Tam Thiên Nha Sát

Chương 3: Quay đầu gặp lại nàng ta và hắn




“Ngài ấy cười với em như vậy, còn nói: ‘Thơm quá … Cô nương, có thể hôn ngươi được không?’ nha… Em quả thật nằm mơ cũng không dám nghĩ đến! Tỷ nói, tỷ nói xem ngài ấy thật sự vừa mắt một tiểu nha đầu không có gì như em sao?”
Thúy Nha nằm trên giường máu mũi giàn giụa, mắt sáng lòe lòe, lặp lại những lời này lần thứ mười một.
Đàm Xuyên thuận miệng đáp lại, nàng đang vội vàng tìm một thứ, cũng không nhớ rõ mình có mang theo vào đây hay không.
“Ngài ấy cười với em như vậy, còn nói…”
Lời nói lặp lại lần thứ năm mươi, Đàm Xuyên rốt cục cũng tìm được thứ mình muốn – chính là đồ trang điểm của nữ tử – tinh dầu hoa quế.
“Ngài ấy cười với em như vậy… A? Đợi đã, Xuyên tỷ tỷ làm gì vậy?!” Thúy Nha nhảy vọt từ trên giường xuống, trợn mắt há miệng nhìn nàng dốc cả một bình tinh dầu hoa quế lên đầu, “Tỷ, tỷ điên rồi sao? Mùi nồng nặc thế kia!”
Đàm Xuyên cười đến dịu dàng thân thiết lạ thường: “Sao hả, như vậy mới thơm. Thúy Nha cũng dùng một chút đi.” Nói xong đem chỗ tinh dầu hoa quế còn lại dốc cả lên người Thúy Nha, dọa cô nàng sợ tới mức vừa nhảy vừa kêu lên: “Tỷ thật sự điên rồi! Tổng quản sự mắng chết chúng ta mất!”
“Không đâu.” Đàm Xuyên thong thả dùng lược chải gọn gàng mái tóc dính đầy dầu nhầy, “Lát nữa tới điện Ngưng Bích, những kẻ khoa trương hơn chúng ta còn cả rổ, có mắng thì mắng bọn họ trước.”
Thúy Nha ngửi ngửi chính mình, mặt nhăn như cái bánh bao: “Thế này thơm quá rồi, phát ngấy!”
Đàm Xuyên hiếm có dịp gài châu hoa bên tai, thoa phấn bôi son, thế nhưng mặt nàng vàng như nến, mắt mũi cũng không được đẹp, bôi son phấn ngược lại trông càng khó coi. Thúy Nha chỉ thấy vô cùng thê thảm, mơ hồ cảm giác Xuyên tỷ luôn luôn hiền hòa, hôm nay lại thật kì quái, cô nhóc cũng không biết mở miệng hỏi ra sao.
“Việc đó… Xuyên tỷ, tỷ không thấy mùi thế này làm người ta phát ngấy sao?” Thúy Nha dè dặt hỏi.
“Không đâu, đã muốn thơm thì phải thơm triệt để.”
Đàm Xuyên nhìn chính mình trong gương, nở một nụ cười thỏa mãn.
Hai tỷ muội đầy đầu hương hoa quế say người đi tới điện Ngưng Bích, ai ai cũng phải liếc nhìn. Cũng may trong điện đã tụ tập đại bộ phận tạp dịch, những nữ tạp dịch trẻ tuổi hầu như đều mang theo huân hương, làm cả phòng toàn mùi nồng nặc bí bách, hương dầu hoa quế bôi tóc trộn lẫn những mùi khác, cũng không có gì nổi bật, có điều làm tổng quản sự sau khi tiến vào hắt xì mười mấy cái mà thôi.
“Khụ khụ… Ta biết đám tạp dịch phía ngoài các ngươi được đi vào trong đây, trong lòng đương nhiên vui sướng… Nhưng cũng không nên vui sướng quá độ…” Tồng quản sự nhắc nhở mấy câu, thấy không ai để ý, cũng đành từ bỏ. Lão ta từ trước tới nay quản lý sự vụ phía trong, chưa từng tiếp xúc với tạp dịch phía ngoài, không biết phải xử trí thế nào, “Thôi vậy… Ta tới phân công việc, gọi tên ai người đó lên nhận thẻ bài.”
Công việc của Đàm Xuyên là chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, trong đó có đủ loại kỳ hoa dị thảo, chờ Bạch Hà Long Vương tới đây, sẽ chọn những đóa hoa đẹp nhất đi trang trí cho các điện.
