Không nên cử động……”
“Động?”
“Chúng ta đến……” Từ ‘hôn’ kế tiếp còn không có ra khỏi miệng thì Hàn thiếu đã lập tức ngồi dậy, ánh mắt nguyên bản còn mông lung vô thần giờ đã tràn đầy tinh lượng, ngồi ở trên giường kinh hoảng quẫn bách hít dài khẩu khí, nghẹn ở trong lòng nửa ngày không thở ra.
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng bên cạnh y phục còn hoàn hảo, mặt Hàn đại thiếu lại một trận xanh một trận hồng, như là cầu vồng muôn màu muôn vẻ.
Mẹ nó! Hắn cư nhiên nằm mộng xuân!!
Không thể không nhận một sự thật như vậy, dưới niêm mị còn đọng lại cảm giác, làm cho gương mặt nguyên bản còn xanh hồng tức thì chuyển sang trắng nhách.
Hắn ……
Ôm cái chăn ấm trước người, Hàn Kì niết niết (nắn) mi gian của mình, vô lực ngã xuống giường.
“Hàn hội trưởng, ngươi thật sự không có việc gì sao?” Hoắc Mẫn Lăng nhìn phản ứng kỳ quái của Hàn Kì, không khỏi có điểm quan tâm nói,“Có phải miệng vết thương có vấn đề gì hay không a?”
“A, nga…… Không có……” Cuống quít che dấu quẫn thái (dấu hiệu quẫn bách=.=) của mình, nhớ tới vừa rồi chính mình lại còn nói với Tiểu Tứ mắt hôn nhẹ, trên khuôn mặt dễ nhìn tức khắc nhiễm thượng một mảnh đỏ hồng.
Cuốn người lại đem chăn kéo đến trên đầu, Hàn Kì cảm thấy mình vẫn là không cần đối mặt với Hoắc Mẫn Lăng có vẻ tốt hơn, rất dọa người!! Quả thực là không còn mặt mũi đâu về nhà!!
Còn không mau gục xuống!! Căm tức ở trong ổ chăn vỗ vỗ tiểu đệ đệ vô tội của mình, Hàn Kì gắt gao khóa lại trong chăn, nhìn một bên giường ngủ của mình, sững sờ.
Vừa rồi……
Đầu ngón tay mơn trớn lên đôi môi mình, hồi tưởng lại giấc mộng xuân lúc nãy, nếu…… Thật sự có thể hôn được thì tốt rồi……
Bên môi Hàn Kì giơ lên một cái nhợt nhạt tươi cười……
…………………….
Ngồi ở trên xe cảnh sát, Hàn Kì nhìn qua cảnh sắc đang lướt như bay ngoài cửa sổ vẫn im lặng không nói, hoàn hảo hắn không nói lời nào, hắn chỉ sợ vừa nói liền nhịn không được muốn đá người!
Hỏi hắn vì cái gì ở trên xe cảnh sát? Còn không phải bởi vì tối hôm qua thấy việc nghĩa hăng hái làm sao?
Sách, mới sáng sớm đi ra trường học đã bị đưa cái gì thư cảm tạ, vì muốn biết rõ tình hình tối hôm qua nên cảnh sát đã kêu hắn đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung một chút.
Thật sự là…… Hôm nay khó có được cuối tuần…… Vốn muốn hảo hảo ngủ một giấc, bồi Tiểu Tứ mắt cũng không tồi a……
Há mồm đánh cái ngáp, Hàn đại thiếu vẻ mặt mệt mỏi tiếp tục nhìn phong cảnh đơn điệu nhàm chán……
Kiến trúc vẫn bay lướt qua, đơn giản đều là xem cửa hàng a, công ty a, shop quần áo a, di động a……
Uy? Di động?
Đầu nằm úp sấp ở trên cửa kính xe lập tức nâng lên, vội vàng lấy ra di động màu bạc của mình, đầu ngón tay đẩy ra nắp che xinh đẹp, nhìn màn hình lóe ra, Hàn Kì lại trở nên do dự.
