Tuy rằng ngoài miệng nói để cho Lưu Diệc Dương làm bữa tối, nhưng Giang Thự cuối cùng vẫn là xuống lầu, chui vào phòng bếp ở hậu viện.
Trong chuyện lấy lòng này, Giang Thự thật sự một chút cơ hội cũng không để lại cho Lưu Diệc Dương.
Huống hồ Lưu Diệc Dương thật ra không thường nấu cơm, phòng bếp bị hắn làm cho khói bay mù mịt.
Giang Thự tự nhiên nhận việc.
"Ở lại ăn cơm đi?" Giang Thự còn giả mù sa mưa giữ hắn lại, Lưu Diệc Dương cũng biết điều, từ trong mắt Giang Thự thấy được mấy phần giả dối, cuối cùng tùy tiện tìm một lý do rời đi.
7 giờ rưỡi tối, mọi người ngồi ở hậu viện cùng nhau ăn cơm tối. Tiểu Trương lễ tân chạy tới ăn chực, thêm đôi đũa, tổng cộng bốn người.
Quý Liên Tinh đã rất lâu không ăn cơm Giang Thự làm, ba món mặn một món canh, màu sắc tươi sáng, nấu cơm còn có khuôn có dạng.
"Nếm thử xem?" Giang Thự gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Quý Liên Tinh, cảm thấy không đủ, lại gắp thêm mấy miếng rau.
Giang Tiểu Đàn cười khanh khách không ngừng, tiếng cười của cô bé thu hút sự chú ý của mọi người, đều đồng thời nhìn về phía cô bé.
Giang Thự hỏi: "Con cười cái gì?"
Giang Tiểu Đàn nhìn Quý Liên Tinh, lại nhìn Giang Thự: "Lúc ăn cơm ở nhà, ông nội cũng gắp thức ăn cho bà nội như vậy."
Quý Liên Tinh đang uống canh khai vị thì bị sặc, "Khụ khụ..."
Giang Thự vuốt lưng cho Quý Liên Tinh, một tay theo xương sống của nàng vỗ nhẹ xuống, vừa vỗ vừa dạy dỗ Giang Tiểu Đàn, "Ăn cơm không được nói chuyện, nói bao nhiêu lần rồi, mau ăn của con đi!"
Giang Tiểu Đàn cúi đầu vội vàng ăn cơm, không dám lỗ mãng.
Tiểu Trương là một trai thẳng, cũng không phát hiện manh mối giữa Quý Liên Tinh và Giang Thự, hắn chỉ cảm thấy cơm này nấu rất ngon, nhịn không được lén nhìn Giang Thự một cái, nghĩ thầm người phụ nữ này được đó.
Một bữa cơm Giang Thự cũng không ăn bao nhiêu, toàn bộ quá trình đều gắp thức ăn cho Quý Liên Tinh, giống như nhìn nàng ăn cơm chính mình cũng rất vui vẻ.
Quý Liên Tinh có chút ngượng ngùng, Tiểu Đàn người ta đều tự mình gắp thức ăn, một người lớn như nàng còn được gắp thức ăn, rất không được tự nhiên.
Nhịn không được nói với Giang Thự: "Chị cũng ăn đi chứ."
"Em ăn đi." Giang Thự đã đặt đũa xuống, một tay chống cằm, ánh mắt lóe sáng, cứ như vậy nhìn Quý Liên Tinh.
Giống như cặp mắt kia đang nói: Mau ăn mau ăn đi, em ăn cơm thật đáng yêu chị rất thích."
Ánh mắt của cô không kiêng nể gì, Quý Liên Tinh bị nhìn càng ngượng ngùng, vì thế tăng nhanh tốc độ ăn cơm, trong vòng năm phút đã buông bát đũa xuống.
Tiểu Trương đứng dậy đi lấy cơm, rõ ràng vẫn chưa hết ý, "Hai người không ăn à?"
Quý Liên Tinh lắc đầu: "Không ăn nữa."
Tuy rằng ngon, nhưng đúng là no rồi, Giang Tiểu Đàn hiện tại cũng không có thói quen ăn uống quá độ, Giang Thự lại càng không cần phải nói, bữa tối của cô từ trước đến nay đều ăn rất ít.
