Thật lâu thật lâu về sau, Đế Cơ nhớ lại quá trình ban đầu mình cùng Tả Tử
Thần đến bên nhau, cũng không nhịn được mỉm cười. Sau khi trải qua bao nhiêu
chuyện rồi ngẫm lại, thật sự là rất ấu trĩ, vậy mà lúc đó hai người lại có thể
bày ra đủ trò đùa vui quên ngày tháng.
Khi Tả Tử Thần vẫn còn niên thiếu, vừa bảo thủ, lại vừa cố chấp, chẳng giống
một người tu tiên chút nào, khăng khăng cho rằng nàng là Đế Cơ, hắn là thần tử,
nhất định không tiến thêm một bước, không nói thêm một câu. Nếu không phải lần
đó nàng hy sinh một bàn chân, cố tình đi đôi giày mới không vừa khiến cho gót
chân đều bị cọ xước cả, chỉ sợ đến chết cũng chưa được nghe hắn nói lời trong
lòng.
Đế Cơ rất khinh bỉ cái loại bảo thủ cứng ngắc này của hắn, đến cả kẻ ngốc
cũng nhìn ra hắn thích nàng, ấy thế mà hắn cứ tưởng tất cả mọi người đều không
biết. Có thời điểm Huyền Châu chưa từ bỏ ý định chạy đi tìm hắn nói chuyện, hắn
nói được vài câu liền thất thần, làm Huyền Châu tủi thân chỉ biết trốn trong
chăn khóc ròng.
Nếu Đế Cơ khi đó mười tám tuổi, tất nhiên sẽ tìm mọi phương pháp dụ dỗ, quyến
rũ, ái muội, túm lấy hắn dễ như trở bàn tay, đáng tiếc nàng lúc ấy chỉ là một
tiểu cô nương mười ba tuổi ngây thơ trong sáng chưa từng nếm khổ, cho nên đối
với thể loại cố chấp này nàng cũng chỉ biết âm thầm cắn răng, buồn bực không dám
tiến trước một bước, giống như một đóa hoa đã nở từ lâu, chỉ chờ hắn hái, hắn
lại nhất định không hái, để phí hoài một thuở mỹ lệ cô đơn.
Do tuổi còn nhỏ, chẳng ôm trong lòng được nhiều chuyện, có thêm nữa liền ôm
không nổi. Có một Tả Tử Thần, trong lòng nàng cả ngày liền chỉ có hắn, không
phải vì hắn hôm qua nói chuyện từ ngữ mập mờ mà phiền não, thì là vì hôm nay hắn
đến chậm một khắc, hơn nữa là vì những chuyện râu ria vụn vặt với Huyền Châu mà
thống khổ.
Công Tử Tề đã bị nàng quẳng ra khỏi đầu tự bao giờ, chỉ sợ bây giờ có người
hỏi nàng Công Tử Tề là ai, nàng cũng ngây ngốc nói không nên lời.
Nhị ca là người tinh ý, sớm nhìn ra manh mối, cẩn thận nhắc nhở nàng: “Tả Tử
Thần tuy rằng là con trai Tả tướng, thân phận cũng đủ vọng trọng, nhưng không
phải là con trưởng. Muội là chính nữ hoàng tộc, dù thế nào cũng không thể gả cho
hắn, huống chi người ta lại đang tu tiên. Tốt hơn hết là sớm đem tâm tư dọn dẹp
lại đi.”
Đây quả thực là lời thừa, nước đã chảy đi sao có thể thu hồi lại, cảm tình có
thể nói thu lại là thu lại được sao?
Đế Cơ phiền não thật lâu, mắt thấy người ta đã sắp trở về tiếp tục tu tiên,
nàng tới cùng vẫn hạ một quyết tâm, tối đó làm cho A Mãn bận tíu tít, giúp nàng
chọn y phục cả đêm, mặc đồ hồng, lại cảm thấy màu xanh thanh nhã; đeo mẫu đơn,
lại cảm thấy thược dược xinh đẹp, soi gương trát phấn son lên mặt tới nỗi trông
chẳng khác nào mông khỉ, thế nào cũng không hài lòng, hận không thể khóc bù lu
một trận.