Có nên gọi hay không a?…… Gọi đi……
Ngón tay chuyển qua bàn phím, vẫn là đến phút cuối cùng liền dừng lại.
Nhưng gọi rồi biết nói cái gì a? Đúng vậy…… Nên nói cái gì?
Chống cằm phiền não cắn đầu ngón tay, Hàn Kì mặt nhăn nhó, cắn phá đầu móng cũng nghĩ không ra đề tài.
Không có chuyện nói thì gọi đi thế nào?……
Nổi giận buông di động, Hàn Kì phiền muộn vò đầu bức tóc. (Su: hói là mất giá a ơi)
“Di? Đồng học, đầu ngứa sao?” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm chen vào.
“A?” Hàn Kì ngẩng đầu, thấy người cảnh sát ngồi ở bên cạnh mình là một thúc thúc trung niên.
“Ha ha, có phải đầu tiết quá nhiều cho nên vò đầu hay không a? Như vậy cũng không hảo nga…… Ta đề nghị ngươi dùng thử dầu gội xx nga…… Rất tuyệt nha~~~!” Ngón tay chỉ chỉ, cảnh sát thúc thúc hảo tâm đề cử dầu gội đầu nào tốt nhất cho Hàn Kì.
Tay đứng ở giữa không trung, Hàn đại thiếu duy trì tư thế vò đầu, miệng trương thành hình chữ ‘0’, lựa chọn lặng yên……
Hắn nhẫn…… Nơi này đều là cảnh sát……
Chán chường nghe a thúc bên cạnh lải nhải niệm, Hàn Kì trợn mắt sắp nhắm lại vì buồn ngủ, bỗng nhiên cảm thấy cục cảnh sát này sao xa như vậy a……
“#######……”Di động trong tay lóe ra ánh đèn, phát ra một trận tiếng chuông hợp âm dễ nghe.
Ân? Ai a? Lúc này gọi tới…… Tò mò cầm lấy di động mở ra, long mâu đảo qua, thân mình thon dài nguyên bản còn lười nhác nằm úp sấp trên ghế xe lập tức giống như bị một cây súng siêu cấp bắn trúng, mạnh mẽ ngồi thẳng lên.
***********…… Không dám tin nhìn một chuỗi con số hiển thị trên màn hình, từng bước từng bước ở trong lòng niệm, không ngừng cùng trí nhớ trong đầu kiểm tra, thẳng đến sau khi xác định không có lầm, trên mặt Hàn Kì lập tức lộ ra một cái tươi cười vui sướng muốn nhịn xuống lại không ngừng từ trong lòng phát ra……
Tiểu Tứ mắt……
Cắn môi dưới, Hàn Kì chăm chú nhìn dãy số trên di động ngọt ngào cười nói.
Ấn xuống nút nghe, bình ổn tâm thần, Hàn Kì đưa điện thoại di động phóng tới bên tai.
“Này……”
「Hàn hội trưởng sao?」thanh âm nho nhỏ có điểm cảm giác sợ hãi xuyên thấu qua di động truyền đến, làm cho vương đạo giả (ý chỉ người vờ đạo mạo) Hàn đại thiếu hỗn thân nổi lên một cái giật mình, lập tức muốn tiến lên hảo hảo yêu thương con người đơn bạc này.
Trên thực tế này chỉ là vì Hoắc Mẫn Lăng không muốn tìm phiền toái cho nên quen dùng âm điệu cẩn thận, không nghĩ tới như vậy liền khơi dậy  thú tính của Hàn đại thiếu gia……[- -+ trầm mặc……]
“Sao vậy? Có việc sao?” Ngữ điệu bình thản mà thô lỗ, ai không biết còn tưởng rằng nam nhân có bộ dạng đẹp mặt này là tên lưu manh, người có biết cũng không cách nào tin tưởng người có cái miệng đầy lời thô tục này lại là một thiếu gia……
「Cái kia, ngươi không sao chứ?」
“Đương nhiên không có việc gì! Sao vậy? Ngươi tưởng bổn thiếu gia gặp chuyện không may sao?” Tức giận đáp lại, Hàn Kì một bên xoắn lọn tóc, trong lòng lại phiếm một chút ngọt ngào.