Tiểu Trương cười ngượng ngùng, hắn bưng một chén cơm đầy ắp, có chút ngượng ngùng: "Thật sự không ăn? Không ăn thì tôi lấy canh chan cơm nhé."
"Cậu ăn cậu ăn." Quý Liên Tinh đã đứng dậy, "Ăn xong nhớ rửa chén."
"Được." Tiểu Trương lại bới một miếng cơm lớn, nói với Giang Thự: "Chị nấu ăn ngon thật, lần sau có thể nấu nữa hay không! Tôi thái rau cũng được."
Giang Thự cười nhìn về phía Quý Liên Tinh, "Được chứ, chỉ cần Tiểu Quý muốn ăn, tôi lúc nào cũng có thể nấu." Nói xong lời nói còn cố ý nhìn Quý Liên Tinh một cái.
Quý Liên Tinh tránh đi nàng tầm mắt, trên mặt trồi lên kia phiến đỏ ửng lại bán đứng nàng.
Quý Liên Tinh tránh ánh mắt của cô, trên mặt đỏ bừng một mảng lại bán đứng nàng.
Giang Tiểu Đàn ôm cánh tay Giang Thự ồn ào: "Thử Thử, cô nói ăn cơm xong muốn dẫn con đi chơi mà ~"
Giang Thự nhéo mặt Giang Tiểu Đàn, "Con đó, ăn là biết chơi, chơi là biết ăn!"
Thấy Quý Liên Tinh đã đi ra ngoài, Giang Thự nhỏ giọng nói với Giang Tiểu Đàn: "Đi thôi ~ đuổi theo chị Nhím của con, nhanh lên."
Giang Tiểu Đàn chạy đuổi theo Quý Liên Tinh, nói là ra ngoài đi dạo tiêu cơm, Quý Liên Tinh liếc nhìn thời gian, còn sớm, có thể đi dạo.
Không giống trong thành phố, sau khi ăn xong còn có thể dắt chó đi dạo trên đường nhựa công viên xanh hóa, nơi này chỉ có đường nhỏ thôn quê, duy nhất bằng phẳng một chút chính là đường đá, chung quanh đều là cây dại, đèn đường cũng ít, đen sì.
Giang Tiểu Đàn lại cực kỳ vui vẻ, tay trái nắm Quý Liên Tinh, tay phải kéo Giang Thự, một mình ở giữa nhảy nhót.
"Hai người có thể kéo con để con bay lên không?" Cơ thể Giang Tiểu Đàn rơi xuống, ý đồ để cho Giang Thự và Quý Liên Tinh kéo cô bé.
Quý Liên Tinh ngược lại phối hợp, Giang Thự thì không.
"Không được, lát nữa kéo tay sẽ bị đau đấy!"
"Cô xấu!" Lại là nguyện vọng một lần nữa không được thỏa mãn, nhưng Giang Tiểu Đàn cũng không dám nói tiếp cái gì, bởi vì cô bé vẫn luôn có chút sợ Giang Thự, Giang Thự tức giận là rất đáng sợ.
"Đợi lát nữa em có sắp xếp gì không?" Giang Thự hỏi Quý Liên Tinh.
"Muốn đi quán bar một chuyến, nói chút chuyện."
Giang Thự mím môi, hỏi: "Là nói chuyện với Lưu Diệc Dương sao?"
"Đúng vậy."
Giang Thự muốn hỏi tiếp, nhưng vẫn dừng lại, đột nhiên cảm thấy giống như cũng không có gì cần thiết phải hỏi, nếu nàng biết mình sẽ để ý, tự nhiên sẽ chú ý đúng mực. Có đôi khi thật đúng là không thể trói buộc quá chặt, vật cực tất phản.
Theo con đường nhỏ chậm rãi dạo bước, ba người vô tình đã đi vào một con đường nhỏ, dọc theo nơi này đi thẳng có thể đến nhà Hứa Thư Hạ, hai bên đều là rừng trúc, ban đêm có rất nhiều ve nằm ở trên lá trúc kêu la.
