Tang Vũ

Chương 2:




Editor: Imelda Phạm.
Hiện tại, nàng sợ, rất sợ toàn bộ người Thiên Diệp Các chạy tới chê cười nàng, nói nàng không biết tự lượng sức mình, nói nàng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Thì ra, thứ không phải của mình, bất kể tranh giành ra sao, chém giết thế nào, chung quy vẫn không phải của mình.
Thiên Diệp Các...
Trong ngôi đình giữa hồ có một băng đá tám cạnh, trên băng đá đặt một lò huân hương, khói nhạt lượn lờ mang theo chút khí lạnh của hàn mai, ở đầu hè lại khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Cánh Đông trong đình, nam tử mặc y phục tím một tay chống đầu nằm trên giường trúc, hàng mi mảnh dài của hắn rũ xuống che khuất đôi mắt. Đường nét khuôn mặt sắc bén như đao, mày kiếm uy nghiêm, sóng mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím, thoạt nhìn cực kỳ anh tuấn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, lộ vẻ suy yếu.
Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ ngoài đình, ở vị trí cách hắn chừng một trượng thì biến mất. Người tới đứng lại chỗ này, trong chốc lát không dám tới gần, sợ quấy rầy người trong đình nghỉ ngơi.
"Vào đi." Giọng nói nhàn nhạt vang lên, nam tử áo tím khẽ chớp đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen láy mang đến cảm giác lười biếng mà mị hoặc, lại ẩn giấu vẻ sắc bén.
"Các chủ." Người tới là một nữ tử áo đen, tướng mạo thanh tú, khí chất già dặn. Nàng nhíu mày, ánh mắt mang theo một tia giãy dụa.
"Tang hộ pháp, có chuyện gì?" Nam tử áo tím được gọi là Các chủ chính là Lục Thần - chủ nhân Thiên Diệp Các. Mà cô gái áo đen đang đứng trước hắn chính là hộ pháp Tang Vũ.
"Xe ngựa đón Lý cô nương đã vào trong các."
"Ừ, ta biết. Cứ để nàng ở Hương Các đi." Nam tử áo tím nói xong, lại một lần nữa khép mắt.
Hương Các... Trong lòng Tang Vũ lộp bộp một tiếng, mím môi, "Vâng."
Hồi báo xong xuôi, Tang Vũ vẫn đứng yên như cũ, chậm chạp không muốn rời đi...
"Còn có chuyện gì sao?" Giọng nói lười biếng lần nữa vang lên.
Tang Vũ do dự mở miệng, có chút run rẩy khó mà phát giác, "Các chủ...thật sự muốn lấy Lý Uyển Vi?"
"Tang hộ pháp, đây không phải là chuyện mà ngươi nên hỏi." Hắn híp mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn nàng một cái rồi nhắm mắt lại, "Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Đi xuống đi."
"... Vâng." Nàng lui ra sau mấy bước, sau đó xoay người rời đi.
Tiếng bước chân đã đi xa, trên giường, Lục Thần mở mắt nhìn theo bóng lưng nàng, không kiềm được khẽ nhíu mày.
...
Tang Vũ cúi đầu, chậm rãi đi tới cửa lớn tiền sảnh. Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kéo khóe môi, cất bước đi vào.        Trong phòng, Lý Uyển Nhi một thân xiêm y vàng nhạt ngồi trên ghế, mày liễu mắt sáng, chóp mũi tinh xảo, miệng nhỏ phấn hồng, cộng thêm giọng điệu nhu hòa, tác phong ưu nhã như tiên giáng trần, không hổ là Dược Cốc y tiên đứng thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân giang hồ.
"Lý cô nương, đường dài vất vả rồi."
"Tang hộ pháp, đã lâu không gặp." Lý Uyển Nhi nở nụ cười.
"Mời Lý cô nương theo tại hạ tới Hương Các nghỉ tạm."
"Phiền Tang hộ pháp." Lý Uyển Nhi gật đầu, cùng Tang Vũ đi tới Hương Các.