「Nga, có người muốn tìm ngươi, ta gọi hắn tiếp điện thoại ……」 đứng ở một đầu khác, Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhìn bốn nam nhân đứng phía sau, hướng Hàn Kì hồi đáp chi tiết, tiếp theo lại lễ phép đưa điện thoại di động cho bốn người mượn.
“A? Cái gì?” Ai a? Tìm ta? Nghi hoặc tự hỏi, thẳng đến khi bên tai truyền đến vài đạo thanh âm tạp nham……
「A a a a! Thiếu gia a a ~~~~ ngươi không sao chứ?~~~」
「Tránh ra! Lão Nhị! Kêu như vậy thật khó nghe, sẽ lộng hư lỗ tai của thiếu gia ~~!」
「Hắc yêu, lão Tam ngươi kêu cũng thực khó nghe nga!」
「Câm miệng đi! Muốn cãi nhau thì cút qua một bên! Chiếm di động không để ai nghe sao~! Hai tên các ngươi biến đi!」
「Nào có! Ta muốn gọi cho thiếu gia …… Ai biết được người này bỗng nhiên nhảy ra nha~!」
「Hai tên các ngươi cũng không được cướp! Cho ta!」
Nhìn bốn người đứng ở trong phòng giành giật di động đến bất diệc nhạc hồ (vui tới quên mọi thứ), Hoắc Mẫn Lăng không muốn quấy rầy chủ tớ bọn họ gặp nhau, tự giác cầm bản sách tham khảo đi ra phòng, quẹo qua hành lang, chậm rãi đi xuống lầu……
「Thiếu gia ────! Ngươi không sao chứ?Ta nghe được ngươi bị cảnh sát bắt! Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Tên cảnh sát nào không có mắt như vậy! Ta phải giáo huấn hắn một chút!」gồng cơ bắp lên hỏa nộ mắng nhiếc, tuy rằng ngôn ngữ thô tục nhưng phần tận tâm hộ chủ lại làm cho người ta cảm động.
Hàn Kì nghe tiếng mắng quen thuộc bên kia truyền đến, giống như đứa nhỏ lộ ra một cái tươi cười rạng rỡ.
Hoắc Mẫn Lăng ôm sách tham khảo, ghé mua sữa, một mình đi ở sau hoa viên tĩnh lặng của LM học viện.
Đôi kính to nhìn chung quanh, nhìn xem có nơi nào tốt có thể im lặng đọc sách trong chốc lát hay không, không nghĩ tới giữa trưa cuối tuần còn có nhiều người đến đọc sách như vậy a……
Nhìn đám người ngồi ở các nơi, Hoắc Mẫn Lăng có chút cảm khái nói.
Tùy tiện tìm một mặt cỏ thoạt nhìn coi như u tĩnh, Hoắc Mẫn Lăng vui vẻ ngồi xuống, mở ra quyển sách trong lòng, cuối cùng cũng có thể hảo hảo đọc cho xong sách mà không bị phá …… Nghĩ đến đây, tâm tình Hoắc Mẫn Lăng tốt lên không ít……
“Tốt lắm, ta phải đi đưa khẩu cung, cứ như vậy đi.” Hàn Kì đứng ở trước cửa cục cảnh sát, đối cấp dưới kiêm bằng hữu của mình cười nói.
「Ân, hảo nga…… Thiếu gia ngươi phải bảo trọng nga……」bốn người giữ điện thoại chảy nước mắt, lưu luyến không rời.
“Ân. Đã biết, đúng rồi, Tiểu Tứ mắt đâu?”Điều muốn biết nhất vẫn là cái này, Hàn Kì chần chờ một lát vẫn là hỏi ra. Muốn trước khi tiến vào cục cảnh sát lại cùng Tiểu Tứ mắt này nói một chút.
Nghe được câu hỏi của thiếu gia, bốn người đều đồng loạt xoát xoát hướng về phía sau nhìn lại, nhưng mà toàn bộ trong phòng đều trống trơn, sớm đã không còn bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng.
