Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 65: Phòng thí nghiệm




Edit: Nukaly
Không lâu sau, Ellen thuận lợi đến nơi.
Chẳng qua, cánh cửa của phòng thí nghiệm đóng chặt, không có cách nào đi vào.
Ellen đang suy nghĩ tự hỏi đối sách, đột nhiên cửa mở ra, có hai tên thợ săn sóng vai từ bên trong rời đi.
"Vật liệu tiêu hao quá nhanh, lại phải ra ngoài bắt người." Một người thở dài: “Không phải bác sĩ nói phải làm ẩn nấp kĩ hơn một chút, cố gắng hết sức khiến người khác cho rằng chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Cứ nhiều lần bắt người như vậy chả khác nào đột nhiên mất tích, người khác sẽ không tin đâu…”
Tên còn lại khuôn mặt rất bất đắc dĩ: "Nghe nói trước đó có một người đã thức tỉnh dị năng không gian, nhân lúc thủ vệ không chú ý đã lặng lẽ chạy ra ngoài."
"Mặc dù ông ấy đã ra lệnh không được phép tiết lộ các tình báo có liên quan tới phòng thí nghiệm, thế nhưng nếu cứ để người kia ở bên ngoài chung quy vẫn là một mầm họa."
"Còn mấy người bọn tiểu Lam kia nữa, đã bị công hội thợ săn bắt được rồi, ai biết có thể nào nói lung tung hay không?"
"Nghe nói bác sĩ đang định chế tác lượng lớn thợ săn cao cấp. Đợi đến lúc gom góp đủ nhân thủ sẽ tìm người về..."
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi bước đi ra ngoài.
Lúc cánh cửa của phòng thí nghiệm sắp đóng lại, Ellen ỷ vào tốc độ di động nhanh vô thanh vô tức xông vào.
Hành lang của phòng thí nghiệm uốn lượn khúc chiết, đường đi phức tạp.
Ellen chưa quen thuộc địa hình, tùy ý du đãng ở bên trong. Vốn anh nghĩ đợi đến lúc gặp phải thủ vệ sẽ bắt một người lại, kéo vào một góc tra hỏi.
Ai ngờ đi quài đi mãi, đi tới một ngục giam gần đó.
Chỗ này chia thành từng gian ngục giam một, diện tích không lớn, diện tích ước chừng chỉ năm mét vuông.
Những người bên trong bị phân biệt giam giữ trong ngục, có một số người là người bình thường, có một số người là thợ săn ma. Trong đó còn có một số người đang ôm đầu thống khổ, kêu rên liên hồi, dường như đang trải qua dằn vặt giày vò khó mà nhẫn nhịn.
Màu sắc đôi con ngươi của Ellen hơi trầm xuống, anh tránh thoát máy theo dõi, nhanh chóng lọc lựa trong đám người. Rất nhanh, anh phát hiện một bóng dáng quen thuộc ―― Anna.
Giờ phút này, Anna đang ngồi dựa vào tường, suy nghĩ xuất thần, như là đang ngẩn người.
Trên mặt cô xám xịt, dính một chút bụi đất. Chỉ có điều trạng thái vẫn còn tốt, thoạt nhìn có vẻ như không có chuyện gì.
Ellen trầm ngâm một lát, móc giấy bút ra, viết lên một tờ giấy rồi ném qua.
Lúc tờ giấy rơi xuống đất phát ra tiếng vang nhẹ nhàng dẫn tới Anna chú ý. Chị ấy nhìn chung quanh một lần, không nhìn ra tờ giấy là từ đâu tới liền tìm một góc vắng vẻ, quay lưng lại kiểm tra.
Trên tờ giấy chỉ viết một hàng chữ ngắn gọn: "Tôi tới cứu cô ra ngoài. Bác sĩ ở đâu?"
Kí tên "Ellen"
Anna nghĩ thầm, là chữ viết của anh.
Xưa nay Ellen không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, nếu anh đã dám trà trộn vào thì hẳn đã thức tỉnh dị năng đẳng cấp cao, chắc chắn có thể cứu bọn ra ngoài!
Suy nghĩ xuoay chuyển mấy vòng, Anna chợt mở miệng: “Bác sĩ tự cho là có thể sáng tạo lịch sử, thay đổi tương lai của nhân loại, thế nhưng đến ngay cả việc giúp vật thí nghiệm giảm bớt triệu chứng đau đầu đều không làm được."
