Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*******
Nhớ tới Thích Huy, trong lòng Quốc Vương sẽ dâng lên phiền não, đưa tay cầm lấy chén khẽ nhấp một ngụm trà giống như vô tình nói: " Nguyên soái cùng Tiểu Tứ kết hôn đã lâu, trong lòng ta vẫn thẹn với ngươi, các ngươi hôm nay tình cảm tuy tốt, nhưng vấn đề con nối dõi không thể không cân nhắc, huống chi lúc trước vốn là tính toán đem Tiểu Ngũ hứa gả cho ngươi, chỉ là lúc ấy Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, ta muốn lưu lại thêm vài ngày. Hiện giờ thân thể ngươi tốt lên, Tiểu Ngũ cũng thành thục một chút, không bằng dựa theo ước định lúc trước, chọn một ngày, đem ngươi cùng Tiêu Tán kết hôn đi!"
Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào nổi lên bông tuyết, bông tuyết trắng tinh tế vỡ vụn từ trên cao rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chúng giống như tinh linh trong đêm tối, chỉ xuất hiện vào giờ khắc này.
Nhà ăn lớn như vậy, đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.
Đáng tiếc lúc này lại yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn nhau.
Một câu nói của Quốc Vương khiến tất cả mọi người không có phản ứng, ngay cả vị đương sự Tiêu Tán lúc này cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Cho dù trong lòng cậu ta có tính kế thế nào, chính cậu ta cũng thập phần rõ ràng, còn lâu mới tới mức phụ hoàng mở miệng.
Nhưng Quốc Vương vào ngày Thú đản sinh, trước mặt Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, cứ như vậy thẳng thắn không cố kỵ bất luận kẻ nào nói ra một câu như vậy.
Bầu không khí trầm tĩnh cuối cùng vẫn bị Vương Nhất Bác phá vỡ, chỉ là bàn tay hắn nắm chặt trong tay, trong khoảnh khắc những lời Quốc Vương hạ xuống, nổi lên lạnh lẽo.
Làm cho hắn đau lòng.
" Bệ hạ là nghiêm túc sao?" Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn về phía Quốc Vương không có bất kỳ cảm xúc nào che dấu, đương nhiên lúc này hắn cũng không có cảm xúc gì, đôi mắt chỉ lộ ra lạnh lẽo.
" Nguyên soái cho rằng ta đang nói giỡn sao, ngươi là trụ cột của quốc gia, Đế quốc tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Quốc Vương trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.
Ông hoàn toàn không cảm thấy đem hai đứa con trai đồng thời ban cho Vương Nhất Bác có cái gì không ổn, càng sẽ không nghĩ đến cảm thụ của Tiêu Chiến, cùng ý nguyện của Tiêu Tán.
Bởi vì ông là người tôn quý nhất Đế quốc này, cảm xúc của mọi người đều không liên quan đến ông, ông có thể nắm trong tay hết thảy.
" Bệ hạ có phải không nhớ rõ lần trước ngài đã nói qua, đã đem người tốt nhất cho ta, hiện tại là tình huống gì đây? Để Ngũ điện hạ đến nhà làm người hầu sao, nhưng ta đã có người máy vừa lòng, cũng không cần người hầu khác, huống chi Ngũ điện hạ tôn quý như thế cần gì phải làm vậy." Khóe môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch có một chút thờ ơ, ngữ khí của hắn tự nhiên lại bình tĩnh, càng nghe không ra bao nhiêu tôn kính ở trong đó.
Trong tay Vương Nhất Bác vẫn bao bọc lấy bàn tay của Tiêu Chién thật chặt, cẩn thận nắm trong lòng bàn tay.
Mà Tiêu Chiến nguyên bản bởi vì lời nói của Quốc Vương đáy lòng nổi lên bất an, dưới sự trấn an của hắn cũng dần bình tĩnh lại.
Cậu biết Vương Nhất Bác sẽ không làm mình thất vọng.
Vương Nhất Bác nói những lời này cũng đủ khiến Tiêu Tán thay đổi sắc mặt, nhưng cậu ta cũng không dám nói gì.
Tiêu Khải nhìn về phía Vương Nhất Bác, lúc này ít nhiều có chút bội phục dũng khí của người này, cứ như vậy công khai cự tuyệt, thậm chí so sánh Tiêu Tán với người hầu địa vị hèn mọn, cái này cũng quá rồi đi.
Tiêu Đỉnh nghe hắn nói, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó một mình mời Vương Nhất Bác đến trong cung dự tiệc, hắn đã hỏi Quốc Vương một câu, Tiêu Chiến không phải là tốt nhất sao?
Lúc ấy Quốc Vương quả thật đã nói qua, Tứ đệ là tốt nhất.
Chỉ là không nghĩ tới, ngày đó đối thoại, là vì hôm nay chuẩn bị cự tuyệt.
Vương Nhất Bác thực sự có thể dự đoán tương lai sao?
