Tàn Bào

Chương 1: Đạo quan rách nát




Năm 1936, thời Trung Hoa Dân Quốc, một buổi chiều cuối thu.

Dưới một ngọn núi vùng hạ du trên bán đảo Giao Đông. Một người tuổi tầm hơn hai mươi tuổi cõng trên lưng một đống chăn nệm đang vội vã bước đi, mục đích của hắn là đến được ngôi miếu có tên Thanh Thủy đạo quan ở trên núi Côn Du.

Người này tên là Tả Đăng Phong, năm nay vừa hai mươi bốn tuổi, là một trí thức trẻ, làm việc ở nhà văn hóa huyện. Hắn tới nơi này không phải để xuất gia mà là bị cấp trên điều đến miếu quan này để công tác.

Đúng theo lý thuyết thì trong đạo quan đã có đạo sĩ nên căn bản huyện không cần phải điều người đến để trông coi… nhưng mà, hiện giờ cái đạo quan này lại không có đạo sĩ. Án theo lẽ thường thì không phải điều Tả Đăng Phong đến nơi này, thế nhưng huyện lấy cớ cần phải bảo vệ di sản văn hóa nên một mực bắt hắn phải đi.

Mặc dù vậy, khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên điều hắn đi coi sóc Thanh Thủy quan thì Tả Đông Phong không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hắn lập tức chấp hành mệnh lệnh ròi thu thập hành lý để lên đường. Kết quả này thật ra không nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không những không ủ rủ mà còn hết sức vui mừng. Vừa mới đá đít Phó huyện trưởng xong mà vẫn bảo vệ được chén cơm là tốt lắm rồi. Trông đạo quan thì trông đạo quan, tốt xấu gì thì mỗi tháng hắn vẫn sẽ được nhận đủ bốn đồng đại dương tiền lương.

Hôm qua vừa đúng là ngày cuối tháng, toàn bộ công nhân viên nhà văn hóa được nghỉ. Tả Đăng Phong nhận được lương và quay về nhà. Nhà của hắn nằm trong một cái làng chài sát cạnh bờ biển, phụ thân hắn gặp tai nạn trên biển khi hắn còn nhỏ, mẹ hắn ở vậy mà nuôi dưỡng hắn và hai tỷ tỷ thành người. Tả Đăng Phong mỗi lần được nhận lương đều phải quay về nhà một chuyến. Bốn đồng đại dương tiền lương được hắn chia ra làm bốn phần cho hắn, mẹ và hai người chị gái. Tuy rằng pháp luật quy định nhân dân tệ là đồng tiền chính thống, thế nhưng ở dân gian vẫn coi tiền đại dương là số một. Đừng thấy ít mà khinh thường, một đồng đại dương lúc này có thể mua được mười mấy cân gạo hoặc mua được bốn năm cân thịt, đối với đại đa số những người dân quê ngay cả khoai lang, ngô sắn cũng không có để ăn thì có thể nói rằng đây là một số tiền rất lớn

Khi về tới nhà, Tả Đông Phong phát hiện mẹ hắn bị bệnh, ho sặc sụa. Tả Đông Phong thấy mẹ ho nhiều nên không ngủ lại ở nhà nữa mà vội quay về thị trấn để mua cho mẹ hắn ít thuốc tây.

Quê nhà của Tả Đăng Phong nằm ở phía đông nam thị trấn, cách thị trấn tầm sáu mươi dặm, đi đến nơi cũng mất năm sáu tiếng, nên khi Tả Đông Phong tới thị trấn thì đã hơn tám giờ tối. Lúc này các nhà thuốc đã đóng cửa, nhưng Tả Đông Phong cũng không nóng lòng mua thuốc vì giờ có mua được đi nữa thì cũng không thể kịp quay về nhà; do vậy hắn đến nhà văn hóa huyện ngủ lại đó một đêm, sáng mai sẽ mua thuốc rồi về nhà.

Nhà văn hóa nằm ở phía tây thị trấn, đây vốn là nơi ở của một tài chủ, do mấy năm trước gã tài chủ này đắc tội với chủ tịch huyện nên nhà bị sung công, sau đó nơi này được trưng dụng làm nhà văn hóa huyện

Tới nhà văn hóa, Tả Đông Phong phát hiện cửa nhà văn hóa bị khóa từ bên trong… hắn cảm thấy cực kì nghi hoặc. Trước kia nhà văn hóa này chỉ có mỗi mình hắn ngủ lại, các đồng nghiệp khác đều về nhà, thế hôm nay ai lại ở bên trong mà khóa cửa?