Trong lúc đang cẩn thận buộc lệnh bài vào bên hông, đột nhiên có người xô vào vai nàng, giọng nói của Thúy Nha thều thào vang lên bên tai: “Xuyên tỷ… Ngài… Ngài ấy lại tới nữa… Mau đỡ em với…”
Thế nào mà lại nhũn người ra rồi? Đàm Xuyên khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Phó Cửu Vân dựa người vào cửa điện, lấy tay che mũi, vừa hứng thú lại vừa có chút chán ghét nhìn cảnh lộn xộn bên trong điện.
Khi những tiếng xôn xao rộ lên, tổng quản sự luống cuống chạy tới, hỏi một cách cung kính: “Cửu Vân đại nhân, ngài có gì phân phó ạ?”
Phó Cửu Vân gật gật đầu: “Không ai báo ngươi hay, hôm nay Huyền Châu muốn sử dụng điện Ngưng Bích sao?”
Quản sự kia bị dọa xanh mặt, lắp bắp: “Gì, gì cơ? Huyền Châu đại nhân muốn sử dụng điện Ngưng Bích?! Sao… Sao không ai nói cho tiểu nhân… Việc này… làm sao bây giờ?!”
Phó Cửu Vân chớp chớp mắt, tựa như cảm thấy dọa lão ta rất vui, sau đó nghiêm trang nói tiếp: “Thì ra ngươi đã quên, Huyền Châu lúc này nghe nói ngươi dẫn theo một đám tạp dịch phía ngoài làm cho điện Ngưng Bích chướng khí mù mịt, giận đến trắng mặt.”
Tổng quản sự không kịp rên một tiếng, mắt đảo một cái, thẳng tắp té xỉu.
Phó Cửu Vân không ngờ lão nhát cáy đến thế, lấy chân khẽ đá lão ta mấy cái, thấy người này đã thực sự bất tỉnh, không khỏi cười nhạo: “Ồ? Hóa ra lại vô dụng như vậy.”
Hắn đưa mắt nhìn lướt vào điện, thấy rất nhiều nữ tạp dịch trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, hương thơm nức mũi, trong lòng buồn cười, che mũi đi tới, cũng không nói gì, chỉ tỉ mỉ nhìn kỹ từng người, chợt thấy Thúy Nha cả người mềm nhũn, hai má ửng đỏ đang nhìn mình, hắn không chút do dự tới trước mặt nàng, cười dịu dàng: “Cô nương, lại gặp nhau rồi.”
Hai hàng máu mũi từ từ chảy xuống nhân trung của cô nàng, Thúy Nha cất tiếng nói mơ hồ: “Cửu Vân đại nhân … Ta, ta nguyện ý để ngài hôn…”
[Nhân trung: Chỗ lõm giữa môi trên và mũi]
Lời nói táo bạo này làm toàn bộ tạp dịch ở đây kinh ngạc, Đàm Xuyên ở đằng sau lặng lẽ véo cô nhóc một cái, Thúy Nha vẫn không biết gì, phỏng chừng hồn phách đã sớm bay đi đâu mất.
Phó Cửu Vân cũng không tỏ ra ngạc nhiên, ba ngón tay thon dài nắm nhẹ cằm nàng, cúi đầu, ở trên mặt nàng ngửi ngửi một chút, bật cười: “… Ngươi quả thật rất thơm.”
Thúy Nha như bị mê hoặc: “Dầu hoa quế mua ở tiệm tạp hóa dưới chân núi, năm văn tiền một cân, là hoa quế tươi…”
Phó Cửu Vân cười càng thêm vui vẻ: “Nếu đã vậy, ngươi nhắm mắt lại đi.”
Thúy Nha không chần chờ lập tức nhắm chặt hai mắt, lông mi run run, gương mặt đỏ ửng như gấc. Đàm Xuyên nhìn Thúy Nha với vẻ mặt phức tạp, nếu hôm nay thực sự để Phó Cửu Vân hôn cô nhóc trước mặt mọi người, thanh danh bị tổn hại chỉ là chuyện nhỏ, một lòng say mê bị thương tổn mới thực sự là chuyện lớn. Cô nhóc tuổi còn nhỏ, đến khi phát hiện cả tấm lòng đều trao đi, lại chẳng thu được gì, có lẽ nam nhân này chỉ trong chớp mắt sẽ quên nhóc ta, đó chính là tổn thương cả một đời.
Nghĩ vậy, nàng lén rút ngân châm từ chiếc túi đeo bên hông, đâm nhẹ vào lưng Thúy Nha, cô nàng lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, Đàm Xuyên vội vàng đỡ lấy, kêu lên: “Thúy Nha, Thúy Nha?! Nàng hình như lại ngất rồi! Mọi người mau tới giúp với! Đem nàng tới nơi thoáng khí!”