Giang Tiểu Đàn buông tay Giang Thự ra, tha một vòng, chạy đến bên cạnh Quý Liên Tinh, nói: "Em muốn đứng bên cạnh hái lá trúc."
Giang Tiểu Đàn vừa đi, ở giữa không có ai, Giang Thự tự nhiên bổ sung vị trí của cô bé, khoảng cách với Quý Liên Tinh trong nháy mắt kéo gần lại.
Bả vai hai người khẽ chạm vào nhau, Quý Liên Tinh hơi lệch về phía Giang Tiểu Đàn.
Giang Thự không sáp lại, trực tiếp đi về phía trước.
Một lát sau, Quý Liên Tinh lại tới gần một chút, bả vai hai người lại chạm vào nhau.
Uế —— uế ——
Trên cây bay tới tiếng ve sầu, chân giẫm lên lá vỡ phát ra tiếng xào xạc, Giang Tiểu Đàn nhỏ giọng ngâm nga ca khúc chủ đề của cô bé, không ồn không ào.
Giang Thự và Quý Liên Tinh đều không nói chuyện.
Trên trời treo một vầng trăng sáng, ánh trăng ảm đạm rơi vào trên tóc Giang Thự, sườn mặt, cùng với tóc mai một bên tai, rất nhỏ đến từng sợi lông tơ.
Có lẽ là bởi vì có Quý Liên Tinh ở bên cạnh, ngay cả hô hấp cũng ngọt ngào, Giang Thự thích thời khắc yên tĩnh như vậy.
Cô vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay Quý Liên Tinh, dòng điện đang chạy, tim đập nhanh hơn, nhưng lại rất nhanh tách ra.
Đi ra rừng trúc, đi ngang qua một căn nhà trệt cũ, trong sân treo một ngọn đèn trắng nhỏ, cửa mở rộng, trong phòng truyền đến tiếng TV, hình như là kinh kịch ban đêm, bài hát ông bà nội thích nghe.
"Nhím Nhỏ."
"Hả?"
"Sau này em sẽ ở lại đây sao?"
"Sẽ không." Quý Liên Tinh cố ý nhìn Giang Thự một cái, muốn biết nguyên nhân cô hỏi vấn đề này, "Sau này tôi có thể sẽ đi nơi khác."
"Ví dụ như?"
"Tôi không có nhà, nơi nào cũng được, các nơi trên thế giới? Muốn đi đâu thì đi."
Không có nhà, Giang Thự nghe xong trong lòng hung hăng thắt lại, quả nhiên mấy năm nay Quý Liên Tinh vẫn không tìm được lòng trung thành, cho dù nàng ở chỗ này đã có sự nghiệp của mình.
"Em có thể đến nhà tôi."
Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự với ánh mắt quái dị.
Giang Thự lắc đầu, nghĩ thầm bây giờ nói những lời này hình như còn hơi sớm, "Không có gì."
20 phút sau, bọn họ gần như đi sắp đến nhà Hứa Thư Hạ, Quý Liên Tinh dừng bước, xoay người vòng lại. Giang Thự cũng không có ý định đến nhà Hứa Thư Hạ.
Giang Tiểu Đàn đi được vài bước, có chút không đi nổi nữa, đứa nhỏ này lượng vận động không đủ, bình thường cũng chỉ chạy vài vòng trong vườn hoa của Chu Tuyết Lan.
Cô bé nói với Giang Thự:
"Thử Thử, con mệt rồi."
Giang Thự Quang liếc cô một cái, "Đi thêm chút nữa đi, điềm đạm điềm đạm."
"Chân con đau, cô cõng con đi." Cô bé cực kỳ thích làm nũng, lúc bán manh cũng một vẻ mặt như vậy, so với yêu quái ngàn năm còn tinh hơn.
Giang Thự không có biện pháp, rốt cuộc cũng đi rồi có đã lâu như vậy, Giang Tiểu Đàn khả năng thật đúng là chịu không nổi, muốn rèn luyện nàng vẫn là đến từ từ tới.
