Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 16: Sẽ không bị độc chết đó chứ?




Mùi thơm làm Lăng Tú bật dậy, là cháo thịt gà cùng ruốc.
“Lăng tỷ dậy rồi, hiếm khi thấy ngươi ngủ nướng liền để ngươi ngủ thêm một chút.”
Đường Thi cười hiền lành, giống như một thê tử ôn nhu săn sóc đặt cháo lên trên bàn gọi mọi người dậy. Hai đứa nhóc có lẽ vì lạnh nên còn rúc vào trong chăn chưa dậy.
Lăng Tú vẫn có chút mơ màng, nàng khẽ ngáp, nước mắt trào ra theo khoé mắt khiến cả người nàng thoạt nhìn nhu hoà rất nhiều. Đường Thi cùng Đường Nghiên cũng là lần đầu thấy Lăng Tú ngái ngủ. Cả hai thầm nghĩ trong lòng Lăng Tú thật dễ thương. Chỉ lát sau nàng rất nhanh tỉnh táo, sự sắc bén trở lại, nàng xoay người đi đánh răng rửa mặt.
“Ài, ân công vừa rồi thật đáng yêu.”
“Ùm, ta cũng cảm thấy vậy.”
Hai đứa trẻ lần lượt ngủ dậy được Đường Thi mặc cho áo khoác, Đường Nghiên dẫn bọn chúng đi rửa mặt. Do răng của Thuỵ Đông bị gãy nên Đường Thi đã chọn nấu cháo. Thuỵ Đông trong lòng cảm động, Lăng tỷ tỷ dù hết thức ăn phải đi giết xác sống kiếm vật tư vẫn như cũ cho hắn cùng Như Ngọc ăn uống thật tốt, hơn nữa còn tìm thuốc cho hắn. Đường Thi tỷ tỷ cũng rất tốt, nàng nấu cháo cho hắn ăn. Đường Nghiên tỷ tỷ cũng luôn tại che chở cho hắn
So với cha hắn ngày thường không hỏi han một câu, cùng mẹ hắn luôn nghiêm khắc uốn nắn. Hắn rất thích cảm giác được bao bọc cưng chiều này.
“Đợi ta chút.”
Lăng Tú nói xong bước ra ngoài, lát sau trở lại cầm theo 4 quả cam.
“Còn có thể ăn, Đường Thi, ngươi vắt nước cam cho hai đứa nhỏ uống, nơi này ta tìm có một chai nước suối cùng một ít đường.
“Ô ô, Nhăng nhỉ nhỉ, nhươi nhối nhúng nha nhoá nhốt…” (Lăng tỷ tỷ, ngươi đối chúng ta quá tốt.)
Thuỵ Đông mồm đau đến lợi hại, lại còn thiếu mất răng cửa, hắn vừa nói xong khiến Đường Nghiên cùng Đường Thi bật cười.
Lăng Tú không nói lời nào đặt một viên thuốc lên bàn.
“Thuốc giảm đau ngươi uống luôn đi.
Nói xong quay người rời đi, trời đã tạnh mưa, nàng cũng cần xử lý đám xác sống.
“Lăng tỷ, ngươi chờ ta.”
“Không cần, ngươi làm xong việc ổn thoả trên này. Ta xuống trước.”
Sau trận mưa đêm qua, vài con xác sống đã lởn vởn trước cửa toà nhà, Lăng Tú bắt đầu sử dụng dị năng. Vẫn tốt, một nhát chết luôn, tuy sức mạnh bọn chúng được cải thiện xong không quá nhiều. Vài con xác sống lạc bầy đều bị Lăng Tú xử lý, chưa gì đã hơn ba chục con xác sống đổ gục.
Lăng Tú lùi lại vào trong dưỡng sức một chút, lúc này Đường Thi đi xuống.
“Bọn chúng mạnh hơn, thể lực tuy có tăng nhưng vẫn chưa đáng ngại. Đánh nhanh thắng nhanh.”
Hai người ăn ý, một người dẫn dụ, một người giết, mệt vào trong nghỉ, hồi sức lại đi ra, cho tới lúc hoàng hôn buông xuống, quanh quảng trường giảm tới chưa đầy trăm con. Hơn một nghìn xác sống, trong hai ngày bị các nàng giải quyết.