Những tạp dịch lúc trước còn đang trợn mắt há mồm sửng sốt đều chạy tới giúp, đặt Thúy Nha lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mở cửa sổ để thông khí.
Đàm Xuyên thấy trong bình hoa ở góc phòng có cắm một cái quạt lông chim, làm bộ đi qua cầm lấy, xoay người muốn quạt chút gió cho Thúy Nha, không ngờ vừa quay lại thì xô vào trong ngực một người, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Giọng nói kia làm Đàm Xuyên trong phút chốc toát mồ hôi lạnh, nàng ngây ngốc ngẩng đầu, quả nhiên thấy Phó Cửu Vân đứng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm nàng đầy hứng thú.
*toát mồ hôi với anh Cửu Vân*
Nàng vội vàng cúi đầu khom lưng, cười tới mức mặt mày rạng rỡ: “Tiểu, tiểu nhân không sao, đa tạ Cửu Vân đại nhân! Bọn tiểu nhân ở bên ngoài thường được nghe ngài đối xử với mọi người luôn thân thiện hòa nhã, hôm nay được gặp mới biết lời đồn còn chưa nói được phân nửa lòng tốt của ngài. Tiểu nhân có thể vào đây, thật sự là có phúc lớn nha!”
Cùng với lớp trang điểm thê thảm trên mặt nàng, nụ cười kia nói bao nhiêu thô tục thì có bấy nhiêu thô tục, châu hoa trên tóc theo động tác khom lưng cúi đầu của nàng vụt lên vụt xuống, thoạt nhìn vô cùng tức cười. Hơn nữa một đầu bóng nhẫy đen sì, cộng thêm mùi tinh dầu hoa quế bôi trên tóc gay cả mũi, đại khái nam nhân trên đời này không bị nàng dọa cho té xỉu đã là của hiếm.
Ấy thế mà Phó Cửu Vân lại tỏ ra chuyên chú vô cùng, thâm tình vô hạn, thậm chí còn đỡ cằm như có chút suy tư, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, cuối cùng còn tự tay giúp nàng chỉnh lại châu hoa bên tóc mai, cười dịu dàng với nàng.
Đàm Xuyên sợ hãi khắp người, không dấu vết lùi một bước nhỏ, chỉ chỉ Thúy Nha: “Tiểu nhân lo lắng cho tỷ muội, đi trước xem thế nào…”
Cổ tay bị hắn nắm lấy, Đàm Xuyên phản xạ tự nhiên sởn gai ốc toàn thân, hắn dựa vào rất gần, hơi nóng trong miệng phả trên vành tai nàng, vừa tê vừa ngứa, làm nàng bất giác nghĩ tới buổi hoàng hôn âm u hôm đó, theo phản xạ tự nhiên muốn né tránh.
“… Cái túi của ngươi đặc biệt thật.” Đợi hồi lâu, không ngờ hắn lại nói một câu như vậy.
Đàm Xuyên nhìn theo ánh mắt của hắn, túi nhỏ nàng đeo ở bên hông, miệng túi lỏng lẻo rơi xuống, hiển nhiên đã bị mở ra. Nàng vội vàng cười ha ha, nhanh chóng thắt lại miệng túi, luôn miệng nói lời cảm tạ: “Đa tạ lời khen của Cửu Vân đại nhân, đây là tiểu nhân mua ở thôn trấn phía tây từ ba năm trước, mười văn tiền một cái.”
“Thế à?” Hắn thờ ơ đáp lại một tiếng, đột nhiên lật tay nắm lấy chiếc túi, nói thản nhiên: “Vậy cho ta mượn xem chút.”
Đàm Xuyên vội nhào tới, ôm chặt cánh tay hắn, run rẩy nói: “Đại nhân, trong túi tiểu nhân chỉ có hai tiễn bạc, sau này còn phải ăn uống, mua dầu hoa quế… Ngài, ngài khoan dung nhân nhượng!”
Phó Cửu Vân ung dung tháo nút thắt ở miệng túi, nói vô cùng dịu ngọt: “Hai tiễn bạc cũng không phải ít, có thể mua được hai vò Lê Hoa Bạch loại tốt nhất.”
[Lê Hoa Bạch là tên một loại rượu]
“Cửu Vân đại nhân!” Đàm Xuyên gọi một cách bất lực đến là thê lương.
