Mùa đông khắc nghiệt, trong vùng núi tiên có cảnh sắc trăm hoa đua nở, nơi
trần gian thế tục lại không được rực rỡ như vậy, chỉ cô đơn hai màu đen trắng.
Chú lừa con lững tha lững thững bước trong băng tuyết, bốn cái chân thi thoảng
lại giẫm nát một khối băng, “rắc” một tiếng giòn tan. Đàm Xuyên nửa nằm trên
lưng lừa, mở hé một tấm bản đồ tỉ mỉ nghiên cứu.
Núi Hương Thủ phía nam, Thiên Nguyên quốc lại ở tây bắc, một chuyến đi này
của nàng quả thật còn rất xa. Trước hết đi phía tây, giúp lão tiên sinh quét dọn
mộ, nàng đi lần này chính là hơn nửa năm, trên mộ lão tiên sinh chẳng biết đã
mọc lên bao nhiêu cỏ dại rồi? Vừa khéo một nước nhỏ phía tây kia có bến đò, băng
ngang biển khơi, liền có thể tới Thiên Nguyên quốc.
Nhưng nàng còn muốn trước trở về Đại Yến, thăm mộ của A Mãn. Nàng đã bỏ đi
nhiều năm như vậy, một lần cũng chưa từng quay lại thăm nàng ấy, trong lòng A
Mãn có lẽ sẽ trách nàng thật vô tình. Nàng ấy vẫn luôn đối tốt với nàng như vậy,
đến lúc chết thậm chí một phần mộ cũng không có, một người chôn tại vùng rừng
núi hoang vắng lạnh lẽo như băng, sau khi chết cũng không có ai trò chuyện cùng
nàng.
Có điều, A Mãn tốt xấu gì còn có phần mộ có thể đi quét, những người thân
ruột thịt của nàng không phải chết trận sa trường thì là chết trong đại hỏa,
thậm chí đến tro bụi cũng không tìm được, ngay cả muốn tảo mộ, thì cũng biết đi
đâu mà tìm?
Đàm Xuyên thở dài một tiếng, cất bản đồ rồi vỗ vỗ ngang hông lừa con, bốn cái
chân của nó bước càng thêm vui vẻ, một đường nhảy nha nhảy nhót xuống núi, trước
khi trời tối liền tới một thôn trấn dưới chân núi, lừa con lập tức hóa thành một
tờ giấy trắng, theo gió tản ra.
Đã có tới hơn nửa năm không sống chốn phàm trần, lúc này thấy trên đường từng
đoàn người rộn ràng tấp nập, Đàm Xuyên không nhịn được một hít một hơi thật sâu,
trong gió mang theo đủ loại hương vị: mùi dầu mỡ của tiệm bánh rán ở góc đường,
mùi đắng chát của các tiệm sắc thuốc, mùi dầu thơm trong các lồng hấp tỏa ra… Đủ
loại mùi vị hỗn tạp trộn cùng một chỗ, đó là mùi vị của hồng trần.
Nàng yêu thích mùi vị này.
Vào nhà trọ, yêu cầu một gian phòng, lúc tiểu nhị dẫn nàng lên lầu nhịn không
nổi quay đầu nhìn tới vài lần, chậc chậc luôn miệng: “Cô nương xinh đẹp thế này
mà lại ra ngoài một mình, đi tìm tướng công sao? Không biết nam nhân nào có phúc
lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy.”
Đàm Xuyên chỉ im lặng mặt không đổi sắc lắng nghe, trước khi vào cửa đột
nhiên hỏi: “Nơi này của các ngươi có bán thịt tươi không? Thịt heo thịt bò đều
được.”
Đại khái là không ngờ một vị cô nương yểu điệu như vậy mà vừa mở miệng liền
nói đến thịt tươi, tiểu nhị sửng sốt nửa ngày mới cười nói: “Có thì có, nhưng mà
cô nương muốn để làm gì? Chính mình ăn sao?” Hắn thấy Đàm Xuyên khuôn mặt xinh
đẹp, dáng vẻ yếu đuối, không nhịn được muốn chòng ghẹo một chút.
