Tận Thế Thẩm Phán

Chương 2.1: Đến đại học Nam An (1)




“Xin mời hành khách đi chuyến tàu Cực Quang đến thành phố Nam An, nhanh chóng đến cửa soát vé... “
Trong nhà ga quanh quẩn thanh âm ngọt ngào của nữ thông báo, rất nhiều người vội vội vàng vàng cầm lấy hành lý của mình, bắt đầu dùng khí lực yếu ớt của mình mà bắt đầu len lỏi tiến lên phía trước...
“Tu...u” một tiếng còi tàu hú dài, đoàn tàu xuất phát hướng thẳng tới thành phố Nam An.
Hiện tại toàn bộ trên địa cầu thật ra các quốc gia đã tiến hành phân chia lại, hình thành một Liên Bang mới, dùng bảy lục địa để phân chiabảy khu hành chính lớn.
Bởi vì vấn đề lịch sử còn sót lại, từng lục địa quan hệ hữu hảo hiệp trợ lẫn nhau, lại bảo trì khoảng cách nhất định, mà từng tộc người đã không có ngăn cách, lại như cũ bảo trì thói quen sống tập trung.
Châu Á vẫn là nơi định cư của người da vàng. Châu Á tuy nhiên không phải là nơi kinh tế phát triển nhất lục địa, nhưng Châu Á cũng có một nơi số nổi tiếng thế giới là trung tân kinh tế văn hóa chính trị, ảnh hưởng to lớn đối với thế giới.
Những nơi phát triển nhất, quy mô khá rộng lớn đều được xưng là “Thành “, như Thiên Phủ thành, Hàn Thành, vân...vân..., xuống một cấp gọi “Thành phố “, sau đó là huyện, trấn,....
Mà thành phố Nam An chính là một trong những trung tâm kinh tế văn hóa nổi tiếng thế giới.
Nói đến thành phố Nam An, thì đây chính là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Nghe nói không biết từ nhiều năm trước thời điểm còn có rất nhiều quốc gia tồn tại, lúc ấy trong các quốc gia thành phố Nam An, bởi vì người nào đó đăng trên website lời phê phán mẹ của tổng thống có tư tình với tổng thống của một đất nước nào đó, kết quả đưa tới 30 vạn đại quân quốc gia! Quốc gia kia nghe miệng người nói cũng phát động 60 vạn đại quân như vậy, có thể thấy bọn họ xuất động đại quân là cỡ nào lớn...(editor: những đoạn về lịch sử này mình không hiểu lắm nên edit có hơi lủng củng, mong mọi người thông cảm nha, mong các bạn tiếp tục ủng hộ cho mình.) Thế nhưng mà bộ đội đã dùng hết đủ loại phương pháp, kể cả lấy nữ binh dùng làm mỹ nhân kế, vây đánh thành Nam An trọn vẹn hơn sáu mươi ngày, nhưng ngay cả một góc tường thành của thành Nam An đều không lọt qua được. Tại thời điểm dùng hết tất cả nữ binh, bọn họ mới dẫn tàn quân trở về, từ nay về sau chưa gượng dậy nổi, chưa bao lâu cũng bởi vì nam nữ tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng mà miệng người tàn lụi, cuối cùng thối lui ra khỏi sân khấu lịch sử... Từ nay về sau, thành Nam An trở nên nổi tiếng cho đến hôm nay.
Bất quá thành phố Nam An phong cách hôm nay, nguyên nhân mấu chốt lại không vì nguyên nhân kể trên, mà là cùng thành phố Thiên Phủ, đại học Thiên Phủ nam bắc hô ứng, được xưng là hậu thế của đại học Nam An.
Nếu nói là Thiên Phủ, thì nơi này là trung tâm chính trị, khác với thành phố Nam An là trung tâm kinh tế văn hóa. Nhưng rất rõ ràng đại học Nam An nếu so với đại học Thiên Phủ càng nổi danh hơn, không phải vì vấn đề dạy học có chất lượng hay không, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, đơn giản là đại học Nam An là nơi nổi tiếng tập trung nhiều mỹ nam mỹ nữ.