Sắc mặt Quốc Vương trong nháy mắt Vương Nhất Bác dứt lời trở nên khó coi, ánh mắt nham u nhìn về phía Tiêu Chiến: " Ta biết rõ Nguyên soái cùng tiểu Tứ tình cảm sâu đậm, nhưng lấy địa vị Nguyên soái có gì không được, về điểm này Tiêu Chiến thân là một thành viên hoàng thất, làm sao có thể không thay Nguyên soái suy nghĩ, ỷ vào Nguyên soái yêu thương ngươi, ngươi liền cậy sủng mà kiêu ngạo sao, ta dạy ngươi như vậy sao?"
Tiêu Chiến ngước mắt chống lại ánh mắt Quốc Vương, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trong lòng ông run lên, phảng phất như gặp lại Thích Huy.
Nghĩ đến ngày đó ông dẫn Tô Chu vào, nói cho Thích Huy Tô Chu mang thai con của ông, Thích Huy cũng dùng một đôi mắt đen trắng rõ ràng như vậy nhìn ông, không có chửi rủa cũng không có trách cứ, chỉ là vui vẻ tiếp nhận, bình tĩnh đến mức không chân thật.
Lúc này Tiêu Chiến cũng bình tĩnh, cậu nhìn Bệ hạ Đế quốc thập phần xa lạ trước mắt này, ông là phụ thân của thân thể này, nhưng bất luận là ký ức nguyên chủ lưu lại hay là trí nhớ của cậu, đối với ông đều rất mơ hồ.
Bởi vì chưa bao giờ có trao đổi, có vài lần gặp mặt cũng bất quá là từ xa liếc mắt một cái, làm sao có thể lưu lại ký ức đây?
Vương Nhất Bác nhíu mày, hiển nhiên rất không thích Quốc Vương chuyển mũi nhọn về phía Tiêu Chiến, tay nắm tiểu Omega bất giác siết chặt vài phần.
Tiêu Chiến cảm nhận được khác thường của hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay, là đang trấn an hắn.
" Phụ hoàng đã dạy từ khi nào vậy?" Thanh âm của cậu trong sáng, lại lộ ra một tia mềm mại, nghe vào tai rất thoải mái.
Nhưng mà chỉ là một câu hỏi ngược này, liền để cho những người khác trên bàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, không ai nghĩ tới, cậu sẽ phản bác.
Tiêu Tán không nghĩ.
Tiêu Khải hay Tiêu Đỉnh không nghĩ.
Nhay cả Quốc Vương cũng không nghĩ đến.
Bởi vì Tiêu Chiến ở hoàng thất hai mươi năm qua, thật sự là quá không có cảm giác tồn tại.
Cảm giác tồn tại của cậu thậm chí còn không bằng tùy thị được yêu thích trong cung, vô luận khi nào cậu cũng luôn đứng ở một góc, không nói một lời.
Thời điểm dễ thấy nhất, có lẽ chính là ngày gả cho Vương Nhất Bác, phụ thân của cậu, huynh đệ của cậu, người của toàn Đế quốc, mới chân chính nhìn thấy một Tứ hoàng tử.
Đem "phế vật" trong mắt mọi người, gả cho một Nguyên soái mất tích trong trận chiến Tinh Hải, thậm chí có thể chết, để cậu thay hoàng thất và cái Omega tôn quý nhất Đế quốc thủ tiết.
Bây giờ phụ thân lại tước đoạt hạnh phúc của cậu vì bạn đời của cậu đã trở lại, khôi phục sức khỏe như xưa.
Quốc Vương nhíu mày, vẻ mặt tức giận sau khi bị ngỗ nghịch: " Ngươi nói cái gì vậy, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi giống bộ dáng gì, quả thực hư hỏng!"
Tiêu Chiến khẽ nhếch khóe môi, gợn ra một nụ cười trào phúng: " Ngũ đệ muốn vào phủ Nguyên soái sao?"
Lời nói của cậu bỗng nhiên chuyển xuống trên đầu Tiêu Tán.
Bỗng nhiên bị điểm mặt, Tiêu Tán khẩn trương hẳn lên, cảm nhận được ánh mắt bốn phía rơi vào trên người cậu ta, trong lòng Tiêu Tán rất rõ ràng. Nếu cậu ta gật đầu, ngày mai rất có khả năng sẽ truyền ra ngoài cậu ta phá hư tình cảm của Nguyên soái cùng Tứ điện hạ, nếu cậu ta lắc đầu, cơ hội tốt như vậy có thể sẽ bị mất.
Tiêu Tán trầm mặc rũ mắt, bày ra bộ dáng không dám trả lời.
Tựa như ngày đó Quốc Vương tìm Tiêu Chiến tới, hỏi cậu có nguyện ý thay Tiêu Tán gả đến phủ Nguyên soái hay không?
