Một trận hỏa hoạn bất ngờ làm Chung Lộc hiểu ra một vài chuyện cũng làm đối tượng Úc Thịnh vốn muốn kết giao - tổng biển “Lam Điểu” và cô kéo gần quan hệ.
Loại kéo gần này không phải là gần gũi bình thường.
Hôm đó nơi cháy cách hội trường buổi tiệc của họ rất gần, vì cửa và tường cách âm rất tốt nên lúc mới bắt đầu hỗn loạn, bọn họ ở trong này không có ai phát hiện, cho đến sau đó tiếng chuông báo cháy vang lên.
Hiện trường lập tức hỗn loạn, các trai xinh gái đẹp đang tỏa ra đủ loại mị lực ban đầu ngây ra trước, sau đó nghi ngờ phải chăng thật sự đã xảy ra chuyện, hay chỉ là tiếng chuông báo có vấn đề.
Trong lúc nghi ngờ, có người đẩy cửa xông vào hội trường, hốt hoảng kêu lên bảo mọi người mau chóng sơ tán.
Sau đó tất cả mọi người đều hốt hoảng bắt đầu chạy, khói từ một đầu hành lang khác lan đến, người người xô đẩy, hít phải khói nồng mà ho khan, có người bị đẩy, có người bị thương, có người không tìm thấy cầu thang.
Úc Thịnh cũng hoảng nhưng cô không loạn, dù sao thì cô từng tiếp nhận giáo dục nguy cơ của Thu Tự, biết được trong hỏa hoạn, phần lớn người xảy ra chuyện cuối cùng không phải bị bị lửa thiêu đốt mà là vì khói nồng.
Cô nhớ trong hội trường tiệc rượu có phòng vệ sinh nên túm lấy mấy chiếc khăn lau tay trên bàn dựa theo trí nhớ chạy về hướng nọ, muốn làm ướt khăn, để tránh hít lượng khí CO2 quá độ.
Kết quả trong lúc cô đi đến phòng vệ sinh lại nhìn thấy tổng biên của “Lam Điểu” bị đụng ngã ở một bên hiện trường, sau đó cô dẫn người nấp vào trong phòng vệ sinh, dùng nước và khăn lông vội cách kéo dài khẩn cấp cho đối phương và bản thân.
Tổng biên “Lam Điểu” vô cùng rối loạn, cô ta bị trật chân, đi đường đau đến thắt tim, người trong hiện trường đều đã chạy ra ngoài, cô ta sợ Úc Thịnh cũng sẽ chạy, bỏ lại một mình cô ta trong trận lửa.
May mà Úc Thịnh không chạy, vì vậy cô ta cũng không chạy loạn, tránh khỏi một trận nổ nhỏ ở phía sau, sau đó Thu Tự đến kịp, tìm thấy hai người họ, trong lúc xuống lầu thì gặp nhân viên cứu hỏa.
Có nhân viên cứu hỏa giúp đỡ, Thu Tự lập tức bế Úc Thịnh lên.
Dù là khi đó Úc Thịnh không bị thương nhưng anh vẫn dùng cách thức như thế để ôm chặt cô, bảo vệ cô trong lòng.
Tổng biên của “Lam Điểu” gọi là Hồ Dữu, sau đó mỗi lần hai người gặp mặt, Hồ Dữu đều không tránh được lấy chuyện này trêu cô mấy câu, bảo rằng hôm nọ ba người cùng nhau thoát được một mạng, chỉ có mình Úc Thịnh không bị thương chỗ nào, kết quả chỉ có cô được ôm ra khỏi tòa cao ốc, hình như người bị thương nghiêm trọng nhất là cô vậy.
Vị trợ lý đặc biệt kia của nhà cô, trong mắt ngoài cô ra thật sự không chứa được gì nữa.
“Đẹp trai, năng lực làm việc tốt, đối với cô một lòng một dạ, vì cô không để ý đến an nguy của bản thân lao vào trong trận lửa tìm người… Haiz, đàn ông như thế này đã quá mức hiếm thấy rồi, định khi nào thì kết hôn đây?”
Hai từ kết hôn làm Úc Thịnh thoáng ngây ra, cô bỗng nhiên nhớ đến chiếc nhẫn kia cô nhìn thấy ở khách sạn thành phố T.
Sau khi hai người quay về, hộp đựng nhẫn kia cô cũng không nhìn thấy nữa.