Nàng cười cười, nói nhạt: “Không phải ta ăn, là cho nó ăn.”
Nàng chỉ ra phía sau, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã nằm chình ình một con
mãnh hổ cực lớn, bộ dạng vô cùng hung ác, ngáp một cái thật to dọa cho tiểu nhị
kia sợ đến ngây người, miệng đầy răng sắc, sau đó trong nháy mắt lại đột nhiên
biến mất.
Đàm Xuyên vừa lòng nhìn tiểu nhị đang run lẩy bẩy cả người, nhẹ giọng nói:
“Không cần nhiều, mang cho ta hai mươi cân thịt bò, hai mươi cân thịt heo là
được.”
Đóng cửa phòng, rõ ràng nghe tiếng tiểu nhị lộp bà lộp bộp vừa lăn vừa bò
xuống cầu thang, nàng lại thấy buồn cười. Thời buổi này người và yêu hỗn tạp,
nhưng những kẻ trông mặt mà bắt hình dong vẫn còn rất nhiều, tiểu nhị kia chắc
chắn lúc này đang cho rằng nàng loại yêu quái gì rồi.
Còn nhớ trước kia nàng theo lão tiên sinh học tập lại từ đầu, bởi vì dung mạo
xuất chúng, khó tránh khỏi có người ngấp nghé, hoặc lên tiếng chòng ghẹo, hay là
động tay động chân. Lúc ấy nàng còn nhỏ, chưa từng gặp phải loại chuyện này, vừa
xấu hổ lại vừa phiền muộn. Tiên sinh đem linh thú mãnh hổ dùng để phòng thân đã
theo ông vài chục năm cho nàng, một khi gặp phải những kẻ bỡn cợt, liền cho mãnh
hổ hiện thân. Chiêu này dùng từ khi mười bốn tuổi cho tới giờ, trăm lần đều
linh, làm cho lỗ tai được thanh tịnh không ít.
Lại nói tiếp, lúc ấy nàng thật sự gây ra biết bao chuyện đáng cười, ví như
mua đồ này nọ luôn luôn quên trả tiền; không chịu chải tóc mà cứ tùy tiện buộc
hai bím tóc xiên xiên vẹo vẹo; lại bởi vì bình thường đều mặc các loại y phục tơ
lụa, lần đầu tiên mặc vải thô, trên người nổi rất nhiều mẩn đỏ, ngứa tới nỗi vặn
vẹo cả người; lần đầu tiên nấu ăn còn không xắt nhỏ thịt, không biết cho dầu mỡ,
cứ thế cho năm cân thịt vào trong nước luộc nửa sống nửa chín, hại lão tiên sinh
ăn tới mức tiêu chảy.
Có điều tuổi dần tăng lên, những chuyện đáng cười nhạo cũng càng ngày càng
ít. Càng về sau, những chuyện linh tinh như mặc y phục vải thô, ăn cơm canh đạm
bạc, ngủ cỏ tranh giường đất lạnh lẽo, đối với nàng mà nói quả thực chỉ là
chuyện nhỏ.
Nàng càng ngày càng không giống Đế Cơ, nàng càng lúc càng tự do tự tại, một
trái tim bình thản an tường —— vào giây phút tuyệt vọng nhất, nàng chưa bao giờ
tưởng tượng nổi chính mình còn có thể sống tốt đến vậy, phụ hoàng mẫu hậu và nhị
ca bọn họ, nếu như trên trời có linh, chắc hẳn cũng sẽ rất vui mừng. Nàng rốt
cuộc không còn là Đế Cơ chỉ biết cậy vào dung mạo cùng ca múa mà lấy làm kiêu
ngạo.
Mau chóng tới năm mười tám tuổi, lão tiên sinh từ trần, trước khi qua đời cho
nàng hai viên thuốc trân quý, màu đen có thể thay hình đổi dạng, màu đỏ chính là
thuốc giải. Viết tên và bát tự của người mình muốn biến thành lên một lá bùa,
đốt thành tro uống cùng với nước và thuốc, thay hình đổi dạng như vậy, ngay cả
thần tiên hạ phàm cũng không thể nhận ra. Chỉ có điều, thứ nhất thuốc này có
kịch độc, thứ hai mượn bát tự chính là hành vi nghịch thiên, trong vòng nửa năm
nhất định phải ăn thuốc giải, nếu không sẽ khó giữ được tính mạng.