Ông trời cũng lại không ủng hộ, canh ba liền bắt đầu đổ mưa to, hoa lan trồng
bên ngoài cửa sổ quên không lấy vào, buổi sáng ngó ra xem, đã sớm úng chết cả
rồi. Đế Cơ rầu rĩ không vui ngồi trước cửa sổ cả một ngày, A Mãn cho rằng nàng
muốn ra ngoài chơi, liền an ủi nàng: “Buổi tối nói không chừng sẽ tạnh mưa, ta
đưa công chúa tới ngự hoa viên đi dạo chút nha?”
Nhưng nơi nàng thực sự muốn tới lại là đài Triêu Dương, nơi đó có một thiếu
niên luôn cô đơn chờ đợi nàng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Hắn rất tốt với nàng,
nhưng lại không muốn tới gần nàng; ánh mắt nhìn nàng dịu dàng như vậy, lại nhất
định không chịu nói thích nàng. Đế Cơ mười ba tuổi không sao lý giải nổi hành vi
này, thừa dịp A Mãn không chú ý, lén lút lau sạch nước mắt đau buồn.
Tới lúc hoàng hôn, mưa to dần trở thành mưa phùn mênh mang, Đế Cơ lòng nóng
như lửa đốt, không chờ cho mưa tạnh, thậm chí dù cũng không mang, vội vàng chạy
tới đài Triêu Dương. Đài Triêu Dương bị bao phủ trong màn mưa, sương mù dày đặc.
Tả Tử Thần không biết đã đợi trên này bao lâu, tóc và quần áo đều ướt cả, trong
tay nắm một cây dù, lại không mở ra, bóng người màu tím lộ vẻ cô đơn.
Đế Cơ lại nhịn không nổi muốn khóc, không biết là tủi thân cho chính mình hay
ủy khuất cho hắn, chậm rãi bước tới, hắn dường như đã sớm nghe tiếng bước chân,
mỉm cười xoay người, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ dịu dàng, phảng phất mang theo
ý cười ấm áp.
“Trời mưa, Đế Cơ vẫn muốn ra ngoài chơi sao?” Có lẽ là bởi trên đài Triêu
Dương chỉ có hai người bọn họ, khó có dịp Huyền Châu không tới quấy rầy, thanh
âm hắn có vẻ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Đế Cơ cắn cắn môi, hận hắn trì độn không có mắt, có thế mà cũng không thấy
hôm nay nàng đổi quần áo mới, nửa điểm phản ứng cũng không có, đúng là đồ
ngốc!
Nàng níu lấy vạt áo, cố ý lạnh giọng nói: “Ta thích ra ngoài chơi đấy, huynh
quản được ta sao! Chẳng phải chính huynh cũng tới đài Triêu Dương đứng ngây ngốc
đấy thôi?”
Quả nhiên làm cho hắn hồi lâu không nói được lời nào, một lát sau, hắn mở cây
dù màu tím trong tay, che trên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: “Cẩn thận ướt y
phục sẽ cảm lạnh.”
Đế Cơ bỗng nhiên cảm thấy một loại uất ức không nói nên lời, hắn cái gì cũng
không chịu nói, cứ như vậy vô duyên vô cớ đối tốt với nàng, chờ đến khi nàng say
lòng, thích hắn, hắn lại giở giọng vi thần gì gì đó, trốn tránh nàng thật xa.
Trên đời sao có thể có kẻ đáng ghét đến vậy?
Nàng hất bàn tay đang nắm dù của hắn ra, hét lên: “Tả Tử Thần! Huynh tới cùng
có thích ta hay không?!”
Hắn sửng sốt, nửa ngày không nói ra lời.
Đế Cơ lại giận dữ: “Hay là nói huynh thích Huyền Châu?”
Hắn rốt cục phản ứng kịp, mặt lập tức đỏ bừng, giải thích: “Sao có thể… Ta
đối với nàng ta trước giờ không có…”
“Vậy tới cùng huynh thích ai?!” Nàng quả thực dùng toàn bộ khí thế rời núi
ngang ngược mà rống lên, “Ta chịu đủ rồi! Tả Tử Thần, ta… Dù thế nào ta cũng
thích huynh! Huynh muốn khó xử đó là chuyện của huynh! Huynh nếu dám nói không,
ta liền… liền tru di cửu tộc huynh!”
