Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 31: May mắn còn kịp




“Đây là nhà của Mộng Dao?”
Người hỏi là nam tử cầm đầu, thân thể to béo giống như người lai với lợn. Nhóm gồm mười người, chín nam một nữ.
“Đúng vậy, ta xin thề đây là nhà nàng.”
Nữ nhân trong đôi mắt đầy sự sợ hãi, nàng vội vã gật đầu. Có thể thấy nàng đang loã thể không mặc gì, cổ còn đeo một sợi dây xích dùng cho chó.
“Nếu ta phát hiện ngươi lừa ta một lần nữa…”
Hắn nói nửa câu liền ngừng, tay đưa ra ám hiệu cứa ngang cổ. Nữ nhân toàn thân run rẩy lắc đầu. Nàng là Trác San San, trước đây là quản lý của Chu Mộng Dao, nhà cũng gọi có chút quyền thế. Tận thế xảy ra, nàng đi mua sắm may mắn không bị biến thành xác sống. Nàng trốn ở trong nhà kho để đồ nhưng lại không có đồ ăn nước uống. Đám người này nam nhân dẫn đầu là Trư Khôi, hắn là dị năng giả, có vài tên đàn em theo sau độc chiếm một khu trung tâm thương mại. Bọn chúng diệt xác sống quanh khu này rồi cứu nàng ra. Chưa kịp cảm ơn thì cả đám đã lao vào làm những trò đồi bại, từ đó nàng thành đồ chơi của chúng.
Trư Khôi là fan cuồng của Chu Mộng Dao, hắn biết nàng là quản lý liền bắt nàng nói ra địa chỉ nhà. Lần đầu nàng còn lừa dối hắn, sau khi biết được sự thật hắn liền nổi điên xé hết đồ của nàng rồi sai đám đàn em thay phiên nhau cường bạo. Bây giờ hắn hỏi lại, nàng sợ hãi không dám nói láo nữa. Trong lòng chỉ thầm xin lỗi Chu Mộng Dao.
“Các ngươi là ai?”
Dương Tân đứng trước cửa chặn đường, phía sau là Minh Phương đang nghịch với dao găm.
“Mộng Dao cô nương có nhà? Ta là đặc biệt tới cứu nàng khỏi hắc ám.”
Trư Khôi ra vẻ thân sĩ nói, nếu không phải đám đàn em của hắn nhìn như một đám ô hợp cùng Trác San San trần truồng bị kéo dưới đất, có lẽ cũng có mấy phần tin tưởng.
“Mộng Dao là để ngươi gọi hay sao!”
Dương Tân không nói gì thêm liền lao tới, Trư Khôi cuộn tròn người lại lăn một đường thẳng về phía Dương Tân khiến hắn ngã lăn sang một bên ho ra búng máu cùng rớt vài chiếc răng.
“Ngươi là… dị năng giả?”
Minh Phương thu hồi lại vẻ biếng nhác bắt đầu nghiêm túc, nàng tránh né hướng lăn của Trư Khôi, tiện tay còn chém vài tên đàn em của hắn.
“Đại ca, nàng ta có vẻ cũng là dị năng giả.”
Một tên lùi lại phía sau, hắn cũng là một tên biết đánh đấm, giờ đang chật vật chống đỡ Minh Phương.
Trư Khôi điên tiết, hắn lăn càng nhanh hơn. Minh Phương định né thì bị một tên đàn em của Trư Khôi nằm dưới đất giữ chân nàng. Kết quả nàng bị húc bay vào trong nhà, không rõ sống chết.
“Phương tỷ!”
Chu Mộng Dao từ trên nhà đi xuống hô to, nàng vội hồi phục cho Minh Phương.
“Là Mộng Dao, nữ thần của ta!”
Tên Trư Khôi thấy Chu Mộng Dao liền vội vàng trở lại bộ dáng bình thường. Hắn tiến tới gần nàng.