「Hoắc đồng học đâu mất rồi, có thể là đi ra ngoài.」
“Nga…… Như vậy a……” Có chút mất mát, mặt Hàn Kì tức thì suy sụp xuống, cũng không có ý cười nữa.“Vậy như vậy, đúng rồi, nói lâu như vậy, nhớ rõ phải trả lại tiền điện thoại cho Tiểu Tứ mắt a!”
「Ân ân! An tâm! Thiếu gia, chúng ta sao có thể quên!」
“Vậy là tốt rồi, cứ như vậy, bai.”
「Thiếu gia cúi chào.」
“Ân.”
Phân phó xong xuôi mới cắt đứt điện thoại, lưu luyến thu hồi di động niết ở trong tay, bóng dáng cao to đi vào cục cảnh sát……
Buổi chiều,5:00…………
Ánh nắng mùa thu không phải quá nóng, mang theo cơn gió mát lạnh thậm chí còn có chút hàn ý, rất nhiều lá rụng trên mặt đất vẽ lên ý cảnh như thê lương.
Gạt ra lá khô rơi trên sách, Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bởi vì ngày ngắn đêm dài nên mặc dù chỉ mới năm giờ nhưng bầu trời đã tối như bảy giờ ngày hạ, học sinh chung quanh đều đã giải tán rải rác, còn lại ánh sáng tựa hồ cũng không đủ cho hắn tiếp tục đọc, nhu nhu ánh mắt nhức mỏi, Hoắc Mẫn Lăng đứng lên.
“Thiệt nhiều lá cây nga……” Trên người rớt xuống rất nhiều lá khô, Hoắc Mẫn Lăng phủi phủi, không khỏi thở dài.
Lá khô trên đầu lỗ mãng tựa như muốn lay động da đầu.
Cầm lấy sách vở, bụng cũng có chút đói, men theo đường nhỏ, Hoắc Mẫn Lăng quyết định tiện đường đến căn tin, hiện tại đi hẳn là còn chưa muộn……
Vừa nghĩ thế, cước bộ cũng nhanh hơn.
“Hắc, đồng học, xin hỏi ngươi là Hoắc Mẫn Lăng sao?” Vừa mới đi ra cổng đã có người xông tới, đèn đường trong trường học còn chưa mở, mông mông lung trung thấy không rõ bộ dáng người tới.
“Ách, đúng vậy.” Nghe thanh âm xa lạ, Hoắc Mẫn Lăng phản xạ đáp lại, chỉ thấy trong mờ tối lộ ra một hàm răng trắng.
“Nga, là như vậy, bên kia có người tìm ngươi.” Người xa lạ thân thiết nói, ngón tay chỉ thẳng, là phòng thí nghiệm bên hoa viên đã sáng đèn.
“Tìm ta?” Nghi ngờ hỏi lại, Hoắc Mẫn Lăng có chút buồn bực.
Ai sẽ tìm hắn a? Ở trong trường học này, hắn nhận thức người cũng không nhiều…… Nếu là người quen, hẳn là không dùng phương pháp này tìm đến hắn đi……
“Phải nha, ngươi không phải Hoắc Mẫn Lăng sao? Vậy đúng rồi…… Tóm lại, ta chỉ là được nhờ truyền lời, ở bên cạnh phòng thí nghiệm là được rồi.” Người xa lạ cũng không cho Hoắc Mẫn Lăng hỏi nhiều, nói xong một chuỗi dài ngoằn liền xoay người lách vào trong bóng cây âm u.
Muốn hỏi cũng không có người cho hắn hỏi, suy tư một lát, Hoắc Mẫn Lăng ngẫm lại vẫn là đi nhìn xem đi.
Dù sao, hẳn cũng không dùng bao nhiêu thời gian a?
Ôm sách tham khảo, Hoắc Mẫn Lăng đi về hướng phòng thí nghiệm, ngọn đèn u ám không có ai, chỉ một mình bước đi, Hoắc Mẫn Lăng thật ra không sợ, chính là…… Người tìm hắn ở nơi nào a?