Dưới tình thế cấp bách, nàng nghĩ không ra cách gì uy hiếp, đành phải đem
loại hình phạt tàn nhẫn nhất ra doạ nạt hắn.
Tán dù tím rơi nhẹ rồi lăn trên mặt đất, mưa bụi tinh tế đầy trời đáp xuống
đầu hai người. Trước mắt Đế Cơ như có từng đợt sao vàng bay lượn, cúi gằm mặt
không chịu nhìn hắn, hai chân cũng như nhũn ra, nếu không gồng mình chống đỡ,
đoán chừng đã sớm mềm nhũn mà ngã xuống như mì sợi. Qua thật lâu thật lâu, hắn
vẫn không nói chuyện, không lên tiếng, Đế Cơ lại càng thêm hoảng loạn, đầu óc
trống rỗng, lờ mờ cảm thấy chính mình vừa rồi hơn thái quá, run giọng nói: “Tru
di cửu tộc gì chứ… Ta, ta chỉ là nói đùa thôi…”
Hắn vẫn không lên tiếng, quả thực chẳng khác nào một pho tượng lặng im đặt ở
đối diện. Trái tim Đế Cơ dần trùng xuống, lúng túng vặn vặn vạt áo, miễn cưỡng
gật gật đầu: “Được rồi… Ta đã biết…”
Nàng xoay người rời đi, thình lình trên vai đột nhiên căng thẳng, bị nắm chặt
trong một đôi tay ấm áp, ngay sau đó, cả người nàng liền lọt vào trong bộ ngực
ướt át của hắn, cơ hồ bị siết tới tắt thở. Nàng phát ra một tiếng rên rỉ đau
đớn, cả người ẩm ướt, cơ thể còn chưa trưởng thành, liều lĩnh kề sát hắn, vòng
lên cánh tay, không chút tỏ ra yếu thế gắt gao ôm chặt cần cổ hắn.
Tả Tử Thần đè lại đầu nàng, không cho nàng ngẩng đầu, giọng nói mang theo
chút run rẩy: “… Muội không đùa chứ? Là nói thực?”
Đế Cơ vô cùng kích động, khóc òa lên, cố sức gật đầu, cái gì cũng nói không
nên lời.
Ngày hôm đó nàng khóc sưng đỏ cả mắt, mất hết hình tượng, hiển nhiên đó là
lần đầu tiên nàng biết, thì ra khi người ta quá vui mừng, cũng sẽ khóc tới mức
nghẹn ngào khôn kể.
Sau hôm đó, hai người đương nhiên lúc nào cũng cùng một chỗ. Cô gái nhỏ lần
đầu nói chuyện tình cảm, khó tránh khỏi xem những việc buồn nôn là thú vị, tiếc
là Tả Tử Thần là một kẻ ngốc, hoàn toàn không hiểu tình thú, muốn hắn đi hắn
liền đi, muốn hắn ngừng hắn liền ngừng, bình thường đến chạm tay hắn cũng chẳng
dám, tuy rằng đêm nào cũng lén gặp nhau, lại luôn quy quy củ củ ngồi trên ghế,
nàng khẽ dựa qua hắn liền đỏ mặt, khiến Đế Cơ sâu sắc cảm nhận chính mình thật
như lang sói mà cực kỳ xấu hổ.
Đế Cơ còn nhớ nhị ca từng thích một tiểu cung nữ hầu hạ bên hoàng hậu, bộ
dạng nàng ta môi hồng răng trắng, nhị ca không biết kiếm được từ đâu mấy áng thơ
ca triền miên, còn cố tình viết lên một mảnh giấy màu hồng, hái một bông hoa mai
nhờ Đế Cơ mang tới cho cung nữ kia.
Nàng từng lén lút mở ra xem, trên đó chỉ là cái gì mà “Yểu điệu thục nữ, quân
tử hảo cầu”, “Tương tư tự hải thâm, đoạn tràng tại thiên nhai” mấy câu linh tinh
thê lương tiêu điều. Chỉ tiếc cung nữ kia không biết chữ, bức thư xinh đẹp vậy
mà bị nàng ta đem đi nhóm chậu than.