Hương Các, chỉ cần nhìn vào cái tên cũng đủ hiểu, đây là nơi ở dành riêng cho nữ tử. Hành lang gấp khúc, hương hoa bốn phía, tường trắng ngói xanh, cửa sổ đỏ thắm. Cây cỏ được trồng khắp nơi, mỗi mùa đều có hoa nở, mỗi ngày đều ngát hương thơm. Bên trong lại càng được bố trí khéo léo tinh vi, mỗi một chi tiết thiết kế đều là người kia hao tâm tổn trí suy ngẫm rất lâu. Từ lư hương tới bàn trang điểm, rồi đến khung giường gỗ lim,...mỗi món đều do Lục Thân tự tay chọn lựa. Thời điểm Hương Các đang được xây dựng, Lục Thần từng cười nói rằng, "Chỗ này dành cho Các chủ phu nhân là tốt nhất." Bây giờ hắn để Lý Uyển Nhi vào ở nơi này, ý trong đó không cần nói cũng biết.
Hương Các nhanh chóng hiện ra trước mắt, hai nha hoàn cùng hai gã hộ vệ đã đứng chờ từ trước. Bọn họ là người sáng sớm hôm nay Lục Thần phái tới hầu hạ và bảo vệ Lý Uyển Nhi.
"Lý cô nương." Bốn người cung kính cúi chào, sau đó đi trước dẫn đường.
Đến trước cửa Hương Các, Tang Vũ đứng yên bên ngoài, khẽ cúi đầu, giọng nói đè nén, "Mời Lý cô nương vào nghỉ tạm. Tại hạ đưa tới đây thôi."
Nhìn nơi ở được toàn tâm bố trí trước mặt, Lý Uyển Nhi hơi kinh ngạc, lập tức hiểu ý, mỉm cười nhìn Tang Vũ, "Tang hộ pháp, không biết khi nào Lục Thần mới rảnh rỗi, ta..." Lời nói to gan như vậy thoát ra từ miệng Lý Uyển Nhi chẳng phải bình thường. Dường như ý thức được mình hơi vội vàng, mặt nàng nháy mắt phủ một tầng hồng nhạt.
"Các chủ từng nói, phàm là Lý cô nương muốn gặp, người lúc nào cũng có thể phụng bồi." Giọng của Tang Vũ bình tĩnh tới khô khốc, "Nếu bây giờ Lý cô nương muốn gặp Các chủ, tại hạ có thể dẫn cô nương đi."
"Không cần." Lý Uyển Nhi ngượng ngùng từ chối, vội nói, "Ta...ngày mai ta sẽ tìm huynh ấy."
"Cũng tốt. Ngày mai cô nương có thể bảo Tùng Thanh và Tùng Lam dẫn đường."
"Đa tạ."
"Cô nương có việc gì cần xin cứ phân phó. Tại hạ cáo từ trước." Vừa dứt lời, Tang Vũ liền xoay người rời đi. Nàng không thể ở nơi này thêm một giây một phút nào nữa, nàng thực sự muốn chạy trốn thật xa.
Không được để mất cấp bậc lễ nghĩa, không được để mất cấp bậc lễ nghĩa, Tang Vũ, ngươi phải nhịn xuống...
Chờ tới khi xác định Lý Uyển Nhi không còn thấy nàng, gần như ngay lập tức, Tang Vũ dùng khinh công hốt hoảng chạy khỏi mảnh sân trước Hương Các. Dọc đường đi, nàng mím thật chặt môi, nỗ lực mở to mắt, chẳng hiểu sao cảnh vật phía trước vẫn cứ nhòe dần. Nàng chạy thẳng tới trước cửa phòng mình, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào, gắp gao đóng cửa, cả người vô lực trượt xuống nền đất. Tang Vũ vòng tay ôm đầu gối, khom lưng gục đầu, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Hiện tại, nàng sợ, rất sợ toàn bộ người Thiên Diệp Các chạy tới chê cười nàng, nói nàng không biết tự lượng sức mình, nói nàng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Thì ra, thứ không phải của mình, bất kể tranh giành ra sao, chém giết thế nào, chung quy vẫn không phải của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.