Tiêu Chiến cũng từng hỏi Tiêu Tán, là ý định của cậu ta sao?
Khi đó cậu ta cũng là một bộ dáng miễn cưỡng đến mức nói là không thể không nghe lời phụ thân.
Trong lòng có chút buồn cười, Tiêu Chiến lại hướng mắt về một hướng khác mà hỏi: " Hoàng hậu, người có ý gì không?"
Tiêu Tán đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Chiến, hoàn toàn không rõ vì sao cậu lại đem vấn đề này ném cho mẫu hậu của cậu ta.
Nhưng mà Tiêu Chiến lại phảng phất như không cảm thụ được ánh mắt rơi vào trên người cậu: " Người hẳn là càng có quyền lên tiếng đi, dù sao Tiêu Tán cùng ngài năm đó rất giống nhau, chuyện của cha ta, phụ hoàng có lẽ ấn tượng không nhớ rõ, nhưng nghĩ đến người hẳn là còn nhớ rõ. Dù sao năm đó nếu không phải cha ta tín nhiệm ngài, ngài làm sao có thể có cơ hội tiến vào hoàng cung đây?"
Tiêu Chiến cười, ý cười lạnh như băng.
Lời nàu nói ra, Quốc Vương cùng Tô Chu sắc mặt kịch biến, người trước là không thể tin được, người sau thì hoàn toàn e ngại.
" Tiêu Chiến, ngươi câm miệng cho ta!" Quốc Vương quát lớn một tiếng, lấy chén trà trên bàn ném về phía Tiêu Chiến đang ngồi.
Vương Nhất Bác nhanh chóng đón lấy, nắm chặt trong tay khôngn cần dùng sức liền bóp nát. Hắn lên đem tiểu Omega của mình bảo vệ trong ngực, ánh mắt màu vàng nâu rốt cục nhiễm màu hổ phách ẩn chứa cảm xúc lạnh như băng.
" Bệ hạ, ngài thất thố rồi."
Một câu nói, trực tiếp hạ xuống thể diện của Quốc Vương.
Khóe môi ông khẽ run, tìm không ra lời thích hợp, hai tròng mắt lại giống như phun lửa trừng mắt nhìn Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác che ở trong ngực.
Tiêu Chiến giống Thích Huy, rất giống Thích Huy!
Tinh thần trì xao động nhảy lên đau đớn, một tiếng thét chói tai vang lên bên tai ông.
" A!!!!! "
Mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Tô Chu đang che đầu thét chói tai, Quốc Vương đưa tay ôm lấy y, lại bị Tô Chu đẩy ra.
" Đừng đụng vào ta, ngươi không cần chạm vào ta, Thích Huy đang nhìn ta, Thích Huy nhìn ta, không cần nhìn ta, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên làm như vậy, ta không nên hạ độc trong cơm của anh ta, ta không nên..."
" Hạ độc, ngươi hạ độc cái gì, tiền Vương hậu không phải bệnh chết sao?"
Vương Nhất Bác nắm lấy trọng điểm trong lời nói của y, lớn tiếng chất vấn.
Tô Chu căn bản không trả lời được, y điên cuồng lặp đi lặp lại mấy câu " Ta sai rồi, ta không nên"
Quốc Vương chịu đựng phiền não trong lòng, tinh thần trì đau đớn, để Tiêu Khải cùng Tiêu Đỉnh dẫn Tô Chu ra khỏi nơi này.
Tiêu Tán đã hoàn toàn ngây ngốc, đứng ở một bên sững sờ không biết làm sao.
Vương Nhất Bác che chở Tiêu Chiến, ánh mắt lại âm lãnh dừng trên người Quốc Vương
" Chuyện liên quan đến tiền Vương hậu, Bệ hạ là có ý gì? "
Nhìn về phía Vương Nhất Bác, lúc này trên mặt Quốc Vương không có nụ cười giả dối, con ngươi đen rơi vào trên người hắn giống như là rắn độc.
" Nguyên soái muốn làm cái gì?"
" Điều tra kỹ việc này, làm rõ chân tướng."
" Chân tướng chính là, tiền Vương hậu làm việc quá sức bệnh tật qua đời."
" Ta hiểu ý Bệ hạ, đa tạ khoản đãi."
Dứt lời, Vương Nhất Bác che chở Tiêu Chiến rời đi.
Người vừa đi, phòng ăn lớn như vậy chỉ còn lại Quốc Vương cùng Tiêu Tán.
Tiêu Tán sợ hãi nhìn Quốc Vương nhỏ giọng gọi: " Phụ... hoàng..."
" Gọi cái gì, ầm ĩ chết đi, ầm ĩ chết đi!!!!!!" Quốc Vương không khống chế được hét lớn, cầm lấy mâm cơm trên bàn ném về phía Tiêu Tán.
Tiêu Tán bị ném chạy ra ngoài.
Một đống hỗn loạn.
Hết chap 110.