“Mộng Dao, ta thích ngươi đã lâu. Hãy trở thành ánh sáng ở bên cạnh ta có được không?”
Chu Mộng Dao không trả lời, nàng chỉ chăm chú chữa cho Minh Phương.
“Mộng Dao, ta là người rất khó tính đấy. Ngươi xem đây là ai? Không muốn như nàng thì mau trả lời ta.
Trư Khôi kéo ra Trác San San, Chu Mộng Dao thấy nàng cũng giật mình, Trác San San trông như một con búp bê bị hỏng tàn tạ nằm trên đất.
“Trác tỷ… Ngươi tên cầm thú này, ngươi đã làm gì các nàng? Dương Tân đâu?”
“Dương Tân, là tên đàn ông kia sao, ngươi dám nhắc đến đàn ông khác trước mặt ta.”
Trư Khôi đầu óc có vẻ không được ổn, hành động cùng lời nói của hắn đều có dấu hiệu của việc tâm thần.
“Mộng Dao, ngươi là của ta, nếu ngươi nhắc tới tên hắn một lần nữa ta sẽ giết hắn. Sau đó tắm trong máu hắn, ăn thịt hắn.”
Chu Mộng Dao nghe những lời nói đầy sự buồn nôn kia khuôn mặt nhíu lại. Nàng không thể chiến đấu, cũng không biết phải chiến đấu ra sao.
Hoắc Thục Minh đang trốn sau sofa, hắn sợ hãi không dám ló đầu ra. Trên nhà Hoắc Thuỵ Đông bịt miệng em gái không để Như Ngọc phát ra tiếng kêu dù chỉ là một tiếng nhỏ.
“Mộng Dao, mau đáp ứng làm bạn gái ta, ta sẽ tha chết cho bọn hắn.”
Trư Khôi liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt có tà dâm. Thời gian điều trị quá ít Minh Phương chưa thể tỉnh, Dương Tân còn bị húc bay đang nằm ở ngoài.
Mỗi bước hắn bước lại gần, Chu Mộng Dao cảm thấy áp lực nặng nề, nàng đang cố gắng giữ bình tĩnh vì còn hai đứa trẻ trên lầu cần bảo vệ.
“Haha, bắt được ngươi…”
Hắn chưa kịp nói xong một tia sét từ trên giáng xuống, hắn kịp cuộn tròn người nên chỉ bị thương ngoài da.
“Khốn nạn, là ai dám đánh nén ta.”
Người đến tất nhiên không ai khác là Lăng Tú. Nàng cùng mọi người đã tới Chu gia nhưng có vẻ người Chu gia đều đang gặp rắc rối. Sau khi giáng một tia sét không có mấy tác dụng, Lăng Tú nhường sân khấu tạm cho Liễu Nguyệt Vân, bản thân nàng cần tích năng lượng. Liễu Nguyệt Vân biến thân đơn đấu cùng Trư Khôi.
“Haha Trư Khôi xuống địa ngục đi thôi.”
Khi Liễu Nguyệt Vân dần vào thế hạ phòng, Lăng Tú cuối cùng sử dụng chiêu sét không gian. Tia sét đánh vào người Trư Khôi, mang theo không gian tác dụng tự động hút viên kết tinh vào trong. Trư Khôi đang lăn như quả bóng chợt biến lại thành người, hắn ngã ngửa trên mặt đất.
“Để ta tới.”
Lăng Tú hô lên cầm vũ khí tiến lại gần, cánh tay nàng vung lên. Trư Khôi đầu lìa khỏi cổ, đầu hắn lăn vài vòng trên mặt đất. Đám đàn em của hắn cũng đã bị cảnh sát xử lý, cả đám đều ôm đầu ngồi xổm bên ngoài. Chu Mộng Dao thấy Lăng Tú, cả người kích động không thôi chợt lao đến.
Đột ngột nhận được cái ôm mềm mại, Lăng Tú có chút sửng sốt, vài giây sau nàng mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Chu Mộng Dao giúp nàng bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.