[bát tự: tám chữ - giờ, ngày, tháng, năm sinh – mỗi cái hai chữ, tổng cộng là
tám chữ]
Đàm Xuyên từng nghĩ tới chuyện dùng diện mạo hoàng hậu, lớn tuổi một chút
càng không dễ dàng bị người ta phát giác, nhưng bản thân tuổi vẫn còn nhỏ, nếu
như một bà bác đoan đoan chính chính lại đột nhiên cười duyên như một cô thiếu
nữ, thật không tránh khỏi khó xử rồi.
Cuối cùng vẫn là giả dạng A Mãn, thấp tha thấp thỏm co đầu rụt cổ ở núi Hương
Thủ nửa năm, cuối cùng cũng đoạt được hồn đăng.
[hồn đăng: đèn hồn]
Nàng lấy hồn đăng từ trong túi Càn Khôn làm từ da trâu, lật qua lật lại ở
trên tay xem xét. Thấy thế nào nó cũng chỉ là một giá cắm nến bằng đồng cũ nát,
mở nắp ra, bên trong có bốn bấc đèn, chẳng phải bằng vải bông cũng chẳng phải
bằng rơm rạ, mà mang một màu đỏ tươi nhàn nhạt. Không biết đổ chút dầu vào, có
thể sử dụng như một giá cắm nến bình thường hay không.
Đang suy nghĩ ngẩn người, chợt nghe trên cửa bị ai đó gõ nhẹ hai lượt, nàng
chỉ cho là tiểu nhị tới đưa thịt, thuận miệng nói: “Cứ đặt ở cửa là được.”
Không có tiếng động, cách một hồi, tiếng đập cửa lại vang lên, không nhanh
không chậm, giống như đang trêu đùa nàng. Đàm Xuyên cất hồn đăng vào túi Càn
Khôn da trâu, buộc chặt lại đai lưng, một mặt nói: “Ai?”
Vẫn như cũ không trả lời, vẫn như cũ tiếng gõ không nhanh không chậm. Đàm
Xuyên có chút bực mình, bước tới mở hé cửa, bảo: “Có chuyện gì?”
Nam nhân đứng trước ngưỡng cửa kia dáng người thon dài, đáy mắt có một nốt
ruồi hứng lệ, cười đến là ngây thơ hòa nhã, nhưng trong mắt lại phảng phất bão
tố cuồng phong. Hắn cười híp mắt nhìn vẻ mặt biến sắc của Đàm Xuyên, chậm rì rì
nói: “Mang thịt lên cho cô nương.”
Đàm Xuyên trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh. Giả ngu? Không thể. Tuy rằng
không biết là từ khi nào, nhưng người này nhận ra được diện mạo vốn có của nàng.
Xuất thủ đối phó hắn? Càng không thể. Nàng khẳng định đánh không lại hắn, vạn
nhất chọc giận hắn, lại càng thêm hỏng chuyện.
Tốt nhất là cứ nhanh chóng chạy trốn mới là thượng sách, so về tốc độ, nàng
không tin sẽ thua hắn.
Nàng đóng sập cửa, cài then, sau đó lập tức mở cửa sổ nhảy xuống. Vừa rơi
xuống đất, liền thấy Phó Cửu Vân đang đứng dựa vào tường nhìn nàng, nụ cười kia,
quả thực không cách nào hình dung. Toàn bộ lông tơ trên lưng Đàm Xuyên lập tức
dựng đứng cả lên, nhìn ngó chung quanh, chẳng còn đường trốn, đành phải cương
quyết nhìn thẳng hắn.
“Cửu Vân đại nhân, là ngươi thật sao? Ta vẫn không thể tin nổi, không ngờ
được gặp lại nhanh đến vậy.” Nàng nói, sau đó bước tới, khoác lấy cánh tay hắn.