Giang Thự hết cách, dù sao cũng đi lâu như vậy, Giang Tiểu Đàn có thể thật sự chịu không nổi, muốn rèn luyện cô bé vẫn phải từ từ.
"Đến đây, cô cõng con."
Giang Thự chỉ là một người khẩu xà tâm phật, thương Giang Tiểu Đàn nhất vẫn không ai khác ngoài cô.
Giang Tiểu Đàn vui tươi hớn hở trèo lên lưng Giang Thự, hai tay ôm lấy cổ cô, động tác tương đối thành thạo. Quý Liên Tinh nhìn cô bé cười, đột nhiên nhớ tới chính mình khi còn bé, đi không nổi cũng muốn người lớn cõng.
Mặt trăng rơi vào đầu cành, ánh sáng nhu hòa.
Hai người đi song song, Giang Tiểu Đàn trên lưng không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giang Thự lúc này mới vươn tay, ngoắc tay Quý Liên Tinh một cái.
Quý Liên Tinh không trốn, ngón tay bị cô kéo qua, ngay sau đó, lòng bàn tay mềm mại phủ lên bàn tay nàng, hai người cuối cùng tay trong tay.
Cảm giác quen thuộc, giống như lại trở về lúc ở cùng nhau, khi đó Giang Thự thích nhất kéo tay của nàng, thích mười ngón tay nắm chặt, thích hôn bàn tay của nàng.
Nhưng hiện tại không có mười ngón tay nắm nhau, chỉ đơn giản là nắm, nhưng cũng đủ rồi.
Quý Liên Tinh vẫn luôn rất thích tay Giang Thự, thon dài trắng mịn, cầm lên hơi có cảm giác xương cốt, nhưng lòng bàn tay lại mềm mại, rất láng mịn, mỗi lần chạm vào, chóp tim đều phải run rẩy vài cái.
"Giang Thự."
"Hả?"
"Nếu như không phải chị đi công tác ngẫu nhiên gặp được em thì sao? Chị tính sau này thế nào?"
"Sống một mình, cô độc sống hết quãng đời còn lại." Giang Thự thế mà lại đặc biệt bình tĩnh trả lời câu hỏi này, giống như cô đã sớm dự liệu trước.
"Vậy sao." Quý Liên Tinh nhẹ nhàng cười một cái, "Người thích chị người nhiều như vậy."
"Nhưng chị đều không thích." Giang Thự bỗng dưng dừng bước, ánh mắt dừng ở trên người Quý Liên Tinh, "Đâu phải em không phải không biết."
Quý Liên Tinh không hiểu ra sao, "Không biết cái gì?"
"Đâu phải không biết chị chỉ thích em." Ánh mắt Giang Thự chân thành tha thiết.
Quý Liên Tinh nghe xong, trái tim đập thình thịch, có đôi khi thật sự rất bội phục Giang Thự, biểu đạt tình cảm tự nhiên như vậy, không giống nàng, luôn nói không nên lời.
Quý Liên Tinh không nói tiếp, hất tay cô ra tiếp tục đi về phía trước, Giang Thự đuổi theo bước chân của nàng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chị không sợ Tiểu Đàn nghe được à!"
"Con bé không nghe thấy, nó ngủ rồi." Vừa rồi Giang Thự nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Tiểu Đàn, rất chắc chắn cô bé đang ngủ.
Chỉ có điều hiện tại...... Cẩn thận nghe, kỳ lạ, hình như không còn âm thanh đó nữa.
Trái tim Giang Thự đột nhiên nhảy dựng.
"Tiểu Đàn?" Cô thăm dò nhẹ nhàng hỏi.
"Gì ạ!" Giọng Giang Tiểu Đàn đặc biệt rõ ràng, không hề giống như vừa mới tỉnh ngủ.
"Cái gì? Con không ngủ???"
"Đúng vậy, con không ngủ, con đều nghe hết rồi."
Quý Liên Tinh:!!!!
Giang Thự:!!!!
"Cô nói cô thích chị Nhím mà, giống như ông nội và——"
Gần như là trong nháy mắt......
Giang Thự và Quý Liên Tinh đồng thanh ngắt lời cô bé: "Đừng nói nữa!"