Lúc ấy nàng cảm thấy buồn nôn, bây giờ lại thầm hận Tả Tử Thần không đủ buồn
nôn, thế là thường xuyên không nhịn nổi muốn nói bóng nói gió một chút.
“Đọc qua Kinh Thi chưa? Có thuộc Quan Thư không?” Buổi tối khi hắn lén tới
gặp, Đế Cơ ra vẻ chững chạc đàng hoàng hỏi hắn.
Tả Tử Thần nhất thời không hiểu, rất thành thật gật đầu: “Đọc rồi. Sao lại
muốn ta đọc thuộc lòng cái này?”
Đế Cơ tức giận cắn răng, quay ngoắt sang một bên: “Hỏi làm gì? Huynh đọc đi
xem nào!”
Hắn cảm thấy cô công chúa nhỏ này ngày càng thêm ngang ngược rồi, nhưng như
thế lại càng đáng yêu hết sức, tuy rằng chẳng bao giờ hiểu nổi những ý nghĩ kỳ
lạ thay đổi xoành xoạch của nàng, nhưng vẫn chưa từng cự tuyệt. Từ tận đáy lòng
hắn không muốn cự tuyệt bất kỳ thỉnh cầu nào của nàng.
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử… hảo cầu…” Chỉ
mới đọc bốn câu, trong đầu Tả Tử Thần liền lóe sáng, đột nhiên hiểu được ý tứ
của nàng, không khỏi hé miệng như cười như không nhìn nàng.
[Quan thư 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.]
Đế Cơ đỏ mặt lên, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ “huynh đừng có mà nghĩ lung tung”,
giả vờ cả giận nói: “Sao không đọc nữa?”
Tả Tử Thần ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, cầm tay nàng, thấp giọng gọi: “Yến
Yến.”
Đế Cơ cũng cảm thấy ngại ngùng, nàng là một cô nương, hình như cũng hơi quá
xá rồi, cô nương nhà người ta liệu có phải cũng như vậy hay không? Tả Tử Thần
nhất định là bị dọa sợ rồi?
“Ngày mai ta phải đi rồi.” Hắn đột nhiên nói một câu, khiến cho Đế Cơ đang
chìm đắm trong ảo mộng thiếu nữ chợt bừng tỉnh, không thể tin nổi nhìn hắn, thì
thào: “Phải đi sao?”
Tả Tử Thần kéo bờ vai nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Ta
phải đi tìm sư phụ, muốn cưới muội, so với tu tiên còn khó khăn hơn nhiều.”
Đế Cơ ngạc nhiên nói: “Có gì khó khăn cơ chứ? Sư phụ huynh không cho huynh
thành thân sao?”
Hắn không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt cười, một lát sau, lại nói: “Chờ tới khi
muội cập kê. Ta có thể đợi được, chẳng lẽ muội không đợi được?”
Đế Cơ lại đỏ mặt lên: “Ai nói muội không đợi được? Huynh cứ việc đi! Huynh mà
không tới, ta liền gả cho người khác!”
Cánh tay Tả Tử Thần siết chặt hai cái, giam chặt nàng trong lồng ngực, cúi
đầu hôn lên trán nàng, làn môi tuy rằng vẫn mềm mại như trước đây, nhưng hôm nay
không biết vì sao lại trở nên nóng cháy. Đế Cơ tỉnh tỉnh mê mê, ngẩng đầu nhìn
hắn.
Tả Tử Thần thấp giọng nói: “Không được gả cho người khác.”
Lời còn chưa dứt, làn môi nóng cháy kia đã nhẹ nhàng đặt trên đôi môi hơi
nhếch lên của nàng.
Một nụ hôn, vừa mềm mại vừa khẽ khàng, thậm chí còn có chút trúc trắc. Đế Cơ
chưa từng uống rượu, giờ phút này cũng đã biết say. Nàng chưa từng vội vã trông
mong chính mình có thể trưởng thành nhanh nhanh một chút đến vậy, mong có thể
mau chóng cập kê. Nàng chính là thích hắn như thế, chỉ hắn mà thôi. Vì hắn mà
đeo châu ngọc lên đầu, mặc một thân áo cưới, từ đó trọn đời hạnh phúc.
Có điều Đế Cơ rốt cục vẫn không đợi được tới năm nàng cập kê.