Túi bị mở ra, mấy thứ lèo tèo bên trong đều được đặt trong lòng bàn tay hắn, một viên bạc, không nhiều không ít vừa đúng hai tiễn, một cái dây buộc tóc cũ đã sờn, nếu gột rửa cũng được coi là sạch sẽ, lúc này trên dây nồng nặc mùi dầu hoa quế bôi tóc, một chiếc lược gỗ đã gãy một nửa, trên răng lược còn quấn vài sợi tóc bóng nhẫy toàn dầu. Trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.
Phó Cửu Vân tựa như có chút ngoài ý muốn, liếc vào cái túi trống rỗng, xác định không còn gì sót lại. Hắn im lặng trong chốc lát, vân vê hai tiễn bạc trong tay, tung lên tung xuống: “Đúng là hai tiễn bạc, ngươi không nói dối, thông minh lắm.”
Dứt lời hắn vỗ nhẹ lên má nàng, mỉm cười, cho lược và dây buộc tóc vào trong túi, buộc lại vào đai lưng của nàng, hai tiễn bạc kia cứ thế thuận tay cầm đi.
Đàm Xuyên mặt mày buồn thảm, giả bộ ôm chiếc túi vào trong ngực, cất vội ngân châm vừa rồi giấu ở tay áo vào trong áo, trên lưng lạnh toát, thấm đẫm mồ hôi.
“Cửu Vân đại nhân, hai tiễn bạc kia…” Nàng đuổi theo hắn, trên mặt lộ vẻ luyến tiếc không rời.
“Nơi này đang ầm ĩ chuyện gì?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên tại cửa điện, thanh âm tuy không lớn, nhưng trong nháy mắt ngăn chặn toàn bộ tiếng nói chuyện hỗn loạn, bọn tạp dịch phút chốc liền im ắng.
Đàm Xuyên cảm thấy như bị quất một roi vào lưng, đứng sững lại.
Xoay người, hít thở, bình ổn nhịp tim. Khi còn chưa thấy nàng ta, nàng không ngờ rằng mình dĩ nhiên bình tĩnh như vậy, có thể đứng thẳng lưng, lẳng lặng mà nhìn nàng ta.
Huyền Châu đứng tại cửa điện Ngưng Bích, từ dáng vẻ đến phong cách đều vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng phải nói nàng ta quả thực tuyệt đẹp, dù là khi nàng ta tàn nhẫn xỉ nhục nàng năm đó, ánh mắt cay nghiệt, lời nói như đao, cũng là cay nghiệt đến tuyệt đẹp, không thể tìm ra khuyết điểm. Tuy nhiên hoàn toàn trái ngược với vẻ ngạo nghễ trên mặt, tay nàng ta lại đang dịu dàng khoác một cánh tay khác, một cánh tay áo màu tím.
Tả Tử Thần cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mắt Đàm Xuyên, không có gì khác với trước kia, hai mắt khép hờ, gương mặt vô cùng thanh nhã. Nụ cười khuynh thành trên đài Triêu Dương năm đó, dường như mới chỉ hôm qua.
Thẳng cho đến khi bất ngờ dời tầm nhìn, Đàm Xuyên mới phát giác chính mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại hắn, hai tay nàng không biết đã xiết chặt thành thành nắm đấm từ khi nào, không thể kiềm chế run rẩy, trong ngực có cảm giác đau đớn ngột ngạt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Đàm Xuyên nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện. Chẳng biết có phải con người ai ai cũng đều như vậy không, những việc tốt đẹp hạnh phúc thì quên nhanh, cuối cùng trong kí ức vĩnh viễn là những nỗi cay đắng thống khổ khó nói nổi thành lời. Nàng nhớ chính mình đã mấy đêm không ngủ chạy tới núi Hương Thủ ra sao, nhớ rõ đêm đó mưa rơi tầm tã thế nào. Nhớ đã quỳ một ngày một đêm trước cửa phòng Tả Tử Thần, lời cầu xin vẫn không được mảy may đáp lại. Nhớ cả giọng nói lạnh như băng của Huyền Châu: Chàng chỉ lo ngươi không chết sớm.
Những tưởng quên rồi, nhưng đã nhớ ra lại càng thấm sâu vào máu thịt, bất kể thế nào cũng không quên nổi. Thi thoảng mộng mị nửa đêm, lại luôn mơ thấy chàng thiếu niên năm nào nắm nhành liễu dài đập khẽ vào đầu nàng, tiếng nói dịu dàng: Nha đầu ngốc, sao lại bứt râu của cây liễu tinh?
[ cây liễu đã thành tinh/yêu tinh liễu ]
Cuối cùng một ngày khi nàng thức giấc, không có nước mắt cũng không có đau đớn, những gì còn lại chỉ là một mảnh mịt mù. Đột nhiên hiểu ra tất cả.