Cô không hiểu lắm tại sao anh lại chuẩn bị một chiếc nhẫn nhưng không làm gì, cũng chẳng nói gì.
Úc Thịnh thu suy nghĩ về, mỉm cười với đối phương: “Đương nhiên là lập nghiệp trước rồi mới đến lập gia đình rồi, sự nghiệp còn vẫn chưa thành công nữa.”
“Cô còn chưa đủ thành công sao? Cô là sếp tổng trẻ tuổi nhất trong số người mà tôi quen biết đấy!”
“May mắn mà thôi, chỉ dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè.” Lời này của Úc Thịnh cũng không sai, nếu như không có Chương Niên, không có Chu Lạc, không có Nhạc Đống, thì tất cả những hạng mục ban đầu chỉ dựa vào bản thân cô vốn không thể nào thành công.
Không có những hạng mục kia cũng sẽ không có Thịnh Thế Phồn Hoa bây giờ.
Thế là cô nói mãi nói mãi lại kéo chủ đề về “Lam Điểu” và “Nghê Thường”.
Hồ Dữu sớm đã không thấy lạ với loại trực tiếp này của cô, cô gái trước mặt tuy mới hai mươi ba tuổi nhưng lòng sự nghiệp rất mạnh mẽ.
Những hạng mục đầu tư thành công kia, nếu như lại đặt ánh mắt trong giới thời trang. Không, không chỉ trong giwois thời trang, thật ra qua hai lần trò chuyện với đối phương, cô ta biết Úc Thịnh thật sự muốn làm là mảng thiết kế thời trang.
Cô muốn làm thương hiệu của bản thân, hơn nữa không định bắt đầu xây dựng quy mô nhỏ.
Đối với người nắm chắc tiền vốn và quan hệ như cô mà nói, doanh nghiệp thực thể không phù hợp với cô, dùng ánh nhìn chuẩn xác nhìn trúng một số doanh nghiệp và công ty lẻ, thu mua tái tổ chức mới là sở thích của cô.
“Nếu như cô muốn thúc đẩy thương hiệu của bản thân, cơ bản chắc chắn phải định xong, làm đủ chuẩn bị đầu kỳ rồi, đến lúc thúc đẩy chỉ là một hành động sẽ thành.”
Hồ Dữu nhìn đối phương, nhấp một ngụm cà phâ, “Thành thật mà nói, tách “Lam Điểu” và “Nghê Thường”, mâu thuẫn thù trước không nói, thật ra phong cách của hai nhà chúng tôi hoàn toàn khác nhau, thị trường cũng không giống, cô hà tất khăng khăng muốn ghép chúng tôi lại với nhau?”
“Là vì trong hai loại phong cách khác nhau, tôi thích xem nhất chính là “Nghê Thường” và “Lam Điểu”. Tôi thích càng làm càng lớn loại hai trong một, đương nhiên cần tìm nhà tốt nhất, có tiền đồ nhất trong lĩnh vực phong cách khác nhau.”
Dù biết đây là lời nói ra từ một người làm ăn, nhưng vì vẻ mặt của đối phương quá mức nghiêm túc, Hồ Dữu vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Thật ra dù Úc Thịnh không nói những lời này, cô ta cũng sẽ vì giao tình lần thoát nạn trước đây đồng ý với yêu cầu của cô, hóa giải hợp tác với “Nghê Thường”.
Nhưng bây giờ lại nghe cô nói những lời này, rốt cuộc tâm trạng khác nhau, càng hi vọng có thể làm tốt chuyện này.
“Được, dù sao tôi cũng đã đến thành phố B rồi, tôi sẽ hẹn ông Thất ăn cơm trước, tôi cũng rất lâu rồi không gặp cô ta.” Ông Thất trong miệng Hồ Dữu chính là chủ biên của “Nghê Thường.
Đối với việc Hồ Dữu nhảy qua vị boss này là mình, trực tiếp hẹn gặp ông Thất, Úc Thịnh không để ý.
Hai người này đều là nhân vật lớn trong giới thời trang, năng lực và tầm nhìn đều đứng hàng đầu, đương nhiên có cách giao lưu của bản thân.
Hôm nay trước khi rời đi, Hồ Dữu lại tò mò hỏi một câu, hỏi Úc Thịnh tại sao đột ngột có hứng thú với ngành thiết kế thời trang, còn chuẩn bị làm trận thế lớn như thế này?