“Gọi Đường Nghiên xuống.”
Đường Thi gật đầu lập tức làm theo, Lăng Tú thở hổn hển, thể lực cùng năng lượng tiêu hao quá nhiều khiến nàng mệt mỏi, lại còn chưa ăn cơm.
“Ân công, ta được ra sân rồi sao?”
“Còn chưa đầy trăm con xác sống, hai tỷ muội các ngươi cố diệt nốt. Sau đó đào hết tinh thạch cho ta.”
Hai tỷ muội gật đầu đi tác chiến, Đường Thi đã dần quen với nhịp độ chiến đấu, hạ gục xác sống cũng nhanh chóng. Đường Nghiên thì vẫn lóng ngóng, mấy lần phải nhờ Đường Thi cứu nếu không đã bị xác sống cào trúng.
“Nếu ngươi còn cứ thế này, người bị vứt bỏ sẽ là ngươi.”
Lăng Tú lạnh nhạt nói ra, Đường Nghiên hốc mắt đỏ bừng, nàng nắm chặt dao trong tay, tốc độ chém xác sống cũng nhanh hơn. Cuối cùng khi trời tối mịt, Đường Nghiên tiến lại gần nhìn Lăng Tú.
“Ân công, ta cùng tỷ tỷ đã giết xong.”
Nói rồi đổ sụp xuống, Lăng Tú đưa tay đỡ nàng lại.
“Xong cái gì mà xong, còn chưa đào tinh thạch cho ta đâu.”
Lăng Tú lầm bầm ra vẻ oán trách nhưng khoé môi lại đang cong lên.
“Xem ra chúng ta lại phải ở đây một tối, Đường Nghiên cũng đã mệt, ngươi đưa nàng lên nghỉ ngơi. Tiện nấu cơm tối.”
Đường Thi nhìn qua cũng đầy mệt mỏi, nàng có chút mất sức. Lăng Tú nghĩ gì đó lại nói.
“Thôi, hai ngươi đều lên nghỉ, chờ ta móc xong tinh thạch sẽ lên nấu ăn. Ừm cái kia,… cả hai tỷ muội ngươi đều làm rất tốt. Cảm ơn đã giúp ta.”
Lăng Tú nói xong mặt có chút đỏ giả bộ ho khan bước ra ngoài, nàng quên mất tóc nàng giờ dựng đứng lên, không thể che giấu đôi tai đỏ bừng của nàng.
“Haha, thật dễ thương đâu.”
Đường Thi mỉm cười đỡ tiểu muội lên lầu, Lăng Tú dùng sức giật đám xác chết thành tro để tiện thu hoạch tinh thạch hơn. Lăng Tú kiếm bộn, trừ hơn 200 tinh thạch cấp D thì có tới gần 800 tinh thạch cấp C khiến nàng suýt thì nhảy chân sáo.
Lên tới nơi, Lăng Tú vào bếp nấu ăn, may mắn hai tên chủ cũ nhà này dùng bếp ga, dưới ánh nến Lăng Tú vui vẻ nấu mì. Cho tới khi xong xuôi đem ra, mọi người đồng loạt nhìn bát mì đen xì trước mắt ai cũng không dám động đũa. Đường Thi nhìn Lăng Tú rụt rè hỏi.
“Lăng tỷ, nếu chúng ta làm gì sai, tỷ cứ trách cứ mắng. Chuyện bỏ độc lộ liễu như vậy, tỷ cũng làm được sao? Huống chi hai đứa nhỏ không có tội.”
Lăng Tú trợn mắt.
“Nói hươu nói vượn gì đó, tuy chưa nếm nhưng ta biết ta nấu rất ngon nhé.”
Để chứng minh nàng ăn một miếng thị phạm, sau đó nhổ toẹt xuống sàn.
“Hừ, trời quá tối, ta nhìn nhầm bỏ hơi nhiều muối.”
Cuối cùng trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người, Lăng Tú đổ mì đi. Nếu để những người sống sót khác biết, họ sẽ chỉ thẳng mặt Lăng Tú mắng một tiếng phá gia chi tử. Tất nhiên, Đường Thi như cũ nhận lệnh vào bếp nấu ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.