Đại để tình cảm mà trái tim con người chứa được cũng chỉ có hạn, không thể nhiều hơn, nàng thích loại tình cảm yếu đuối chỉ biết bảo vệ chính mình, còn có loại tự lừa gạt chính mình.
Lúc này dường như đã có thể khá bình tĩnh mà ngẩng đầu, Đàm Xuyên xoay cái cổ cứng ngắc của mình, liếc nhìn Tả Tử Thần phía bên kia một cái, rồi lại liếc một lần nữa, lại một lần nữa.
“Làm sao vậy? Mí mắt ngươi bị co giật sao?” Phó Cửu Vân đột nhiên mở miệng, xem ra rốt cuộc chịu không nổi một nữ nhân xấu xí ngoáy ngó trước mặt mình.
Đàm Xuyên vội cúi đầu: “Không, không có… Hai vị đại nhân kia mỹ mạo như vậy, quả là thiên nhân hạ phàm, tiểu nhân nhìn mà choáng váng…”
[ thiên nhân: người trời ]
Thanh âm của nàng không lớn, thế nhưng trong điện chợt yên ắng, những lời này vang lên đột ngột, mọi người đều bất giác quay qua nhìn nàng, cho rằng lá gan nàng thực không nhỏ.
Tả Tử Thần đột nhiên lui một bước, bưng mũi hắt xì một cái, không lâu sau, lại hắt xì cái nữa. Mọi người ngây ngốc nhìn nam tử tuấn mỹ tựa thiên nhân kia liên tiếp hắt xì không ngừng. Hình tượng kia… ai da, đương nhiên vẫn rất tỏa sáng.
Đàm Xuyên quay đầu đi không nhìn hắn, thì ra cái mũi mẫn cảm với các loại mùi của hắn cho dù tu tiên cũng chẳng cải thiện chút nào.
Huyền Châu nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Trong điện đều là mùi khó ngửi, mang nước đến.”
Thân phận nàng ta đặc biệt, ở núi Hương Thủ vẫn có bốn tỳ nữ hầu hạ, vừa phân phó một tiếng, bốn tỳ nữ đã múc đầy bốn thùng nước từ ao bên ngoài, xách tới cửa.
Huyền Châu lạnh nhạt nói: “Hắt.”
“Ào ào”, Đàm Xuyên đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh, nàng đứng ngay phía trước, bốn thùng nước thì có tới hơn phân nửa giội vào người nàng, lạnh thấu đến tận tim.
“Hắt tiếp.” Huyền Châu nhìn du long hí phượng [chắc là hình khắc con rồng với con phượng hoàng] trên xà điện, cất giọng thờ ơ.
Đến khi đã hắt hơn mười thùng nước lạnh, đám tạp dịch mới phản ứng, gào khóc quỳ gối xin tha thứ, nàng ta lại làm như không thấy, chỉ lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, mở nắp, huơ huơ trước mũi Tả Tử Thần.
Bốn tỳ nữ nhìn mặt đoán ý, lớn tiếng quát: “Ngu xuẩn không biết điều! Còn chưa cút?!”
Đám tạp dịch khóc thút thít, chạy ào ra khỏi điện Ngưng Bích. Đàm Xuyên lau mặt một cái, lại thấy tay dính đầy son phấn, không khỏi cười khổ, tự biết gương mặt mình hiện giờ khó coi vô cùng. Nàng cũng chẳng lau mặt nữa, chạy theo đám người, thừa dịp lộn xộn rời đi.
Phó Cửu Vân khoanh tay đứng bên cạnh âm thầm cười, ung dung nhìn nàng chạy sượt qua vai hắn, bỗng một mùi hương thoang thoảng bay tới mũi - tuy rằng mùi cực nhẹ và đã bị hương dầu hoa quế lấn át. Có thể là vì cả người ướt đẫm, dầu bôi tóc cũng bị giội trôi không ít, nên mùi hương kia mới bất chợt lộ ra.
Hắn vươn tay nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay Đàm Xuyên, nàng lắp bắp hoảng sợ, vội quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phó Cửu Vân, hắn đang cười, mặt mày giãn ra, mang một loại hồn nhiên đặc biệt.
“…Thấy ngươi đáng thương, hai tiễn bạc này trả lại ngươi vậy, lần sau mua loại dầu hoa quế tốt một chút.”
Nhét bạc vào bàn tay ướt át lạnh buốt của nàng, lại vỗ vỗ gương mặt nhem nhuốc không còn nhìn ra hình dáng, buông tay.
Tâm tình hắn đột nhiên trở nên tốt lắm.
–––––
Zinny: Ta ngày càng đổ Cửu Vân ca a ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.