“Nói trước với cô cũng không sao, chỉ là cô cần giúp tôi giữ bí mật.”
Lời nói này của cô làm Hồ Dữu càng tò mò, chờ cô nói tiếp.
“Trước đây tôi từng chuẩn bị mấy phần quà mà tôi cảm thấy tương đối có thành ý cho một người, kết quả đều bị anh ấy từ chối. Bây giờ cách lần sinh nhật lần sau của anh ấy còn mười tháng, tôi định dùng mười tháng này tặng cho anh ấy một phần quà khác biệt.”
“Cô muốn thúc đẩy ra thương hiệu này làm quà tặng anh ta?” Hồ Dữu nghe thấy lời này của cô liền biết người cô muốn tặng quà là ai.
Tuy chuyện này nghe có hơi khó tin, thậm chí đây là phần quà có quy mô hơi lớn.
Chẳng qua có một số người đàn ông yêu chiều phụ nữ cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện giống như thế này, bây giờ chỉ là giới tính thay đổi, nữ tổng tài tặng quà cho người đàn ông của mình, hình như cũng không có gì.
Huống hồ, tuy đã qua hơn một tháng, nhưng Hồ Dữu vẫn nhớ rõ hôm đó cô ta và Úc Thịnh bị nhốt trong trận lửa, tây trang của người nọ bị lửa thiêu, gương mặt bình tĩnh nghiêm túc, sải bước xông vào hội trường.
Nếu như cô ta có người bạn trai như thế này, miễn là cô ta có năng lực, cô ta cũng sẽ nguyện ý dốc lòng chuẩn bị một món quà như thế tặng cho đối phương.
***
Chuyện thương hiệu cuối cùng cũng có thể tự bản thân tiến hành, chỉ là Úc Thịnh định giữ bí mật, ngoài Hồ Dữu ra, những người khác cô không tiết lộ một chữ nên Thu Tự cũng không hề hay biết.
Sau khi Thu Tự tay bị thương, vẫn luôn bị Úc Thịnh ra lệnh ở nhà nghỉ ngơi.
Cô biết bản thân anh còn có công việc, thường ngày cũng thôi, bây giờ anh đang bị thương, cô không hi vọng anh theo cô làm xong việc công ty về nhà còn phải làm việc của mình.
Thu Tự nhìn băng gạc quấn trên cánh tay của mình: “Chỉ là vết thương nhỏ.” Trong mắt anh, chút vết thương này chẳng là gì.
Anh muốn nói trước đây lúc anh thực hiện những nhiệm vụ kia, anh bị thương nghiêm trọng hơn như thế này không biết bao nhiêu lần, có lúc đến cả điều kiện chữa trị cũng không có, đều là bản thân tự xử lý vết thương, sau đó uống thuốc chống chọi.
Chỉ là anh biết những lời này không thể nói với cô, nếu như nói ra, cô nhất định sẽ xù lông, loại vuốt cũng không thuận xuống.
Anh kịp thời thu lại, không nói gì, cô lại cười hai tiếng, đặt cốc cà phê xuống, trực tiếp đi đến trước mặt anh.
Đây là căn hộ lầu dưới của Thu Tự, anh đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu không cao, căn hộ này vẫn duy trì thiết kế ban đầu Úc Thịnh tặng anh, đến cả thêm một dụng cụ gia dụng cũng không có.
Lầu dưới ngoài bàn dài của phòng bếp kiểu mở cũng không có chiếc bàn khác, nên nếu như anh muốn dùng máy tính chỉ có thể ngồi trên quầy bar, ghế cũng là loại ghế xoay cao bên quầy bar.
Lúc ngồi loại ghế này chân Úc Thịnh không chạm đất, nhưng chân anh dài, có thể duỗi chân chạm đất.
Úc Thịnh đứng bên cạnh anh nhìn một lúc, bỗng nhiên cúi thấp người chui từ cánh tay anh vào, cô chắn giữa anh và quầy bar, tự giam mình trong hai tay anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.
U hương thanh ngọt từ trên người cô ùa đến, một tay Thu Tự ôm lấy eo cô, một tay ấn mấy cái lên máy tính, sau đó tạm thời đẩy nó ra xa.
