Một ngày sau khi Tiêu Chiến lên tàu, Lâm Âu mời cậu đến phòng hương liệu của mình.
Khi vào phòng, Lâm Âu liền dẫn cậu đi xem đồ hắn trân quý để trong tủ, hương liệu trong cửa hàng của Tiêu Chiến.
Khi nhìn thấy hương liệu kia, cậu quả thực dở khóc dở cười.
" Kỳ thật có một chuyện tôi vẫn muốn tìm anh xác nhận, lúc trước anh rời khỏi nhà, có phải đã bán hơn nửa viên hương liệu cao cấp ở Hắc thành hay không?"
Lâm Âu ngẩn người nhìn cậu, chớp chớp mắt: " Làm sao cậu biết... Chúa ơi, cậu không phải là người mua đó chứ?"
" Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi chính là người mua kia."
" Chúng ta đây là duyên phận gì a!" Lâm Âu nghe vậy lập tức nở nụ cười, " Lúc ấy tôi chạy trốn không có tiền, lại không dám trắng trợn bán ra một viên hoàn chỉnh, bởi vì nếu như vậy, mẫu thân của tôi khẳng định có thể phát hiện, còn lại nửa viên, người nhất thời không phát hiện ra, bất quá nếu biết là cậu, tôi sẽ bán cho cậu một viên hoàn chỉnh."
Không hỏi Tiêu Chiến tác dụng của nửa viên hương liệu kia, Lâm Âu cảm thấy đó có lẽ là một bí mật không thể nói.
" Có nửa viên là đủ rồi." Tiêu Chiến giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, " Anh không định về nhà sao?"
Lâm Âu biểu tình dừng lại, sau đó lắc đầu: " Trước mắt còn chưa có tính toán này, nhưng tôi đã len lén liên lạc với mẫu thân, xem như báo bình an cho người."
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Lâm Âu nói tiếp:" Điện hạ, cậu chuẩn bị khi nào công khai thân phận của cậu, tuy rằng hiện tại bên ngoài cơ bản suy đoán ra thân phận, nhưng dù sao bản thân cậu còn chưa công khai thừa nhận, cho nên rất nhiều người hẳn là còn rất chờ mong."
Bài viết của diễn đàn nặc danh sau khi biết được từ Lâm Âu, cậu liền đi xem.
Hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ có người cẩn thận như vậy, đem tất cả chi tiết liệt kê cùng một chỗ từ khi cậu livestream tới nay, đem cậu lột ra.
" Chờ lúc Nhất Bác trở lại, chúng tôi cùng nhau."
Lâm Âu không nghĩ tới cậu lại đưa ra câu trả lời như vậy, hưng phấn nói: " Cậu đây là muốn làm lớn chuyện nha!"
Tuy rằng còn chưa bắt đầu, nhưng Lâm Âu đã nhịn không được chờ mong, nói vậy đến lúc đó, Tứ điện hạ cùng Nguyên soái cùng nhau xuất hiện trong livestream.
Hình ảnh kia, lực trùng kích nhất định sẽ rất lớn.
Thích Vụ đẩy cửa ra liền thấy hai người vừa nói vừa cười, đi vào: " Ta biết sáng sớm thế nào cậu ta cũng lôi con đến nơi này, tối hôm qua ngủ thế nào?"
Những lời này hiển nhiên là hỏi Tiêu Chiến.
Cậu gật gật đầu: " Rất tốt."
" Vậy thì được rồi, còn lo lắng con sẽ không thích ứng, hôm nay có cái gì muốn làm không?"
Lần này Tiêu Chiến lắc lắc đầu: " Không có ý nghĩ."
" Vậy lúc nói chuyện phiếm, ta bảo người chuẩn bị thịt nướng trên tàu, vừa ăn vừa tán gẫu."
Lâm Âu lập tức tiếp lời: " Cậu tự mình nướng sao?"
Thích Vụ thấy thế cười rộ lên: " Đúng, tôi tự mình nướng."
Cánh tay Tiêu Chiến bị nắm lấy, chỉ thấy Lâm Âu nháy mắt với cậu: " Thích ca nướng thịt xiên siêu ngon!"
" Đừng nghe cậu ta tâng bốc, đi thôi." Thích Vụ vỗ vai Tiêu Chiến, mang theo hai người đi về phía đầu chiến hạm.
Lúc ra cửa, vừa vặn bắt gặp Đồ Lẫm từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bọn họ, Đồ Lẫm trực tiếp đi về phía Thích Vụ.
Tiêu Chiến nhìn Alpha nam tính cao lớn đi về phía bọn họ.
Cánh tay lại bị đụng chạm, chợt nghe Lâm Âu nói: " Vị này là bạn đời của Thích ca, Đồ Lẫm – Đồ Thượng tướng."
Không nghĩ tới còn có quan hệ như vậy, nhưng Tiêu Chiến cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đồ Lẫm trực tiếp lấy tay ôm bả vai Thích Vụ, cười rộ lên với bọn họ: " Tứ điện hạ, lần đầu gặp mặt, tôi là Đồ Lẫm, bạn đời của cữu cữu cậu."
" Đồ thượng tướng xin chào." Tiêu Chiến gật đầu với anh.
" Tôi tưởng cậu sẽ gọi tôi một tiếng cữu phụ." Nói như vậy Vương Nhất Bác đều phải gọi theo nha.
Bụng bị Thích Vụ dùng khuỷu tay chọc xuống, Đồ Lẫm thu liễm lại: " Nguyên soái rất tốt, không cần lo lắng."
" Được."
" Anh có việc thì đi làm đi, chúng ta đi lên ăn chút gì đó." Thích Vụ nói xong lại không để ý tới hắn, mang theo bọn họ rời đi.