Tả Đông Phong nghi hoặc ghé mắt nhìn vào khe cửa, phát hiện ra có ánh đèn ở phía tây… nơi đó chính là nơi làm việc của Phó sở trưởng Hồ Tây, nàng là bồ nhí của chủ tịch huyện Vương Hữu Tài, nên cái chức phó sở trưởng này của nàng không cần phải dùng tiền mà vẫn giành được.

Đã trễ thế này mà sao trong phòng làm việc của nàng đèn vẫn còn sáng?

“Có trộm!” Trong đầu Tả Đăng Phong liền hiện ra một ý tưởng, hắn liền chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa.

Nhưng hắn chợt do dự rồi cũng không gõ cửa mà đẩy nhẹ cái chốt cửa, rón rén đi về phía tây nơi có ánh đèn. Trác Đăng Phong làm như vậy là có ý đồ, dọa cho trộm bỏ chạy và bắt được trộm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà hắn thì lại muốn tóm cổ tên trộm này để mà tâng công với sếp!

Đến gần mái hiên nhà ở phía tây, Tả Đăng Phong liền nghe được giọng nói của nữ nhân vang lên trong phòng, đúng là thanh âm là của Hồ Tây. Rõ ràng là nàng đang kêu cứu, tuy âm điệu không cao nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được rõ mồn một: “Tha cho ta đi, ta không chịu nổi nữa”.

Nghe tiếng Hồ Tây kêu cứu, nhiệt huyết của gã dâng cao, xem tình hình thì có vẻ Hồ Tây đang làm việc thì bị lưu manh ở đâu vào sàm sỡ. Ngay lập tức Tả Đông Phong cảm giác được cơ hội trời ban, phát tài rồi, nếu như mình cứu được bồ nhí của chủ tịch huyện thì mai sau ắt sẽ được chủ tịch trọng dụng vô cùng.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong không chút chần chừ liền đá cửa xông vào; chỉ thấy ở trong phòng làm việc có một nữ nhân đang trần truồng nằm sấp trên bàn, đứng phía sau nữ nhân này có một người đàn ông, quần cũng đã tuột đến cổ chân. Tình cảnh này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tả Đăng Phong. Bởi vậy ngay lập tức hắn xông lên phi một cước cực mạnh vào cái mông đang nhún nhảy kia.

Một cước này là dốc hết sức lực chín trâu hai hổ của hắn. Dưới uy mãnh của cước này, tên nam nhân gào rống thê thảm, còn nữ nhân lại phát ra tiếng kêu thảm thiết (DG: chắc bị đâm sâu quá nên chịu hok nổi ^^). Nghe hai tiếng gào rống này bỗng nhiên Tả Đăng Phong cả kinh, lẽ ra hắn phải dùng tay tóm lấy gã lưu manh chứ không thể dùng chân đạp một phát vào cái mông núng nính ấy được.

Người đàn ông cố nhịn cơn đau đớn quay người lại, tức thì Tả Đông Phong ngây dại cả người; ở trên khóe môi của người đàn ông này có một cái nốt ruồi màu đen, trên nốt ruồi lại có mấy cộng lông đen, người này ngay lập tức Tả Đăng Phong nhận ra người đó không ai khác chính là phó huyện trưởng Tôn Ái Quốc.

Biến cố đột nhiên xuất hiện ngoài dự liệu khiến Tả Đông Phong mờ mịt, trợn mắt ngoác mồm đứng tại chỗ như trời trồng… trong nhất thời hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra..

“Cút ra ngoài!” Tôn Ái Quốc nhìn thấy hắn đang hoàn toàn chết lặng thì gào lên.

“Ôi!” Tả Đông Phong giờ mới biết là mình đã gây ra họa cực lớn, đôi chân run rẩy muốn bước ra ngoài nhưng không làm sao nhấc chân lên được.

“Ngươi còn nhìn cái lol gì nữa?” Hồ Tây rốt cuộc cũng đã kéo quần lên.

“Ta, ta không thấy gì, ta không nhìn thấy gì cả” Tả Đăng Phong nghe tiếng kêu gào của Hồ Tây rốt cuộc cũng miễn cường thối lui ra khỏi căn phòng.

Gió thu buổi tối mang hơi lạnh thổi tới làm Tả Đăng Phong nhanh nhanh tỉnh táo lại, cuống cuồng chạy ra khỏi nhà văn hóa. Lưu lạc trên đường hơn nữa ngày, tâm tình Tả Đăng Phong mới đôi chút ổn định. Thì ra mình vừa “lập công lớn”, phá vỡ gian tình của Tôn Ái Quốc và Hồ Tây, lại còn ban cho đôi dâm phu gian phụ này một cước nữa… nhưng mà chuyện xảy ra như vậy ắt chén cơm của hắn cũng khó mà giữ được nữa rồi.

