Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 109:




Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Ngày Thú đản sinh là ngày truyền thống của Thú nhân Đế quốc, ngày mà tất cả mọi người sẽ từ bỏ công việc của họ để đoàn tụ với những người thân yêu của họ.
Ngày Thú đản sinh năm nay, Thích Vụ và Đồ Lẫm vẫn trải qua trên chiến hạm, chỉ là bởi vì có thêm Lâm Âu liền có thêm một phần vui vẻ.
Sau khi ăn mừng với cấp dưới, Đồ Lẫm và Thích Vụ cùng Lâm Âu ở trong phòng lại làm một bữa tiệc nhỏ.
" Thú đản sinh năm nay, Lâm Âu có cảm thấy khác biệt không?"
" Không có, nhưng có rất nhiều thu hoạch, năm nay tôi đã đến Thiên Mã Tinh tôi thích, cũng kết giao với bạn tốt, tương lai gặp được người thích, thú sinh viên mãn!!"
" Đúng vậy, Tiểu Lâm ca chúng ta hoàn mỹ như vậy, sao lại không gặp được người mình thích chứ!"
" Tôi biết một Alpha tốt, có cơ hội sẽ giới thiệu với cậu?" Đồ Lẫm bỗng nhiên mở miệng, Lâm Âu và Thích Vụ cùng nhau nhìn về phía hắn, kết quả Đồ Lẫm cười rộ lên, " Nếu có cơ hội, hiện tại giữ bí mật trước."
" Vậy anh nói sớm làm tôi thèm hay gì, đáng ghét!"
Thích Vụ uống một ngụm nước đứng lên: " Tôi còn có việc chưa làm, các người ăn trước đi."
Lâm Âu không hiểu ra sao lại nhìn cậu từ trong tủ lấy ra bộ công sở màu xám: " Hôm nay cậu còn có việc gì?" Nói xong nhìn về phía Đồ Lẫm: " Các người hôm nay cũng không nghỉ, cũng quá bá đạo đi?"
Đồ Lẫm nhún nhún vai: " Tôi cũng là làm việc cho người ta, tôi cũng không có cách nào."
Lâm Âu trợn trắng mắt: " Tôi tin anh mới có quỷ!"
Thích Vụ thay quần áo xong đi ra, cười nói: " Cậu đừng trách anh ấy, đây là lịch trình trước kia để lại, phải hoàn thành hôm nay, hiệu quả mới cực tốt."
" Ít lừa gạt tôi đi, các người chính là một giuộc!" Lâm Âu phất phất tay với cậu, một bộ dáng cậu đi nhanh đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu.
Hôm nay ngày Thú đản sinh, Tiêu Chinh nhìn đùi gà trong đĩa, cảm thấy đây đại khái là một ngày Thú đản sinh đơn sơ nhất trong đời gã.
Đêm nay hoàng cung hẳn là sẽ thiết yến, các huynh đệ của gã nhất định sẽ nghĩ đủ biện pháp lấy lòng phụ hoàng.
Người to lớn đột nhiên gõ vào đĩa của gã bằng đũa: " Hey, tại sao ngươi lại ngẩn người nữa, là đùi gà không ngon sao, nếu vậy có thể cho ta!"
Vừa dứt lời, Tiêu Chinh đem đùi gà bỏ vào trong khay cơm của đối phương.
Hạnh phúc đột ngột này, làm cho người to lớn nháy mắt: " Hey, không phải chứ, đây là đùi gà, ngươi thực sự không ăn?"
" Không ăn, ta ăn no rồi, ta về nghỉ ngơi trước."
Người to lớn nhìn hắn đứng dậy, vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền thấy Thích Vụ từ bên ngoài tiến vào, nhất thời kêu lên: " Hắc, Thích ca, Thú đản sinh vui vẻ nha!"
" Ngươi cũng vui vẻ nha!" Thích Vụ đi tới, thuận thế nhìn về phía Tiêu Chinh " Vừa vặn ngươi đang ở đây, theo ta một chút."
Tâm tình Tiêu Chinh bỗng nhiên bị những lời này của y làm kích động.
Bởi gã biết những gì gã chờ đợi đã có kết quả.
Không nói nhiều, trực tiếp đi theo phía sau Thích Vụ ra khỏi phòng ăn.
Lại một lần nữa đi tới nhà kho kia, khép hờ cửa lại, Thích Vụ ném cho hắn một cái quang não: " Ngươi tự xem đi, trên đó có thứ ngươi muốn, ta ở ngoài cửa, xem xong gọi ta."
" Được." Tiêu Chinh nắm chặt đồ vật trong tay, tim đập nhanh hơn.
Thích Vụ vừa đi, gã liền khẩn cấp mở ra quang não.
Tư liệu bắt đầu từ khi An Liệt Ninh bị bắt, kéo dài đến sau phiên tòa công khai, An Liệt Ninh đột nhiên tiết lộ chuyện của gã, đến tin đồn An Hùng hồi phục thời kỳ xao động, trong đó tuy rằng không cố ý nhắc tới bất luận kẻ nào, nhưng có một người xuyên suốt toàn bộ quá trình, chính là đệ đệ tốt của gã —— Tiêu Khải.