Nghe nói đi đại học Nam An, cho dù ngươi đi ra nếu nhìn người đẹp, bất kể là nữ thanh thuần xinh đẹp hay nam anh tuấn tiêu sái, cũng sẽ không bởi vì mỹ mạo mà khiếp sợ.
(editor: làm xong đoạn này mình ốm luôn)
--- ------ ------ ------ ----
“Đoàn tàu còn 30 phút nữa sẽđến thành phố Nam An, mời hành khách chuẩn bị hành lý của mình “.
Giọng nói ngọt ngào của nữ thông báo lại vang lên làm cho nhiều hành khách ngã trái ngã phải đứng thẳng dậy...mà vốn đoàn tàu yên tĩnh lại bắt đầu trở nên ồn ào.
Trong khi mọi người nhốn nháo chuẩn bị xuống xe, thì có hai người ngồi cùng một chỗ yên lặng không nhúc nhích. Một trong hai người ngồi gần lối đi có thân hình mập mạp, bụng phình, nếu như mọi người không nhìn mặt của anh ta, mọi người nhất định tưởng rằng một phụ nữ có thai 10 tháng, xem xét anh ta mà nói sẽ giật mình ―― thì ra không khác với người từ lò giết mổ heo ra.
Lúc này từ khóe miệng anh ta chảy ra chất lỏng không biết là dầu hay là nước miếng...
Bên cạnh anh ta, người ngồi gần cửa sổ là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi, mái tóc ngắn gương mặt anh tuấn, lúc này đang chuyên chú nhìn xem cây cối ngoài cửa sổ xe không ngừng lui về phía sau, hết sức yên tĩnh.
Bất quá anh yên tĩnh không tại ở anh mà người ngồi cạnh anh vẫn một mực yên tĩnh.
Đột nhiên không biết anh nghĩ tới điều gì, tròng mắt hơi híp, khóe miệng hướng nhếch lên, cứ như vậy tự đắc nở nụ cười vui.
Thời điểm người trẻ tổi này cười lên tuy con mắt nheo lại, nhưng là mắt to, cũng không có biến thành một đường ke hở, hai khóe mắt hai bên đều hướng xuống, cùng khóe miệng hướng lên uốn lượn, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, hơn nữa đường cong lông mày cong cùng con mắt, mũi cao thẳng, làm cho toàn bộ khuôn mặt giống như đang cười, thời điểm ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn đang nở nụ cười, lộ ra một chút ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Đột nhiên một hồi tiếng động lớn truyền đến, theo hướng âm thanh nhìn lại, ở gần cửa xe đoàn tàu, nhiều người tạo thành vòng tròn vây quanh một người, còn có người không ngừng hướng chỗ ấy tới gần.
Người trẻ tuổi này hiển nhiên là không thích tiếng động huyên náo, nhưng còn chưa kịp đem đầu quay lại ngoài cửa sổ, thì giọng nói lo lắng của một cô gái từ trong đám người vang lên.
“Nơi này có bác sĩ không vậy? Nhanh cứu ba của tôi! “
Trong thanh âm tuy tràn đầy lo lắng, nhưng rất êm tai. Không phải thanh thúy như chim hoàng oanh gáy êm tai, thanh âm còn thoáng có chút trung tính, nhưng tuyệt đối dễ nghe, tựu như một khúc nhạc jazz tươi mát.
“Nhường đường một chút, mọi người nhường đường một chút, tôi là bác sĩ. “ một người trung niên mặc âu phục dốc sức liều mạng hướng trong đám người lách vào, hô xong lời nói còn nhịn không được nói thầm: “Tụ tập một đám người ở đây chỉ vì thấy người đẹp mà thôi, rốt cuộc là cứu người hay là đến hại người đây...”
Nghe được là bác sĩ, đám người cuối cùng tránh sang một bên.
Cũng khó trách được bác sĩ nói thầm, chính như lời nói, chính giữa đám người xoay quanh là một cô gái tuyệt sắc.
