Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 7:




“Hắn là ai vậy a? Hắn sao lại……”
“Cư nhiên cùng mấy Hội trưởng chung một chỗ nha…… Có ai nhận thức hắn không?”
“Không biết, chưa thấy qua.”
“Trường học của chúng ta có người này sao?”
“Diện mạo bình thường như vậy…… Cư nhiên có thể cùng hội trưởng chung một chỗ? Ai tới nói cho ta biết ta đây là đang nằm mơ đi?……”
“= = ta cũng thấy được, chẳng lẽ ta và ngươi chung một giấc mộng?”
“………… Ai, mau nhìn mau nhìn! Hắn cư nhiên cùng mấy hội trưởng chung một phòng ngủ nga!
“Cái gì?”
“Mau nhìn, mau nhìn……”
……
Mở ra cửa phòng, Hoắc Mẫn Lăng nghe phía sau truyền đến thanh âm khe khẽ, trên đại thấu kính vẫn không có gì dao động.
Lẳng lặng đem hành lý của mình khuân vào, đóng chặt cửa phòng, sau khi chặt đứt một mảnh nghi ngờ cùng những ánh mắt hèn mọn kia, Hoắc Mẫn Lăng mới nhẹ thở ra một hơi……
Sớm biết rằng như vậy……= =b hắn cũng sẽ không bị năm bản sách tham khảo kia dụ hoặc a……
Xem ra, ngày sau nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái ……
Phía sau như có mũi nhọn ghim trong người, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là đem tư tưởng quay lại đề mục rườm rà trên sách tham khảo.
Phòng ngủ của LM học viện đều rất lớn, có thể chia làm phòng ngủ và phòng khách.
Bất quá, cũng phải cân nhắc đến phí thu kèm theo, phòng sang một chút đương nhiên là giá tốt nhất.
Giống như đại thiếu gia Phương Vu Hi và Hàn Kì vậy, phòng được chọn cũng là loại tốt nhất.
Bất quá, nếu có thể thì hắn tình nguyện ở trong căn phòng nhỏ ngày trước……
“Hoắc…… Ta có thể gọi ngươi Mẫn Lăng không?” Phương Vu Hi xoay người, mỉm cười trưng cầu ý kiến của Hoắc Mẫn Lăng.
“Ân.” Gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng liền khẩn cấp đưa tay xâm nhập vào rương hành lý, sờ lên quyển sách tham khảo bên trong vẫn còn an toàn.
“Mẫn Lăng, vì là phòng của hai người biến thành phòng ba người ở, cho nên ta đã thông tường nhập hai gian làm một, giường đem thêm thành ba cái, ngươi muốn ngủ trên giường nào?” Phương Vu Hi chỉ lên ba cái giường ở trước mắt, cười hỏi.
“Ân, tùy tiện đi.” Nhìn ba cái giường trưng ra trước mặt, Hoắc Mẫn Lăng không chút để ý điểm điểm đầu.
“Nga……” Nhìn Hoắc Mẫn Lăng vẫn là bộ dáng không sao cả, Phương Vu Hi còn muốn nói thêm cái gì đó, lúc này lại bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Do dự một chút, Phương Vu Hi đi đến trước cửa, mở ra, nguyên lai là phó hội trưởng vừa mới đi làm công việc.
“Hội trưởng, có người không muốn đổi, xảy ra chút phiền toái, ngài nhanh đi xem một chút đi.” Nhìn phó hội trưởng dáng vẻ lo lắng, tựa hồ còn có chút phiền toái, Phương Vu Hi nhíu mi, quay đầu lại,“Mẫn Lăng, ngươi trước tự mình xem đi, ta có việc phải rời khỏi một chút.”
Tỏ ra thật có lỗi cười cười, Phương Vu Hi đóng cửa phòng liền theo phó hội trưởng vội vàng rời đi.
Thật lâu nhìn bóng dáng Phương Vu Hi rời đi, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên buông sách tham khảo, một đầu ngã xuống giường bên trái.
Ai……Cuối cùng vẫn là đến đây……
Này không phải là tự mình tìm phiền toái sao?
Càng nghĩ càng hối hận……Thật là
Thật không rõ bọn họ vì cái gì muốn tìm hắn. Hắn chỉ là một con mọt sách mà thôi, đúng, là con mọt sách thôi……
Hắn bất quá chỉ là thực thích đọc sách, muốn tạo nên một thành tích xuất sắc, muốn suôn sẻ đi lên đại học, tốt nhất…… Còn có thể tìm một công việc tốt……
Lẳng lặng đi qua cuộc sống trung học……Là chuyện có nhiều tuyệt vời thế nào a……Vĩnh viễn không ai biết hắn tồn tại……Như vậy không có tiếng tăm gì, vô ưu vô lự, không ai đến quấy rầy……
Còn có một đống sách lớn để xem……
A, thật sự là chuyện tuyệt diệu nhất trên thế giới ……
Nhưng hiện tại cùng hai người kia ở chung phòng, cuộc sống sau này của hắn còn có thể an tĩnh sao?
Thật sự là thực lo lắng……
Nhớ tới mới vừa rồi khi hắn tiến vào phòng ngủ này thì đã chạm phải một đống lớn ánh mắt ác ý, Hoắc Mẫn Lăng không tự giác mà nhăn lại mi.
Phiền toái…… Phiền toái……
Ai, nhìn cũng biết là phiền muốn chết……
Cắn cắn môi dưới, xuất thần suy nghĩ xem đối sách để đối phó phiền toái ngày sau, Hoắc Mẫn Lăng phiền não nhắm hai mắt lại, muốn xóa đi tư duy phức tạp trong đầu ……
Hắn chỉ cần chuyên tâm đọc sách là tốt rồi, chuyên tâm đọc sách là tốt rồi……
Chợp mắt được một chút, ngay khi vừa mở mắt ra, trên thấu kính không biết từ lúc nào xuất hiện một mảnh ám ảnh dán lên trước mặt ……
“Di?” Sửng sốt một chút, Hoắc Mẫn Lăng nhìn bóng đen chậm rãi đúng trước mặt mình, môi hơi hơi nhếch lên……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.