Trong lòng gã rất rõ ràng, chuyện của gã bại lộ, người trực tiếp hưởng lợi chính là Tiêu Khải.
Cho nên cơ hội tốt như vậy, hắn không tin Tiêu Khải sẽ lãng phí.
Nhưng nếu Tiêu Khải lấy được chứng cứ, vì sao trên đó không công bố kết quả và xét xử gã?
Tiêu Chinh nhíu mày, ngay khi gã hỏi Thích Vụ tư liệu có phải là không đầy đủ hay không, thiết bị quang não đột nhiên chấn động, một tờ tư liệu khác nhảy vào trong mắt hắn.
Nó nói: Thời gian không đúng, chờ. Q.
Ánh mắt Tiêu Chinh dừng ở chữ cái cuối cùng này, là Thích ca đang tìm tin tức cho ai sao?
Hoặc là đây là tin tức người ta trả lại.
Q, đó có phải là chữ viết tắt của tên của người này không?
Tiêu Chinh trong lúc nhất thời tuy rằng nghĩ không ra đáp án, nhưng biết đây nhất định là manh mối phi thường trọng yếu.
Q là ai?
Thích Vụ nhìn Tiêu Chinh từ nhà kho đi ra: " Xem xong chưa?"
" Chỉ có nhiều như vậy, không có kết quả cuối cùng, chứng cứ không được công bố?"
Thích Vụ nhún nhún vai: " Tra được chỉ có nhiều như vậy, về phần có ai lấy được chứng cứ này hay không, không nằm trong phạm vi giao dịch lần này của ta và ngươi."
Nói xong vươn tay về phía Tiêu Chinh, muốn cầm lại quang não của y: " Ngày mai bắt đầu, ngươi phải thực hiện giờ làm việc."
" Ta biết."
" Được rồi, còn có cái gì muốn giao dịch có thể tùy thời tìm ta, Thú đản sinh vui vẻ."
Thích Vụ nói xong không có nửa điểm dừng lại, rời khỏi nơi này.
Nhìn theo y rời đi, Tiêu Chinh nhíu mày.
Q, có nghĩa là Thích ca hay tên của Tiêu Khải viết tắt?
Tiêu Chinh cũng không ý thức được, gã đã chủ quan đem quân đội trên chiếc tàu này không ngừng hướng trên người Tiêu Khải, dần dần cảm thấy tất cả đều là đệ đệ tốt Tiêu Khải của hắn một tay thao túng, dù sao đệ đệ của gã cũng có được năng lực này.
Là Alpha duy nhất của Đế quốc có thể tranh đoạt thừa kế ngai vàng với gã.
Động cơ của Tiêu Khải là lớn nhất.
Mỗi năm Thú đản sinh, hoàng gia đều được chú ý, năm nay cũng vậy.
Sáng sớm đã có phóng viên truyền thông ngồi xổm bên ngoài hoàng cung, chỉ vì chiếm lấy tiêu đề năm nay.
Ngày Thú đản sinh của hoàng gia thuộc về gia đình, sẽ không mời ngoại thần, nhưng năm nay có chút khác.
Bởi vì năm nay Nguyên soái cùng Tứ điện hạ nhận được lời mời từ hoàng gia.
Khi xe bay màu đen dừng lại, truyền thông canh giữ ở một bên nhất thời lên tinh thần.
Vương Nhất Bác đẩy cửa xe, một đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây màu đen bước ra khỏi xe, sau đó đứng dậy, một thân âu phục màu đen được cắt may kỹ lưỡng phác họa vóc người hắn hoàn mỹ.
Không có quá nhiều hoa văn, chỉ là ở eo đeo thắt lưng, liền đem khí chất của Vương Nhất Bác làm nổi bật ra.
Lúc Tiêu Chiến xuống xe, trên tay cầm hai đóa hoa tường vi, cười đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, đặt hoa tường vi vào trong túi áo đối phương, khí thế cứng rắn của hắn trong nháy mắt trở nên nhu hòa.
Trên người Tiêu Chiến mặc âu phục giống như hắn, hai người đều không thắt nơ, lại đặt một đóa hoa trước ngực.
Vương Nhất Bác tự nhiên nắm lấy tay cậu, sóng vai tiến vào vương cung với cậu, chỉ là lúc vào cửa không biết là cố ý hay vô tình, nhìn ống kính, nhẹ nhàng gật xuống.
Làm cho người đang quay phim kinh ngạc hỏi đồng bạn: " Vừa rồi Nguyên soái có phải gật đầu với tôi không?"
" Hoa mắt đi, làm sao có thể?"
Hai người tay trong tay đi vào.
Tiêu Khải thấy thế cười nghênh đón: " Nguyên soái Tứ đệ đến rồi."
" Nhị ca, Thú đản sinh vui vẻ."
" Tứ đệ cũng vui vẻ, chúng ta đi vào đi."
" Được."
