Edit: Rabbit
“Tư Ngữ, em đi đâu vậy, tại sao sáng sớm như vậy mới từ bên ngoài trở về? Hình như em còn rất mệt nữa!” Bởi vì hai con đều lớn, năm nay bọn chúng cũng bắt đầu học lớp một, do Tư Ngữ không cho Nhan Nặc Ưu đi tìm việc, cho nên buổi sáng khi Nhan Nặc Ưu chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ liền bắt gặp Tư Ngữ. Cũng không nghĩ đến tận bây giờ Tư Ngữ mới từ bên ngoài trở về, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“A…… chị……tại sao chị không ngủ thêm một lát nữa!” Tần Tư Ngữ dường như gặp quỷ thét chói tai, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hình như sợ bị người nào đó phát hiện bí mật của mình, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
“Tư Ngữ, tại sao trông em lại mệt mỏi như vậy?” Đau lòng đi đến bên cạnh Tần Tư Ngữ, giúp cô ngồi vào ghế, thân thiết nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tần Tư Ngữ hỏi.
“Em…… em đi ra ngoài tản bộ ……” Ấp a ấp úng suy nghĩ thật lâu, Tần Tư Ngữ mới ậm ừ đáp lại. Nghĩ đến sau đó còn có thể bị Nhan Nặc Ưu hỏi nhiều vấn đề, Tần Tư Ngữ nhanh chóng nói:“Chị, em hiện tại muốn ngủ, em vào phòng trước đây .” Cũng không chờ Nhan Nặc Ưu trả lời, vội vàng đứng dậy đi về phòng.
Nhìn Tần Tư Ngữ nhanh chóng đi về phòng, trong mắt Nhan Nặc Ưu tràn đầy khó hiểu, nghĩ đến mấy ngày hôm nay Tư Ngữ có chút kì lạ, Nhan Nặc Ưu bắt đầu có chút lưu tâm.
Làm xong bữa sáng, hai quả trứng chần nước sôi một ly sữa, bữa sáng đơn giản dinh dưỡng cũng là cực hạn trong khả năng hiện tại của Nhan Nặc Ưu, khẽ thở dài một tiếng, thực xin lỗi hai con, là mẹ vô dụng, không có khả năng cho các con điều kiện sống tốt. Nghĩ đến hai con ở trong trường học thường xuyên bị người khác bắt nạt, lòng của cô giống như bị kim đâm vô cùng đau đớn, hai đứa trẻ là toàn bộ sinh mệnh của cô, cô không phải không có khả năng chăm sóc bọn chúng, cho bọn chúng điều kiện sống tốt, nhưng ai bảo cô không có chỗ dựa, không có tài năng, nếu không phải vì muốn giấu kín, sợ bị người khác tìm được, nghĩ đến ba mẹ trong nhà, nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ có nghĩ tới cô hay không, hiện tại có vui vẻ hay không. Thật ra cô cũng có thể đến thành phố lớn làm việc, nhưng cô sợ hai người đàn ông kia, năm đó cô biến mất trong vụ tai nạn, bọn họ thông minh như vậy nhất định đoán ra là cô chưa chết, nếu thật sự đến thành phố lớn làm việc, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra, lúc đó, cô nên đối mặt với bọn họ như thế nào đây.
Sau vụ tai nạn, Tư Ngữ giúp cô rời đi, dần dần cô hiểu ra rằng mình khó có thể chấp nhận được sự thật. Hai người đàn ông kia vì quyền thế và lợi ích của bọn họ, biến cô trở thành quân cờ, tùy ý cho bọn họ trêu đùa và tính kế, mà cô lại còn ngốc nghếch cho rằng mình sai, là cô làm cho bọn họ trở thành kẻ địch của nhau, là cô làm cho bọn họ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Cô biết mình có sai, bởi vì chính cô mới làm cho hai người đàn ông này vướng mắc với nhau, cho nên cô không hận bọn họ năm đó lợi dụng cô, nhưng trong lòng như thế nào cũng không muốn trở về, không muốn đối mặt với bọn họ. Hai đứa trẻ, khi nào cô không còn khả năng chăm sóc bọn chúng, sẽ đưa về cho Đan Sâm Duệ.
“Hạ Hạ, Tây Tây các con đã rửa mặt rửa tay chưa? Làm xong rồi mới được ăn bữa sáng .” Nhan Nặc Ưu đối với việc làm những chuyện thường ngày cho con đã trở nên quen thuộc, trên mặt cười thỏa mãn.
“Mẹ con đã rửa tay sạch rồi .” Cẩn Tây đáng yêu đi đến bên cạnh Nhan Nặc Ưu, giơ đôi tay bé nhỏ trắng noãn, giống như đang khoe vật quý nói.
“Ha ha, Tây Tây thật ngoan, đã rửa tay sạch rồi.” Hôn nhẹ lên mặt con, lại kéo một đứa con lớn hơn hôn một cái, cười nói:“Nếu đã xong rồi thì em bữa sáng đi, rồi mẹ sẽ đưa hai con đến trường.”
“Mẹ không cần đưa con và, chúng con có thể tự mình đi học.” Cẩn Hạ đang im lặng vừa nghe mẹ nói, lập tức nói, dường như trong lòng có chuyện gì chột dạ.