Chờ đi xa Tiêu Chiến nhìn về phía Thích Vụ, cười rộ lên.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu Thích Vụ nhíu mày: " Con cười cái gì vậy?"
" Cữu cữu bây giờ như vậy rất tốt."
" Con bây giờ như vậy cũng rất tốt."
" Ai, người độc thân không có tiếng nói, cô đơn!" Lâm Âu cảm thán một tiếng, thể hiện sự tồn tại của hắn.
Lúc bọn họ đi lên, liền thấy Thích Vụ đã sớm chuẩn bị đồ nướng, không chỉ có thịt mà còn có rượu.
Lúc ngồi xuống, Thích Vụ hỏi Tiêu Chiến: " Có thể uống được không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu: " Con có thể uống một chút."
" Vậy thì uống ít một chút."
" Được."
Thích Vụ đặt thịt xiên nướng xuống: " Về chuyện quá khứ, con có muốn biết không?"
" À, cần tôi tránh đi không?" Lâm Âu giơ thịt xiên lên hỏi.
" Nếu để cho cậu đi theo, thì không sợ cậu biết."
Nghe được câu nói này của Thích Vụ, Lâm Âu mới yên lòng.
Tiêu Chiến nở nụ cười: " Cha con thật sự đã không còn nữa sao?"
Thích Vụ trước khi cậu mở miệng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, y cảm thấy Tiêu Chiến muốn biết nhất hẳn là Thích Huy chết như thế nào, thứ hai là Thích gia còn ở đây sao, hoặc là y nếu còn sống vì sao không tới tìm cậu vân vân, lại thật không ngờ cậu sẽ hỏi một vấn đề như vậy.
Lâm Âu theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thích Vụ, ngay cả thịt xiên trong tay dưới vấn đề này, cũng không thơm nữa.
Đối với Thích Huy, khi còn nhỏ hắn may mắn gặp qua, đến nay vẫn còn lưu lại ấn tượng, đó là một Omega ôn nhu lại xinh đẹp.
" Tại sao con nghĩ như vậy?" Thích Vụ nhìn Tiêu Chiến, tựa hồ đối với vấn đề này của cậu càng thêm tò mò.
" Ừm, liền cảm thấy người như cha không nên dễ dàng chết như vậy, trừ phi cha vốn không muốn sống." Tiêu Chiến đem ý nghĩ trong lòng cậu nói ra, ngữ khí tự nhiên lại bình tĩnh.
Thích Vụ cười rộ lên: " Ta cho rằng nhắc tới hắn con sẽ khổ sở, sẽ oán hận, không nghĩ tới con lại bình tĩnh như vậy, không trách hắn bỏ lại con sao?"
Awnn thịt xiên trong tay, Tiêu Chiến cảm thấy hương vị quả thật giống như Lâm Âu nói, rất ngon.
Cậu nghĩ, nguyên thân hẳn là trách người đó đi, nhưng đối với cậu mà nói, cậu có thể lý giải.
Hoàng cung đối với Thích Huy tựa như đem con chim vốn nên tự do bay lượn bẻ gãy cánh nhốt vào trong lồng sắt, mất đi tự do, người đó còn sống là một loại dày vò, rời đi có lẽ mới là giải thoát.
" Lúc nhỏ không rõ, lớn lên có thể lý giải." Đây là đáp án Tiêu Chiến đưa ra, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
" Người đó nếu nghe thấy con nói như vậy, hẳn là có thể an tâm, cám ơn con có thể hiểu." Thích Vụ đỏ hốc mắt, lại cười vỗ vỗ bả vai cậu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp màu đỏ, " Đây là chìa khoá người đó để lại cho con, Thích gia chủ."
Tiêu Chiến: "........"
Thích Vụ trực tiếp nhét vào trong ngực cậu: " Không thể cự tuyệt."
Nhìn cái hộp đang nắm trong tay, trong lúc nhất thời Tiêu Chiến có chút không biết nên nói cái gì cho phải.
Lâm Âu cười tủm tỉm nhìn cậu.
Thích Vụ ôn hòa mở miệng: " Đây là từ rất sớm, ta và cha con đã thương lượng xong, hiện tại tuy rằng người đó không còn ở đây, nhưng chúng ta vẫn phải nghe lời, đúng không?"
Tiêu Chiến khẽ thở dài: " Con phải làm như thế nào?"
" Tùy con, đơn thuần lưu làm kỷ niệm cũng tốt."
Không có yêu cầu Tiêu Chiến vực dậy Thích gia, bởi vì Thích Vụ cảm thấy Thích gia không còn, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Là thế gia, Thích gia cũng có rất nhiều trách nhiệm phải gánh vác, nếu không phải những trách nhiệm này Thích Huy cũng sẽ không bẻ gãy cánh chim, sau đó bị vây khốn ở hoàng cung, cuối cùng chỉ có trở về Thần Thú mới có thể được giải thoát.
Y không muốn trách nhiệm như vậy trở thành gông xiềng của Tiêu Chiến
Tiêu Chiến nhìn y, cậu biết Thích Vụ là nghiêm túc, gật gật đầu: " Cha con chôn ở nơi nào?"
Thích Vụ nghe vậy cười rộ lên, y cảm thấy Tiêu Chiến thật sự rất thông minh.
Dựa theo thân phận Thích Huy, tất nhiên sẽ được chôn cất trong lăng mộ hoàng gia, nhưng cậu lại hỏi y, Thích Huy được chôn cất ở đâu?
" Rắc vào trong biển sao."
Tiêu Chiến lại tiếp tục gật gật đầu, cậu có thể lý giải thích vì sao Thích Vụ lại làm như vậy. Thích Huy khi còn sống mất đi tự do, sau khi chết hẳn là cũng sẽ không thích dừng lại ở một chỗ.
Hết chap 134.