Công việc của Tả Đăng Phong hiện nay là được Vương lão gia tử khi còn sống giúp cho, Vương lão gia tử trước làm trợ lý cho quan chỉ huy của hạm đội Bắc Dương thủy sư. Lúc đó phụ thân của Tả Đăng Phong cứu được lão, khi lão bị thương rơi xuống biển trong một cuộc hải chiến. Do vậy, Vương lão gia tử rất cảm kích gia đình hắn, khi cha của hắn chết đi, Vương Lão gia tử cũng tiếp tế, chu cấp cho Tả gia rất chu đáo, lại còn dạy Tả Đăng Phong học chữ, sau đó lại giúp hắn vào làm việc ở nhà văn hóa huyện.

Đáng tiếc chính là mấy năm trước Vương Lão gia tử đã qua đời, lão cũng thật là tốt bụng vì trước khi lâm chung vẫn hận chưa kiếm được cho Tả Đăng Phong một người vợ.

“Nếu bị mất việc, sau này mình phải làm sao bây giờ?” Tả Đông Phong bắt đầu buồn rầu, tuy rằng khi Vương lão gia tử còn sống vẫn thường xuyên tiếp tế cho gia đình hắn, thế nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì… bình thường khoai lang, ngô sắn cũng không đủ mà ăn, nhịn đói là chuyện thường xảy ra.

Thất nghiệp ắt hẳn sẽ không có thu nhập ổn định, bản thân mình thì không nói.. có thể làm nông hoặc ra biển làm ngư dân… nhưng mà mẹ già thì phải làm sao, tuổi tác mẹ đã lớn, lẽ nào lại để bà chịu đói sao đành?

Lang thang trên đường hồi lâu, Tả Đăng Phong cuối cùng vẫn là về nhà văn hóa huyện, ở thị trấn cũng có khách sạn nhưng giờ hắn rất cần tiền, không nỡ bỏ ra một phần tiền mà vào khách sạn.

Về tới nhà văn hóa, Tôn Ái Quốc và Hồ Tây đã rời đi, Tả Đông Phong về gian phòng của mình trằn trọc đến nữa đêm, cuối cùng hắn cũng quyết tâm, nếu như Tôn Ái Quốc và Hồ Tây mà đuổi việc mình thì mình cũng phải đưa chuyện này ra bêu rếu với công chúng một phen, dù chết cũng phải kéo kẻ chết chung mới được.

Hôm sau, Tả Đăng Phong mua được thuốc về nhà. Hắn cũng không kể chuyện phát sinh hôm qua cho người nhà biết, sự tình vẫn còn cứu vãn được, nếu không phải đến mức cùng đường thì hắn cũng không phải để cả nhà lo lắng.

Ngày thứ hai đi làm, Tả Đông Phong thấp thỏm bất an vô cùng. Buổi trưa hôm đó, sở trưởng tìm hắn nói chuyện, ý tứ uyển chuyển làm cho hắn nhận ra là có biến động về công tác, cần phải điều hắn đi trông coi Thanh Thủy quan, Tả Đông Phong lập tức vui mừng đồng ý.

Đã xảy ra sự tình như vậy, tất nhiên hắn không thể ở lại nhà văn hóa được nữa. Trong mắt hắn, chỉ cần hắn có thể bảo vệ được đồng lương còm cõi thì có đi đâu cũng là như nhau.

Cho dù hắn không đồng ý đi cũng không thể được, bởi vì hiện tại nhà văn hóa không chỉ trông coi giáo dục, văn hóa mà cả lịch sử, tôn giáo cũng đều nằm trong phạm vi quản lý của cơ quan này. Nếu cấp trên của hắn đề nghị hắn đi trông coi đạo quan thì cũng không có gì là sai cả.

Trước khi vào núi, Tả Đông Phong tới nhà trưởng thôn nơi đó yêu cầu trưởng thôn cho người theo dẫn đường… thế nhưng gã trưởng thôn chỉ cho hắn biết con đường nào phải đi đến nơi, mà không thèm phái người hướng đạo, vì lẽ đó mà giờ Tả Đăng Phong chỉ có thể lủi thủi một thân một mình vào núi.

