Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 3: Cứu được hai tỷ muội




Lăng Tú đem xác dọn dẹp vứt vào không gian. Xong xuôi nàng mới nhớ còn nữ tử ở trong phòng ngủ.
Nàng bước chân chậm rãi đi lên, nữ tử lúc này đang ngồi trên giường, đôi mắt không tiêu cự, giống như một con búp bê hỏng rách nát tới không chịu nổi.
“Hắn đâu?”
“Chết. Ta giết.”
“Ngươi giết chết? Haha, chết hay lắm.”
Nữ tử đột nhiên bật cười, vừa cười nước mắt vừa tuôn ra, đúng lúc này bên ngoài tiếng chuông.
Lăng Tú đi ra ngoài đứng nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống, nữ tử kia bước phía sau nàng.
“Ồ? Là một thiếu nữ xinh đẹp.”
“Đó là muội muội của ta.”
Lăng Tú cầm lấy bảng điều khiển bấm nút, cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Huỳnh Đường Nghiên bước thật nhanh vào trong, nàng đang lo lắng cho tỷ tỷ nên không để ý căn biệt thự trống rỗng còn thoang thoảng mùi máu tươi.
“Tỷ tỷ.”
Vừa lướt lên tầng hai, Huỳnh Đường Nghiên kêu lên chạy tới ôm lấy nàng.
“Tỷ không sao chứ? Tên Mạnh Khanh kia không làm gì tỷ chứ?”
“Ta không sao… muội đừng lo. Tên khốn khiếp kia, hắn… hắn…”
“Hắn chết rồi, ta giết.”
Nhìn nữ tử ngập ngừng Lăng Tú nói hộ nàng, Huỳnh Đường Nghiên lúc này mới để ý trong phòng còn một người khác.
“Vị đại tỷ này tuy ta không biết tỷ là ai nhưng cảm ơn tỷ đã giết chết tên khốn Mạnh Khanh. Ân công hãy mau rời đi, còn lại mọi việc cứ để cho ta, Mạnh Khanh một nhà có tiền có thế, nếu không sẽ không kịp mất.”
“Thú vị, ngươi sẵn sàng vì một người xa lạ như ta mà ngồi tù, thậm chí tử hình sao?”
“Ân công đã cứu giúp tỷ ta, cũng giống như cứu giúp ta. Chỉ mong ân công mang theo tỷ ta rời đi.”
“Haha, không biết nói ngươi ngây thơ hay nói ngươi trọng tình trọng nghĩa.”
Lúc này Lăng Tú cảm giác giống như nhìn thấy bản thân mình ở kiếp trước vậy.
“Muội muội ta nói bậy, ngươi cũng đừng để ý. Ta biết ngươi tài giỏi, xin hãy mang muội ta đi. Còn lại mọi việc hãy để ta chịu trách nhiệm.”
Lăng Tú từng bị phản bội ở kiếp trước, kiếp này vừa sống lại thấy đôi tỷ muội này sống chết vì nhau. Nàng cảm thấy kiếp trước bản thân quả nhiên ngu xuẩn tới cực hạn khi thánh mẫu gặp ai cũng thu lưu tới mức cạn kiệt đồ ăn.
“Ta có chút nể phục tình cảm tỷ muội các ngươi nên chỉ nói một lần. Hai ngươi có tin thì tin, nếu muốn thì ở lại, còn không cứ việc đi. Đầu tiên, thế giới này đã diễn ra tận thế, virut lạ khiến con người biến thành xác sống. Chúng không hề giống như trong phim chậm chạp sợ mặt trời mà còn có thể tiến hoá. Thứ hai, sẽ có một ít người thức tỉnh dị năng, thường là sau khi tận thế xảy ra. Có trường hợp đặc biệt như ta là một trong số hiếm người thức tỉnh trước tận thế. Thứ ba, trật tự luật pháp sẽ mất hết, nhà nước hay quân đội đều không còn là nơi an toàn, những dị năng giả sẽ tự lập căn cứ riêng, đánh giết nhau vì đồ ăn, địa bàn là chuyện xảy ra như cơm bữa…”
Lăng Tú xoè bàn tay, trước ánh mặt kinh ngạc của hai nữ tử, tia sét màu tím như nhảy nhót trong lòng bàn tay nàng.
“Thứ tư, nữ tử không có dị năng sẽ giống như đồ chơi hàng hoá bị trao đổi, không thiếu nữ tử sống không bằng con thú. Lời của ta tới đây thôi. Các ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
“Liệu chúng ta có thể ở cạnh ngài sao ân công? Chúng ta đều là cô nhi. Tỷ tỷ ta biết làm nhiều thứ lắm. Cả ta nữa, ta biết nấu cơm, làm việc nhà, sẽ không làm gánh nặng. Chỉ cần ngài muốn ta cũng có thể đi giết xác sống.”
Nhìn thiếu nữ non nớt trước mặt nói ra lời đó, Lăng Tú bật cười.
“Cánh tay của ngươi còn nhỏ hơn que củi.”
Lăng Tú nói cũng không sai, Huỳnh Đường Nghiên tuy xinh đẹp lại non nớt, cả người gầy khô có chút tong teo, nhìn cũng đã biết không đủ dinh dưỡng. Tỷ tỷ của nàng khá hơn một chút, nét đẹp mang theo trưởng thành có chút quyến rũ, tuy rằng cũng gầy nhưng nơi cần to thì vẫn to.
“Vậy được, hai người các ngươi ở lại đây nhưng ta cần nói trước. Ta không nuôi người vô dụng, cũng chán ghét ai phản bội ta, mọi việc ở đây đều do ta chỉ huy. Trong trường hợp các ngươi hoá thành xác sống, ta sẽ không nhân từ mà giết chết. Đã rõ chưa?”
Hai tỷ muội đồng loạt gật đầu, Lăng Tú hiển nhiên vẫn chưa tin hai nàng. Sau kiếp trước, kiếp này nàng cẩn thận hơn nhiều, chỉ cần hai người có dị thường, nàng sẽ lập tức giết chết.
“Bình minh thật đẹp. Hai người các ngươi cố tận hưởng nốt bình minh cuối cùng đi. Vì khi tận thế tới, bầu trời luôn âm u xám xịt, nhiệt độ hạ thấp. Mùa hè chưa đến 20 độ, mùa đông xuống tới -30 độ. Quên không hỏi, ngươi tên là gì?”
Từ lúc bước vào, Lăng Tú chưa hề giới thiệu bản thân, cũng như không hỏi han tới tên tuổi của nữ tử bên cạnh.
“Ta tên Huỳnh Đường Thi, 18 tuổi. Huỳnh trong huy hoàng, Đường trong thơ đường, Thi trong thơ ca.”
“Tên ta ân công đã biết rồi, Huỳnh Đường Nghiên, ta 16 tuổi. Huỳnh trong huy hoàng, Đường trong thơ đường, Nghiên trong nghiên mực.”
“Ta là Lăng Tú. Lăng trong Lăng Tú, Tú trong Lăng Tú.”
Huỳnh Đường Nghiên nghe vậy bật cười, ba người họ đứng yên ngắm bình minh màu vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.