Nói chuyện với nhau tiến vào phòng ăn, lúc này Quốc Vương và hoàng hậu ngồi ở chủ vị, bên tay trái là vị trí của Tiêu Khải, vị trí Tiêu Chinh bên tay phải trống rỗng, sau đó là Tiêu Đỉnh, Tiêu Tân thì ngồi bên cạnh Tiêu Khải.
Thấy bọn họ tiến vào, Quốc Vương cười nói: " Nguyên soái tiểu Tứ các ngươi tới rồi. "
" Phụ hoàng." Tiêu Chiến khẽ gọi một tiếng, cũng không có nhiều nhiệt tình.
" Ừm, ngồi đi, Nguyên soái lại đây ngồi ở chỗ này đi." Chỉ vào vị trí của Tiêu Chinh, ý bảo Vương Nhất Bác đi qua ngồi.
Chỉ là Vương Nhất Bác không nhúc nhích: " Ta ngồi với Tiêu Chiến là được rồi."
Nói xong Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Đỉnh.
Đến phiên Tiêu Chiến bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Tán gọi cậu: " Tứ ca ngươi đến chỗ ta ngồi đi, đã lâu không gặp, ta cũng nhớ ngươi, chúng ta nói chuyện một chút?"
Nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình khó xử, Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tán, mở miệng giọng điệu lộ ra một chút lạnh: " Ngũ điện hạ muốn cùng ta cướp người sao?"
Hắn dứt lời, đưa tay lôi kéo Tiêu Chiến ngồi xuống.
Tiêu Chiến cúi đầu đỏ mặt.
Một màn này rơi vào trong mắt Tiêu Tán nhất thời trở thành châm chọc, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với Vương Nhất Bác, cậu ta lại không dám phát tác.
Thế nên Tiêu Tán chỉ có thể cố gắng cười: " Nguyên soái cùng Tứ ca tình cảm thật tốt, một khắc cũng không muốn tách ra, Tứ ca thật sự là phúc khí tốt!"
" Ngươi nói ít hơn hai câu đi." Tiêu Khải lên tiếng nhắc nhở, Tiêu Tán mới ngậm miệng lại.
Tô Chu ngồi bên cạnh Quốc Vương khí sắc vốn không tốt, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Chiến, hai tay đặt trên đùi bỗng nhiên nắm chặt, đầu ngón tay bấm vào trong thịt, vẫn không ngừng run rẩy.
Đáng tiếc Quốc Vương ngồi bên cạnh y lúc này cũng không chú ý tới sự dị thường, trên mặt ông mang theo cười: " Bữa cơm gia đình này, tiếc là Tiêu Chinh ở biên vực không thể trở về, ngoại trừ hắn ra nhà chúng ta tề tựu, rất vui vì Nguyên soái cũng trở thành một thành viên của hoàng thất."
" Là vinh hạnh của ta, Bệ hạ." Vương Nhất Bác hơi cúi người lễ nghĩa chu toàn. Truyện Hot
" Mấy năm nay nhờ Nguyên soái, mới làm cho Đế quốc an ổn như thế, Nguyên soái vất vả..."
Sau một phen nói chuyện, yến hội rốt cục cũng bắt đầu, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, biểu hiện cũng giống như trước kia, yếu đuối an tĩnh không có cảm giác tồn tại.
Cậu giống như một chiếc lá xanh khiêm tốn ngồi ở giữa phồn hoa như gấm, không thu hút sự chú ý của bất cứ ai và sẽ không nhận được bất kỳ sự chú ý.
Nhưng hôm nay chung quy bất đồng, trong bữa tiệc Vương Nhất Bác vẫn nắm tay cậu trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng sẽ gắp cho cậu một ít đồ ăn.
Mỗi khi như vậy Tiêu Chiến sẽ cười với hắn một chút.
Hành động nhỏ như vậy rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác, cũng rơi vào trong mắt mọi người.
Trong lòng Tiêu Tán bốc lên chua xót, ánh mắt đảo qua quần áo trên người hai người, từ lúc hai người này vào cửa, liền chú ý tới bọn họ mặc cùng một loại âu phục thủ công, loại âu phục này chỉ tính phí thiết kế là rất đắt, chứ đừng nói chi là may thủ công, nghĩ đến Vương Nhất Bác thật sự nỡ bỏ tiền cô Tiêu Chiến, cậu ta liền ghen tị.
Dựa vào cái gì, tiểu tiện nhân kia dựa vào cái gì mà đến tiền tiêu của Vương Nhất Bác.
Mà Vương Nhất Bác còn cùng tiểu tiện nhân kia mặc trang phục tình nhân!
( Cá: Ủa em??? Em sai lắm rồi em ơi là em).
" Nguyên soái cùng Tứ đệ tình cảm thật tốt." Tiêu Đỉnh đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự bình tĩnh ngắn ngủi giữa bữa tiệc, gã vừa lên tiếng, mới hoảng hốt ý thức được mình nói cái gì, vội vàng che miệng, có chút sợ hãi.
Quốc Vương ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, nhíu mày, trong mắt nổi lên không thích rõ ràng.
Thằng nhóc này của ông càng lớn lên giống Thích Huy.
Hết chap 109.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.