Tả Đông Phong đi dọc theo đường núi gập ghềnh dần dần đi tới thâm sơn. Lúc này là cuối mùa thu, trong núi chỉ thấy cỏ dại úa vàng, lá khô rơi rụng đầy đất, khắp nơi chỉ là một mảnh hoang sơ hiu quạnh.

Đến lúc này đây, Tả Đông Phong thầm mắng mình cũng quá xui xẻo rồi… cứ nghĩ đến lúc trước mình còn muốn cứu bồ nhí của chủ tịch huyện thì cơ hội phát tài đã đến rồi, ai ngờ không chỉ không phát tài gì cả mà ngược lại còn bị đày vào chốn thâm sơn này.

Lúc này trong đầu của Tả Đăng Phong chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, một cước uy mãnh kia thật là đúng đắn. Bởi vì cho dù lúc đó mình dùng tay tóm gã hay dùng chân đá thì kết cục của chính mình cũng là giống nhau, cũng bị đày đến cái nơi thỏ không thèm ỉa này.

“Cái lồng gì thế?” Vừa mới nghĩ tới thỏ, Tả Đăng Phong liền bị con thỏ hoang trong bụi cỏ nhảy ra làm hắn giật mình.

Con thỏ này chạy rất mau, Tả Đăng Phong vẫn chăm chú nhìn nó cho đến khi nó biến mất ở bụi cỏ phía xa thì mới thu hồi ánh mắt lại. Khi nhìn xung quanh nơi này giờ hắn đã triệt để hiểu rõ tình cảnh trước mắt mình, đây chính là một nơi thâm sơn mà mình chưa bao giờ tới, đâu đó trong núi này lại có một ngôi đạo quan mà mình chưa bao giờ ghé qua.

Từ nhỏ Tả Đăng Phong sống ở cạnh biển, chưa bao giờ từng tới núi cao rừng sâu như thế này. Tuy chưa từng tới, nhưng hắn lại biết rõ rằng nơi này cách thị trấn Tây Bắc tám mươi dặm và chính xác rằng ngọn núi này có sói sinh sống. Lúc này mặt trời đã ngã dần về phía tây, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi; lấy thân thể cao 1m7 nặng 120 cân (khoảng 72 kg) của hắn thì không chắc là đối thủ của sài lang.

Một khi cảm giác sợ hãi đã sinh sôi tự nhiên nó sẽ lan tràn nhanh chóng.. chỉ chốc lát sau Tả Đăng Phong cũng cảm giác tê dại cả da đầu, hắn liền nhanh chóng lấy từ trên ba lô xuống một con dao phay, con dao này là hắn chôm chĩa được trong căn tin nhà văn hóa khi hắn đi mua khẩu phần lương thực trong đó, dù gì đơn độc vào núi cũng phải có cái gì đó để phòng bị.

Có con dao ở trong tay, hắn cảm thấy an tâm thêm một chút, nhưng chẳng qua hiện giờ hắn đang ở trong một ngọn núi lớn, rộng mênh mông.. chỉ có một con dao cũng không giải quyết được điều gì, nếu gặp một con sói thì còn dễ chứ gặp cả đàn sói thì sao?

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong không khỏi bước nhanh hơn, theo một đường nhỏ trong núi hướng phía bắc mà đi.

Chạy chẳng được bao xa, Tả Đăng Phong liền giảm tốc độ.. chăn nệm và mười lăm cân lương thực chèn ép trên đôi vai của hắn nặng nề khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu mất rồi, trong vòng một buổi trưa hắn đi đến tám mươi dặm đường đã khiến hắn kiệt sức mất rồi.

Cũng may Thanh Thủy quan cách ngọn núi bên ngoài không xa, sau khi vượt qua hai triền núi, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng đã thấy một tòa đạo quan tàn tạ trong núi. Lúc này sắc trời đã tối dẫn, màn đêm bao trùm lấy Thanh Thủy quan nữa ẩn nữa hiện, từ xa nhìn tới thấy tĩnh mịch âm u vô cùng.

Tuy rằng trong bóng đêm Thanh Thủy quan khiến Tả Đăng Phong sởn cả gai ốc nhưng hắn nhanh chóng an tâm lại vì hắn thấy được khói bếp từ trong đạo quan lượn lờ bay lên.

Đạo khói bếp này khiến Tả Đăng Phong vui mừng như gặp lại người thân, hắn đi mà như chạy hướng về phía đạo quan… nhưng mà chỉ được vài bước hắn liền dừng lại

Rõ ràng, trước khi đi sở trưởng có cho hắn biết là Thanh Thủy quan đã từ lâu không có người ở……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.