"Tác dụng phụ nghiêm trọng như thế, ông ta dựa vào cái gì cho rằng tăng thêm khối lượng và số lần thí nghiệm thì có thể có thể cải thiện hiệu quả của thí nghiệm? Nhờ vào trình độ chế thuốc kém cỏi của ông ta à?”
"Quá buồn cười! Ngây thơ, ngu xuẩn!"
Anna mở ra kỹ năng trào phúng, mắng gã bác sĩ một trận.
Nếu như chị ấy chỉ là người bình thường, dị năng
Dựa vào bác sĩ kích phát mới có, vậy thì hiển nhiên chị ấy sẽ có loại tâm lý kính nể với bác sĩ.
Đừng nói mắng người, có lúc thậm chí không cách nào nhìn thẳng.
Thế nhưng!
Anna không phải.
Chị ấy là thợ săn thức tỉnh bình thường, không bị dị năng của bác sĩ ảnh hưởng.
Sau khi bị bắt về phòng thí nghiệm, bởi vì bác sĩ còn chưa nghĩ ra làm thế nào để kích phát lần tiến hóa thứ hai, cho nên chị ấy tạm thời bị giam ở trong ngục. Trong lúc đo có ăn một chút đau khổ, chịu một chút tội, thế nhưng thần trí giam cuối cùng cũng coi như tỉnh táo, không bị khống chế.
Bởi vậy, chị ấy muốn mắng cứ mắng, mồm miệng lanh lợi. Mắng xong cảm thấy chưa đủ nghiền còn muốn mắng thêm 300 câu nữa
Bạn tù bên cạnh kinh hồn bạt vía, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ê, cô không muốn sống nữa à?"
Anna lạnh lùng: “Ngày ngày bị giam ở chỗ này nghe mấy vật thí nghiệm kêu rên, cuộc sống vô vị. Tôi thà chết cũng không muốn tiếp tục sinh hoạt như vậy."
Cơ thể bạn tù hơi co lại, cố gắng cách chị ấy càng xa càng tốt.
Có tiếng bước chân vang lên.
Từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
Không lâu sau, có một người dừng bước lại trước nhà tù của Anna: "Tôi cho cô một cơ hội, chứng minh cô mạnh hơn tôi, nếu không, cô nhất định phải chết."
Người tới chính là bác sĩ.
Cuối cùng cũng đưa được người tới!
Còn tưởng sẽ bị không để ý tới nữa chứ.
Anna mừng thầm trong lòng, trên mặt vẫn như cũ là dáng vẻ khinh thường: “Tôi không làm được, thế nhưng tôi biết ai có thể làm được. Chỉ cần xin bọn họ giúp đỡ, tiến độ nghiên cứu khẳng định..."
Lời còn chưa nói hết, Ellen đột nhiên lao ra, anh dùng một tay khuất phục người đàn ông, dùng tay kia bóp chặt cổ bác sĩ.
"Cậu!" Bác sĩ cả kinh, muốn hỏi người này từ đâu ra, thế nhưng lại nghĩ, có gì cần hỏi nữa chứ? Người cũng đã tới rồi.
Ông ta lập tức ngưng tụ tinh thần lực cấp S thành cây kim, hung hăng đâm về đối phương.
"A!"
"A!"
Hai tiếng kêu đau đớn vang lên.
Ellen nhíu nhíu mày lại, cảm thấy không khỏe. Bác sĩ lại là sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu.
"Cậu cũng là hệ tinh thần cấp S?" Bác sĩ khó có thể tin, gian nan dò hỏi.
"Không, là hệ ám sát và cấp S hệ hỏa cấp S.” Ellen nói: “Nếu như ông thường xuyên dạo website official của công hội thợ săn thì sẽ nhận ra tôi."
Thợ săn song hệ cấp S!
Phó hội trưởng công hội Vĩnh hằng… Ellen!
Bác sĩ đã kịp phản ứng lại.
Thế nhưng mà... Chỉ hệ ám sát và hệ hỏa cấp S thì làm sao tinh thần lực có khả năng còn mạnh hơn ông ta được chứ?
Trừ phi ――

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.