“Sao thế?” Anh ôm eo cô, cúi đầu nhìn biểu cảm của người trong lòng, giọng nói dịu dàng, “Thật sự không cần lo lắng, vết thương này trông nghiêm trọng, thật ra chỉ là rách một chút da…”
Lời phía sau của anh bị động tác của Úc Thịnh cắt ngang, cô mỉm cười, bỗng đưa tay vén vạt áo ở nhà của anh lên, sau đó kéo quần anh xuống bảy, tám centimet.
Thu Tự muốn ngăn cũng đã muộn rồi, vết sẹo rất nhỏ đã liền da trên eo anh lộ ra ngoài, là vết thương trong lúc anh ở nước M, suýt chút làm anh đến mạng cũng không còn.
Quay về lâu như vậy, anh vẫn luôn rất cẩn thận không để cô chú ý đến chỗ đó.
Lúc hai người gần gũi, phần lớn đều là buổi tối, ánh đèn cũng mờ, hơn nữa mỗi lần cô đều bị anh làm đến rất mệt, trước giờ không rảnh rỗi đi nhìn từng tấc một, hơn nữa miệng vết thương rất nhỏ, còn ở phần nghiêng, nên anh cứ thế giấu đi.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, có lẽ đã sớm biết, Thu Tự ngẫm lại, đoán rằng có lẽ lúc ở trên bệ cửa sổ thủy tinh lần về thành phố S cô chủ động đã phát hiện ra.
“Đây là vết dao nhỉ? Em từng hỏi qua, vết sẹo như thế này là do vật nhọn đâm bị thương tạo thành. Trong mắt anh, phải chăng chỉ có vết thương như thế này, mới có thể xem như là có chuyện?”
Úc Thịnh nhìn anh, gương mặt nghiêm túc, “A Tự, chuyện này không thể bàn bạc. Lần này, anh ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, lúc cần đổi thuốc thì đi bệnh viện, đừng hòng giấu em ở nhà xử lý, lúc nào cánh tay khỏi hẳn, thì lại về công ty.”
Anh ôm eo cô, nghe giọng nói nghiêm khắc của cô, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe môi không nhịn được hơi cong lên: “Anh biết rồi, anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.:
“Là nghỉ ngơi đến khi vết thương khỏi hẳn.” Cô sửa lại, thấy anh gật đầu đồng ý, vẻ mặt mới dịu lại.
Cô rũ mắt nhìn vết thương bên hông anh, đau lòng muốn chết.
Vì từng hỏi qua người ta nên cô mới biết vết thương này ban đầu nghiêm trọng thế nào, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra loại đau đón đó, nhưng anh không chỉ lúc bị thương không nói cho cô biết, sau khi về cũng không nhắc đến một chữ.
Cô đau lòng đến mức khó chịu, không nhịn được cúi đầu hôn lên vết sẹo của anh.
“Tiểu Úc…” Bàn tay trên eo cô nắm chặt, anh hơi nhíu mày, trên môi cô như mang theo dòng điện.
“Em chỉ hôn thôi.” Giọng cô từ bên eo anh truyền đến, “Hơn nữa, hôm nay phạt anh không được làm gì hết.”
Thu Tự:...
Môi cô lại rơi xuống, đôi môi mềm mại từng chút một hôn lên vết sẹo của anh, làm anh hít sâu một hơi, cơ thể hơi run lên.
Anh còn trẻ, tố chất cơ thể tốt, thể lực của tốt, dù mỗi ngày ôm cô cũng luôn cảm thấy không đủ, huống hồ hôm nay bị ban lệnh cấm, mà cô khăng khăng bây giờ lại quyến rũ anh như vậy.
Anh thật sự thà bị thương lần nữa còn đỡ hơn trải qua dày vò thế này.
“Tiểu Úc…” Anh nắm tay cô muốn kéo cô lên.
Nhưng cô lại đánh tay anh. Một vết sẹo dài một hai tấc mà thôi, sao cần hôn lâu như vậy, cô chính là cố ý.
Luôn tìm cách để anh ghi nhớ lời cô, nghĩ đi nghĩ lại, ngoài bản thân cô ra, hình như anh không đặc biệt cố chấp điều gì.
Nhưng chỉ như thế này cũng đủ rồi.
Hôm nay, Úc Thịnh tốn hơn nửa giờ đồng hồ, đã nghĩ rất nhiều chiêu trò.
Tuy rằng cuối cùng vẫn là bị anh ấn trên quầy bar hôn rất lâu nhưng cô cuối cùng cũng không để anh được như ý muốn, không chỉ như thế, sau khi kết thúc cô còn quay về căn hộ của mình, bảo rằng còn có công việc bảo anh tự ngủ.
Thu Tự:...
Từ trong ánh mắt nặng nề anh nhìn mình, Úc Thịnh cảm thấy lần này nhất định phải để anh có ấn tượng sâu sắc.
Sau này, lúc anh vì cô mà không để ý bản thân lại muốn làm gì đó, có thể nhớ rõ đến dày vò ngày hôm nay.
***
Lúc tháng năm, Thịnh Thế Phồn Hoa dời địa điểm làm việc, dời đến nơi càng phô bày rõ thực lực công ty trong giới thương nghiệp, ở cùng một tòa cao ốc với Thịnh Lạc Quang Ảnh, làm hàng xóm với Nhạc Đống.
Thịnh Lạc tuy trước sau đầu tư không ít hạng mình, đến cả khu nghỉ dưỡng nhà trên cây cũng đã mở chi nhánh thứ ba nhưng đầu tư kiếm được nhiều tiền nhất vẫn là Thịnh Lạc Quang Ảnh hợp tác cùng Nhạc Đống.
Giới giải trí vẫn là nghề kiếm tiền nhanh nhất, dễ có dự án nổi tiếng nhất.
Lúc làm tiệc di dời, Thịnh Lạc Quang Ảnh lầu dưới có không ít người đến, ai nấy đều biết Úc Thịnh là một trong những boss, cơ hội khó gặp như thế này đương nhiên phải quét mặt tạo náo nhiệt.
Lỡ như thì sao?
Tuy cũng có người có tin tức linh thông từ trong nội bộ Thịnh Thế Phồn Hoa nhận được tin, bên cạnh Úc Thịnh đã sớm có tri kỷ và bạn trai, nhưng người ôm tâm tư hình như chẳng để ý đến chuyện này.
“Lỡ như” không dễ làm cũng không dài lâu, họ cũng không kỳ vọng.
Nhưng “một trong số” vẫn có thể thử chăng?
Một người ăn nhiều món tây món ta, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn thử món pháp và món nhật.
So sánh với các lão đại độ tuổi thành thục và tướng mạo bình thường trong giới, Úc Thịnh là tổng tài vừa có tiền vừa có sắc, ai không muốn thượng vị? Dù không thể cho tài nguyên, dán vào cũng được rồi.
Từ sau khi công ty dọn đi, nhân viên trong công ty phát hiện ra trợ lý Thu của bọn họ càng lạnh lùng kiệm lời hơn, không khí lạnh đến tận chỉ cần vào cùng thang máy, dù không lên tiếng cũng có thể đông lạnh chết người bên cạnh.
Không còn cách nào, ai bảo Thịnh Lạc Quang Cảnh chỉ ở dưới họ mấy tầng lần chứ, thường ngày Úc tổng đến công ty, luôn sẽ có các nghệ sĩ nam tiểu thị tươi “tình cờ” gặp cô ở đại sảnh lầu một và trong thang máy.
Chiều hôm nay, Úc Thịnh ăn trưa xong, dẫn Thu Tự về công ty, lúc cửa thang máy sắp đóng, có người gọi chờ chút sau đó chạy vào.
Vì không phải giờ vào làm, tan làm nên thang máy rất trống, Thu Tự ấn nút mở thang máy, một bóng người cao gầy mang theo nụ cười sáng lạn, bước trên nền gạch trắng bóng mới tinh của cao ốc phản chiếu nắng chiều, chạy như bay vào trong thang máy.
Không biết có phải vì xông vào quá nhanh hay không, đối phương xuýt chút chạm vào Úc Thịnh.
Cậu ta hơi hoảng loạn ngừng bước, dưới tóc mái đen là đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, giống như màu của biển cả, sâu thẳm không đáy.
“Ôi, xin lỗi.” Trong miệng cậu ta nói lời xin lỗi nhưng cả người lại không dừng kịp dán lên người Úc Thịnh.
Mà trước một giây cậu ta chạm vào người Úc Thịnh, một cánh tay thon dài giơ ra, vững vàng ngăn cậu ta lại, đồng thời giúp cậu ta đứng vững.