Thân cao 1m8, tuy thân hình cân xứng nhưng bởi vì thân cao nên chỉnh thể nhìn về phía trên lại có vẻ hết sức nhỏ. Tướng mạo thanh tú, ngũ quan xem ra mặc dù không có gì đặc biệt nhưng lại rất hồn nhiên.
Nhưng mà lần đầu tiên nhìn sang, bất luận là ai, trước hết chú ý tới không phải bộ phận nào khác, mà là cặp đùi thon dài tuyệt đẹp. Toàn thân cao thấp chỗ thiếu hụt duy nhất là thân thể hơi gầy một, hơn nữa cô lại mặc một thân quần áo mộc mạc, có lẽ vì nguyên nhân ngồi phía trước nên không gây ra sự chú ý của đám đông.
Thấy có người tự xưng bác sĩ, đôi mắt của cô gái trẻ bỗng dưng sáng ngời, vội vàng bắt lấy tay của bác sĩ, nói: “Bác sĩ, mau nhìn xem ba của tôi, không biết chuyện gì xảy ra ba tôi tự nhiên té xỉu. “
Bác sĩ tuy đã nhìn qua vô số người đẹp nhưng chứng kiến vẻ đẹp của cô gái trước mặt mình vẫn có chút ngây ngốc.
Tranh thủ thời gian thoát khỏi tay của cô gái, bác sĩ bước đến trước người bệnh đang té xỉu trên đất, bắt đầu khám bệnh cho ông.
Tuy vội vã chạy tới, nhưng động tác chẩn đoán bệnh lại nhanh mà ổn định, nhìn ra được tuyệt đối là một người kinh nghiệm phong phú, trình độ chuyên môn vững vàng với tư cách là một bác sĩ.
“Là xuất huyết trong, nguyên nhân cụ thể thì không biết, tôi đã dùng thủ pháp khiến cho bộ phận xuất huyết của ông ấy chậm lại, có thể tạm thời ức chế một thời gian ngắn, bất quá nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời thì rất nguy hiểm đến tính mạng.”
Bác sĩ ăn ngay nói thật, cũng không cần dài dòng.
Cô gáinghe xong lời này thì bất động tại chỗ: “Bây giờ còn có ít nhất 20 phút đồng hồ mới đến trạm, lại còn đến bệnh viện, thời gian sao kịp được...”
“Bác sĩ! Tiền tuyệt đối không thành vấn đề, xin ông tranh thủ thời gian cứu cứu ba của tôi được không!? “
Cô cho rằng bác sĩ không phải không cứu được, mà là sợ cô không trả tiền nổi.
Bác sĩ hiểu ý của cô nói, lắc đầu thở dài nói: “Không phải tôi không giúp, tại đây không có thiết bị cùng thuốc chữa bệnh, tôi căn bản không có cách nào a. “
Cô gái bình tĩnh nhìn xem bác sĩ, xác định ông ta thật không có biện pháp, thì cắn chặt răng một cái, muốn hướng đầu xe chạy tới.
“Chạy đi đâu? Hiện tại quan trọng là... Xem thật kỹ người bệnh! “
Bác sĩ thấy cô muốn rời đi, tranh thủ thời gian kéo lại.
“Tôi đi tìm trưởng tàu, xem có thể hay không giúp tôi tìm một chút xem. Biết đâu có bác sĩ mang thuốc hoặc thiết bị chữa bệnh trên người cũng nên.”
Bác sĩ rất bội phục cô bé này dưới tình huống như vậy không chỉ có không khóc, còn có thể nhanh như vậy đã nghĩ ra biện pháp.
“Tốt! Cô đi đi, tôi giúp cô chiếu cố người bệnh. “
Cô gái liền cảm tạ cũng không kịp nói, tranh thủ thời gian thoát ra khỏi đám người đang vây xem.
Bỗng nhiên một âm thanh ôn thuần thân thiết chậm rãi truyền vào tai mỗi người.
“Để cho tôi thử xem. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.