“Không được, các con tuy rằng đã lớn, nhưng mẹ vẫn muốn dành một chút thời gian cùng đến trường với các con.” Nghiêm túc nhìn con lớn, đứa con này trưởng thành sớm, nói chuyện và làm việc cũng giống như người lớn, nghe con hôm nay nói có vẻ kì quái, Nhan Nặc Ưu càng bắt đầu cảm thấy kì lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Mẹ, chúng con ăn nhé.” Nghe Nhan Nặc Ưu nói, Cẩn Hạ không nói gì, vùi đầu nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
Vẻ mặt Nhan Nặc Ưu hạnh phúc thỏa mãn, hai con là lễ vật tốt nhất ông trời ban cho cô, là giọt máu của cô, làm cho cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Mỗi buổi sáng, Nhan Nặc Ưu đều đạp xe, chở hai con đi học.
Hai con đều học trường tiểu học ở thị trấn trên, mặc dù hơi xa, nhưng ở thị trấn trên mới có trường học tốt cũng như thầy giáo giỏi.
Nhan Nặc Ưu đưa hai con đến cửa trường, ôm hai con xuống xe đạp, chợt nghe con lớn Cẩn Hạ nôn nóng nói:“Mẹ nhanh chóng trở về đi.” Nói xong liền kéo tay em trai Cẩn Tây chạy vào trường học.
“Này, Hạ Hạ đừng chạy nhanh như vậy, chậm một chút, cẩn thận em ngã.” Nhìn con lớn lôi kéo em trai vui vẻ chạy, Nhan Nặc Ưu hoảng hốt, sợ hai con ngã.
Còn Cẩn Hạ lại coi như không nghe thấy gì, lôi kéo tay Cẩn Tây không buông ra.
Nhan Nặc Ưu thật sự cảm thấy có chút lo lắng, dựng xe đạp ở một bên, sốt ruột chạy theo con. Dù sao Cẩn Hạ cũng chỉ là một đứa trẻ, tốc độ làm sao có thể nhanh bằng một người lớn như Nhan Nặc Ưu, đi chưa được mấy bước, cô đã thành công đuổi theo con. Đi về phía trước ngăn cản hai con, hai đứa trẻ không kịp dừng, đâm vào chân Nhan Nặc Ưu.
“Ôi —-” Bởi vì chạy nhanh, cho nên đâm vào chân Nhan Nặc Ưu đương nhiên cũng có chút đau .
“Hạ Hạ, tại sao lại lôi em chạy nhanh như vậy, vừa rồi không nghe mẹ nói sao? Giờ vẫn còn sớm, sẽ không muộn .” Thấy bộ dáng sốt ruột con như thế, Nhan Nặc Ưu cho rằng hai con sợ muộn.
“Mẹ con biết rồi, mẹ nhanh chóng trở về đi.” Nói xong liền lôi kéo tay Cẩn Tây xuyên qua Nhan Nặc Ưu, chạy về phòng học.
Ngay lúc Nhan Nặc Ưu còn muốn nói thêm với con, phía sau một tiếng cười chói tai vang lên:“Nhan Cẩn Hạ, đây là người cô không biết xấu hổ nhà mày sao?”
Nghe thấy mấy đứa nhỏ nói, Nhan Nặc Ưu kinh hãi, trong lòng lại có chút tức giận, xoay người nhìn về đám nhỏ kia nói:“Các cháu, cô giáo các cháu không dạy các cháu phải lễ phép sao?”
“Hừ, lễ phép cũng không phải đối với cô, mẹ tôi nói cô chính là yêu quái, thường dụ dỗ đàn ông.” Tuy rằng ngoài miệng đứa trẻ nói như vậy, nhưng thật ra chúng không hiểu dụ dỗ đàn ông là gì.
“Cháu,có muốn cô mách cô giáo không?” Nghe đứa nhỏ này nói như thế, Nhan Nặc Ưu thiếu chút nữa có chút không khống chế được, cái gì dụ dỗ, cô tự nhận là chưa từng có dụ dỗ một người đàn ông nào, chỉ toàn bọn ruồi nhặng thích quấy rầy cô. Mà đứa nhỏ này sao lại nói như vậy, chẳng lẽ là có người dạy bọn chúng?
“Hừ, cô không phải là cô của chúng tôi, mẹ tôi nói cô là tiện nhân, còn dụ dỗ ba ba tôi. Tôi không sợ cô mách, mách cô giáo thì thế nào, cô giáo lại không dám mắng tôi, lại càng không dám đánh tôi.”Nhà nó là nhà giàu ở thị trấn này, ai dám đụng vào nhà nó sẽ không bỏ qua.Mẹ nói cho nó, về sau khi thấy Cẩn Tây và Cẩn Hạ phải bắt nạt bọn chúng, cùng với các bạn đánh bọn chúng, nhìn thấy cô xinh đẹp bên cạnh Cẩn Tây và Cẩn Hạ sẽ mắng hồ ly tinh, mắng tiện nhân.
“Cháu nhỏ, cha mẹ cháu ở nơi nào, ta muốn nói với cha mẹ cháu chuyện này, còn nhỏ như vậy không nên nói những lời làm tổn thương người khác.” Cho dù cô cố kiềm chế cũng không khống chế được , rốt cuộc là loại người nào ác độc như vậy, để cho những đứa trẻ chưa hiểu chuyện nói những lời như vậy. Xoay người nhìn về phía con, bộ dạng con lớn đang đề phòng những đứa trẻ này, mà còn con nhỏ như nhìn thấy quỷ sợ tới mức co rúm lại ở bên cạnh con lớn, hốc mắt cũng đã đỏ, mắt cũn rơm rớm nước.
Nghe bọn trẻ vẫn như cũ không ngừng tiếng mắng, nhìn biểu tình trên mặt hai con, Nhan Nặc Ưu cũng cảm thấy quái dị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ……