Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 41.2:




Một người đàn ông trung niên vẻ ngoài lịch sự bước tới.
Ông ta vươn tay về phía Sở Thiên Tầm, mỉm cười ôn hòa: "Nghe danh cô đã lâu, hôm nay mới chính thức gặp mặt. Kẻ hèn họ Giang, tên Giang Viễn Sơn. Vốn là giáo viên của trường học này, hiện tại mọi người đều gọi tôi là thầy Giang."
Sở Thiên Tầm duỗi tay, lễ phép bắt tay ông ta.
"Chuyện vừa rồi tôi đều nhìn thấy." Thầy Giang nói chuyện cẩn thận lại nho nhã của một người làm giáo dục, khiến người khác không dễ sinh ra phản cảm với ông: "Cô đừng để bụng, tính tình A Quyện chỉ là không tốt một chút mà thôi, cậu ấy không có ý xấu."
"Không tức giận, tôi không hề tức giận, làm sao tôi có thể giận Quyện ca được." Sở Thiên Tầm cười đùa.
Chỉ cần Đường Quyện không ra tay đoạt đồ của cô thì cô cũng không việc gì phải tức giận.
Đương nhiên cô cũng sẽ không mất cảnh giác với Đường Quyện chỉ vì một câu nói của thầy Giang trước mặt này.
Người hay cười như Giang Viễn Sơn này cũng không thể đả động được cô.
Bản thân cô có thể bày ra nụ cười vô hại bất cứ khi nào cô cần.
Trong một góc thị trường, tiếng hét của một người phụ nữ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Anh yêu, anh làm sao vậy?" Người phụ nữ liều mạng lay người đàn ông bên cạnh mình.
"Lạc.. Giết.. Lạc.. Ta." Người đàn ông dùng hai tay bóp chặt cổ mình, nhãn cầu lồi ra, trong miệng phun ra chất lỏng màu xanh lục, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Sau một khắc, bụng hắn nhanh chóng phồng lên, hai mắt trắng dã, phần lưng vỡ ra, sáu cánh tay mảnh khảnh từ bên trong vươn ra phát ra tiếng vang cọt kẹt.
"Ma hóa, có người ma hóa! Ai đó mau tới đây!"
"Lại có người sử dụng ma chủng thất bại."
Người phụ nữ đặt mông ngồi liệt trên mặt đất, bọn họ dốc hết tất cả tài vật để đổi lấy một viên ma chủng, lúc người đàn ông của cô ăn viên ma chủng kia còn mỉm cười hứa với cô rằng anh ta sẽ sớm trở nên mạnh mẽ hơn, hai người bọn họ cuối cùng không cần nhẫn nhịn chịu đói, có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cô ngã gục xuống đất, tay chân run rẩy, mờ mịt không biết làm sao để đối mặt với tất cả những điều này.
Người đàn ông biến thành "quái vật" nghiêng đầu sang chỗ khác, đồng tử tái nhợt nhìn về phía cô, dịch nhờn trong miệng nhỏ xuống sàn nhà trước mặt cô.
Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại từ phía sau duỗi đến, che kín mắt cô, đồng thời vang lên âm thanh lưỡi dao bén nhọn xé nát không khí, một dòng chất lỏng nóng hổi rơi trên người cô.
"Đừng nhìn."
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên tai mình.
Lúc Giang Viễn Sơn chạy đến, Sở Thiên Tầm đã sớm giải quyết xong trận chiến.
Cơ thể người đàn ông ma hóa bị tách làm hai nửa, rải rác trên mặt đất, chất lỏng ô uế chảy dọc các con đường trong khu chợ.
Cô gái trẻ Sở Thiên Tầm dường như rất quen thuộc đối với những chuyện đang xảy ra trước mắt, cô vung chất lỏng trên lưỡi đao, đưa người phụ nữ ngất xỉu trên tay giao cho Giang Viễn Sơn.
"Thầy Giang, chăm sóc cô ấy đi."
Giang Viễn Sơn gọi hai nhân viên y tế trong căn cứ đến, phân phó đưa người phụ nữ đi.
"Đúng là danh bất hư truyền, cô Sở, thật khiến người bội phục." Giang Viễn Sơn cảm khái nói.
Ông nhìn lưỡi đao trong tay Sở Thiên Tầm: "Chuôi đao này của cô, chỉ sợ không còn dùng được nửa. Trong căn cứ có một nhóm vũ khí được chế tạo chuyên dùng cho những cường giả như cô, cô có muốn cùng tôi đi xem thử không?"
Sở Thiên Tầm đi theo Giang Viễn Sơn tới một căn phòng độc lập phía trên thị trường giao dịch.
"Đây đều là những bộ phận được lấy từ cơ thể ma vật, nhân viên căn cứ đã tiến hành nghiên cứu cải tạo và chế tác chúng thành các loại vũ khí." Giang Viễn Sơn vừa đi vừa kiêu ngạo giới thiệu các loại vũ khí trên kệ: "Bình thường cũng không bán ra trên thị trường, chỉ ưu tiên cung cấp cho những nhân viên chủ chốt trong tổ chức. Cô cứ chọn thử đi, xem có cái nào tiện tay không."
"Cần dùng ma chủng cấp 2 để đổi sao? Tôi cũng không có." Sở Thiên Tầm mở miệng.
"Ha ha, Sở tiểu thư thật hài hước, tôi mang cô tới cũng không phải vì chuyện A Quyện đòi lấy ma chủng. Năng lực của cô làm tôi kính nể, tôi chỉ hy vọng cô có thể có được vũ khí tốt hơn, cũng có thể cống hiến một phần sức lực cho căn cứ chung của chúng ta. Còn A Quyện nôn nóng muốn có được ma chủng như vậy, cũng bởi vì thời gian này gần căn cứ xuất hiện một con ma vật vô cùng lợi hại, A Quyện là thánh đồ mạnh nhất căn cứ ta, là chỗ dựa của mọi người, nên đương nhiên cậu ấy rất muốn ưu tiên nâng cao khả năng của mình, cũng vì sự an toàn của toàn bộ căn cứ."
Giang Viễn Sơn dùng giọng điệu yêu thương, bao dung của bậc trưởng bối nói: "Nhưng nói thật, hiện tại có thể có được mấy viên ma chủng cấp 2? Mỗi người có cũng không đủ dùng, không bỏ ra được cũng là điều dễ hiểu."
"Thầy Giang đúng là người tốt, cảm ơn ngài đã thông cảm." Sở Thiên Tầm nhìn vũ khí rực rỡ muôn màu, trong lòng ngứa ngáy, mở miệng khen ngợi lấy lòng.
Có mấy vũ khí được làm từ tứ chi ma vật cấp 2, trong lòng cô vô cùng thích, liền mở miệng hỏi giá cả.
"Sở tiểu thư nhìn trúng vũ khí nào, chỉ cần trả một ít ma chủng cấp 1 tùy theo tính năng vũ khí là được. Nếu tạm thời không đủ thì nợ trước cũng không sao. Tôi vẫn rất tin tưởng nhân cách của Sở tiểu thư."
"Vậy thật cảm ơn thầy Giang. Sau này trong căn cứ, tôi còn phải dựa vào thầy Giang chiếu cố tôi nhiều hơn." Trong lòng Sở Thiên Tầm sung sướng.
Ý đồ muốn lấy lòng cô của Giang Viễn Sơn hết sức rõ ràng.
Cô cũng nghe ra sự bất mãn mơ hồ trong lời nói của Giang Viễn Sơn với Đường Quyện.
Lúc có thể chiếm tiện nghi, Sở Thiên Tầm thường sẽ không bỏ qua.
Hơn nửa cô chấp nhận nó mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Giang Viễn Sơn rất hài lòng khi thấy Sở Thiên Tầm thông minh như vậy. Làm sao biết trong lòng cô đã lên kế hoạch ngày mai sẽ rời khỏi đây.
Lúc Sở Thiên Tầm từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm theo một đôi đao màu hổ phách.
Lưỡi đao dài nhỏ nửa trong suốt, bên trong mơ hồ có hoa văn kỳ dị. Sở Thiên Tầm đùa giỡn tạo ra đao hoa, bên người hiện ra hai đạo đao quang màu vàng sáng, trong không khí vang lên âm thanh réo rắt của đao.
Đúng là hai thanh đao tốt, Sở Thiên Tầm rất hài lòng.
"Đao của chị Thiên Tầm thật đẹp." Giang Tiểu Kiệt và Diệp Bùi Thiên đi đến, bọn họ đi dạo một vòng quanh chợ, mỗi người tự mua không ít thứ.
Giang Tiểu Kiệt mua không ít đồ ăn vặt, manga, thậm chí còn có một máy chơi game cổ kích thước bằng lòng bàn tay.
Diệp Bùi Thiên còn hơn, tay xách túi lớn túi nhỏ, phần lớn là các loại thực phẩm, trong đó còn có một chiếc nồi đồng đốt than độc đáo.
Đến bữa tối, Diệp Bùi Thiên lại mời mọi người đến phòng của hắn ăn lẩu.
Lúc Sở Thiên Tầm và Cao Yến vào nhà, giữa bàn đã đặt một cái nồi đồng sạch sẽ, ở giữa có than củi đang cháy, đáy nồi đã sôi sùng sục, cả bàn tràn đầy nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế sẵn.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn không phong phú bằng lúc trước tận thế, nhưng vẫn có cải xanh, nấm, nấm mèo, thịt bữa trưa, mì sợi, trứng gà cùng một số thứ rất hiếm vào thời điểm này.
Diệp Bùi Thiên đang thu dọn rau dưa cạnh bồn rửa tay, thấy người đến liền chào đón mọi người vào ngồi.
"Không ngờ đời này tôi vẫn còn cơ hội ăn lẩu." Thích Vĩnh Xuân hai mắt rưng rưng, cơ thể cao lớn thô kệch nắm lấy tay Diệp Bùi Thiên dùng sức lay động: "Anh Diệp, anh thật đa tài, có thể đánh nhau cũng có thể nấu cơm. Sau này Tiểu Thích tôi sẽ đi theo anh Diệp lăn lộn, anh đừng ghét bỏ tôi."
Trong ký túc xá đơn sơ, mọi người ngồi xuống vây quanh nồi lẩu nóng hôi hổi, phảng phất như quay lại cuộc sống trước tận thế.
Phùng bà bà nhìn nổi lẩu bốc lên sương trắng, vàng mắt đỏ hoe: "Trước đây cháu trai nhà tôi thích nhất chính là đến chỗ tôi ăn món lẩu do tôi làm."
Bà nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Bây giờ mọi người đều đi hết, cả nhà chỉ còn mỗi bà già tôi còn sống thì để làm gì?"
Đồ Diệc Bạch vươn tay, mò mẫm tìm cái thìa trên bàn, múc ra một quả trứng chim trong nồi lẩu, chậm rãi chạm vào bát rồi bỏ vào bát của Phùng bà bà.
Phùng bà bà duỗi ngón tay khô gầy, lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, lấy đồ ăn cho Đồ Diệc Bạch: "Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn con. Không nói những chuyện không vui nửa, mau ăn đi, con ăn nhiều một chút."
Diệp Bùi Thiên trộn một đĩa nước chấm đặt trước mặt Sở Thiên Tầm.
Cô thuận tay nhận lấy, ăn cùng với lẩu.
Sở Thiên Tầm chưa bao giờ kén chọn thứ gì, chỉ cần có thể ăn được vào miệng, từ trước giờ cô luôn ăn rất nhanh lại rất nhiều.
Nhưng nước chấm Diệp Bùi Thiên làm này thật sự rất hợp khẩu vị của cô, thơm dịu, có chút mặn lại hơi cay, đúng là thứ mà cô thích nhất.
Diệp Bùi Thiên này làm đồ ăn thật sự rất ngon, Sở Thiên Tầm không dừng đũa nghĩ thầm trong lòng, ở nơi hoang dã thì dùng nhiều cách khác nhau để chế biến đồ ăn, đến căn cứ còn nấu lẩu, cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt, khẩu vị mọi người sẽ bị hắn chiều hỏng rồi, sau này sợ sẽ không tìm được đồ để ăn.
Sở Thiên Tầm ăn rất nhanh, Diệp Bùi Thiên thỉnh thoảng lại gắp rau nóng vào bát cô.
Sau khi ăn xong nồi lẩu, phần lớn người trên bàn đều nhận ra thái độ Diệp Bùi Thiên đối với Sở Thiên Tầm có chút khác thường.
Chỉ có Sở Thiên Tầm bận rộn ăn đồ ăn của mình không hề hay biết.
Đợi đến lúc cơm nước no nê, Sở Thiên Tầm buông đũa xuống: "Ngày mai tôi sẽ đi. Mọi người tính thế nào?"
Tay gắp đồ ăn của Diệp Bùi Thiên dừng lại, ngón tay thon dài của hắn không nhìn thấy hơi cuộn lại một chút.
"Em.. à.. em đi theo chị Thiên Tầm." Giang Tiểu Kiệt vừa ăn vừa giơ tay lên.
Cao Yến: "Tôi cũng vậy, đã nói sẽ đi cùng với cô."
"Được, Tiểu Kiệt, chị Yến, còn có Bùi Thiên sẽ cùng tối đến Lộ Đảo." Sở Thiên Tầm nhìn phản ứng mọi người rồi nói
Cô khó hiểu nhìn Diệp Bùi Thiên có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, thu hồi đũa, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
"Phùng bà bà, mọi người thì sao?" Sở Thiên Tầm hỏi: "Trụ sở này nhìn có vẻ ổn, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tôi thực sự không khuyên mọi người nên ở lại đây."
Cao Yến mở miệng: "Thiên Tầm nói đúng, tôi ở trong này mấy ngày, phát hiện bọn họ ngoài mặt nhìn như hòa bình, nhưng thực tế bên trong lại tranh đấu kịch liệt, tôi cảm thấy những bè phái này dường như sắp đưa ra ánh sáng rồi, chúng ta tốt nhất là không tham dự vào."
"Thiên Tầm." Phùng bà bà mở miệng nói: "Căn cứ này mặc dù an ổn hơn so với Nga thành, nhưng ở đây hai ngày, đúng là tôi cảm thấy trong sự yên tĩnh nơi này lại có gì đó không ổn. Nếu cô không chê, chúng tôi vẫn muốn đi cùng cô một đoạn đường."
Thích Vĩnh Xuân và Đồ Diệc Bạch đều gật đầu đồng ý.
"Vậy được, mọi người thu dọn đồ đạc một chút, đừng nói cho ai biết, ngày mai chúng ta lặng lẽ rời đi." Sở Thiên Tầm đưa ra kết luận cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.