Trong túi quần, di động hôm nay bốn người tìm được hắn trả lại đang không ngừng chấn động.
Móc ra, vẫn như trước không có chút thuần thục bắt di động dán đến bên tai.
“Này……”
「Uy, Tiểu Tứ mắt sao? Bổn thiếu gia ra rồi, nhanh lên đến cửa đón ta.」vẫn luôn cảm thấy bộ dáng mình giống như phạm nhân vừa được phóng thích, Hàn Kì khó chịu, bá đạo ra mệnh lệnh.
“Nga…… Nhưng là……” Hoắc Mẫn Lăng đang muốn nói mình còn có người phải đợi, trước mắt bỗng nhiên nhất hoa, bốn phía không biết từ lúc nào vây quanh mấy bóng người.
“Di?”
Phục sức kỳ quái, không có mặc đồng phục LM, trong tối không nhìn rõ biểu tình nhưng nhìn ánh sáng hồng hồng thỉnh thoảng ở bên miệng phát ra kèm theo mùi khói tràn ngập ở vườn trường……
「Nhưng là cái gì?」 bỗng nhiên không thấy Hoắc Mẫn Lăng tiếp tục nói, Hàn thiếu chờ hồi lâu không kiên nhẫn truy vấn.
Yên tĩnh…… Bên tai vẫn như cũ là yên tĩnh……
Mặt nhăn nhó, Hàn thiếu chỉ nghe thấy dường như có thanh âm người hỏi……
“Ngươi…… Chính là Hoắc Mẫn Lăng sao?” phục sức trên người trong mông lung lóe lên một loại quang mang đục ngầu, nam nhân mặt gầy xoay lưng với ánh sáng, chỉ hơi hơi lộ ra một phần ba bên cạnh, một chút vệt khói ám lãnh ẩn trong hắc ám yêu dị bay ra…
「Uy uy…… Ngươi ở cùng ai nói chuyện thế?」…… Có phải ở sau lưng ta yêu đương vụng trộm hay không? Thật muốn nói ra vế sau một lần, Hàn Kì nghe âm điệu cũng không quá hiểu rõ, vị dấm chua lạnh lạnh lại bắt đầu phiêu tán ở trên đường cái.
“Là các ngươi tìm ta?” Hoắc Mẫn Lăng cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn năm sáu nam nhân vây quanh ở bốn phía.
“Đúng vậy.” nam nhân đứng ở trước mặt hắn gật gật đầu, lại có vài hương vị của khói từ trong mũi trôi đi.
“Các ngươi tìm ta có việc sao?” Hoắc Mẫn Lăng nhìn mấy nam tử hắn tuyệt đối không biết này, nghi hoặc nói.
Chẳng lẽ bọn họ muốn tìm hắn giúp luyện tập sao?
Hiện tại cũng sắp cuối kỳ nga……
「Ai! Xú tiểu tử! Mau trả lời ta……」Hàn Kì ở một đầu như vịt công tức giận đến kêu oa oa, hắn nghe rõ rồi nga! Tiểu Tứ mắt này cư nhiên ở sau lưng hắn cùng nam nhân xa lạ hẹn hò a!!
“Này……” Nam nhân tựa hồ nở nụ cười, tàn thuốc trong nháy mắt bị gảy rơi trên đất, hơi hơi nghiêng đầu, hắn đang cười, mượn ngọn đèn phía sau, cũng mặc tàn thuốc rơi xuống đất, hắn mỉm cười nói:
“Ngượng ngùng, có người muốn ngươi canh ba chết, chúng ta không thể lưu ngươi đến canh năm ……”
“Ba.” Hàn Kì đang nghe điện thoại, bỗng nhiên ánh mắt ngốc lăng.
Giọng nam vì trường kỳ hút thuốc mà đặc biệt khàn khàn, như nằm mơ đi dạo trên đường cái không có mục đích, cái cười yêu diễm mà lạnh lẽo khiến cho hắn có một loại……dự cảm không rõ……
Tiểu Tứ mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.