Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 15: Người tốt không có hồi đáp tốt




Bạch Mạn Điệp trong lúc mơ mơ màng màng bị một tiếng hít thở nặng nề đánh thức, vừa mở mắt ra, chỉ thấy một bóng người đứng trước mặt nàng, khi nàng còn chưa kịp thốt ra thành lời, người nọ đã ngã xuống, không nghiêng không lệch, trùng hợp ngã thẳng lên người nàng. Lão Thiên à, làm gì vậy? Phi lễ á?
“Ngươi làm gì?” Bạch Mạn Điệp bất mãn kháng nghị, dùng sức đẩy thân thể hắn ra. Không biết là do khí lực nàng quá nhỏ, hay tên kia quá nặng, kết quả căn bản là không thay đổi được gì.
“Ê…” Nàng vừa định hô to, lập tức ngây người. Trên người nàng tất cả đều là máu, sóng sánh như cháo. Người này bị thương sao? Thảo nào lại vô phép như vậy. Trong tiềm thức, Bạch Mạn Điệp căn bản không sợ. Cố gắng dùng sức đẩy thân thể hắn ra, thăm dò vết thương trên người hắn. Tốt xấu gì cũng là một mạng người, nàng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn chết. Vốn đang thụ thương, lại bị nàng đẩy, hắn chỉ còn có mỗi nửa cái mạng.
Nương theo ánh trăng, Bạch Mạn Điệp nhanh chóng tìm được vết thương. Tổng cộng có sáu vết thương hở miệng. Những chỗ khác đều là vết thương nhẹ, chỉ có một kiếm trên vai là đủ lấy mạng người. Cũng không biết là ai hạ thủ, cư nhiên đâm xuyên qua vai hắn. Chậc chậc, những người này thật là độc ác nha.
“Chết tiệt.” Bạch Mạn Điệp mắng một tiếng, dùng tay điểm huyệt cầm máu. Vừa điểm xong, nàng hơi giật mình nhìn lại đầu ngón tay. Lão Thiên à, nàng đang làm gì thế này? Nàng ở hiện đại có học qua võ công, nhưng chẳng lẽ có học qua điểm huyệt á? Nàng ngay cả huyệt vị nằm ở đâu còn không biết rõ ràng nữa mà. Thế nhưng khi đối mặt với cái tên nửa sống nửa chết này, nàng trong vô thức biết nên làm như thế nào.
Sau một hồi kinh ngạc, nàng chợt nhớ ra có một tên nửa sống nửa chết đang nằm trên mặt đất. Hiện tại trên người nàng không có thuốc, nàng lại không am hiểu y thuật. Ai tới đây nói cho nàng biết, rốt cuộc nàng phải làm sao bây giờ?
Thấy chết không cứu, nàng không làm được, cứu hắn, nàng cũng làm không được, làm người tốt sao mà khó quá.
Bạch Mạn Điệp dẩu dẩu môi, lấy “thuốc cứu mạng” mà Thủy Tịch Linh cho ra, đổ một viên nhét vào trong miệng hắn. Nàng không biết tên kia có trúng độc hay không, dù sao cũng chỉ ăn có một viên cũng chẳng có hại gì.
Nhờ được điểm trụ huyệt đạo, máu đã ngừng chảy. Bạch Mạn Điệp nhìn hắn cả người đều là máu, ngay cả khuôn mặt thế nào cũng không nhìn rõ, bèn tới giếng nước trong viện lấy chút nước lên “tắm” cho hắn. Lần đầu tiên tắm cho nam nhân, lại là một tên nửa sống nửa chết, nàng thực sự mệt muốn chết rồi.
Bạch Mạn Điệp kéo y phục của mình xuống, cẩn thận tỉ mỉ chà lau giùm hắn. Cho tới bây giờ, chỉ có người ta chăm sóc nàng chứ nàng chưa từng chăm sóc ai, cái tên nửa sống nửa chết này hẳn là đang cười trộm. Ắc, hắn đang hôn mê, căn bản không biết Bạch Mạn Điệp đang “phi lễ” với hắn. Nói là phi lễ cũng không phải, chẳng qua chỉ vì máu chảy quá nhiều, Bạch Mạn Điệp trực tiếp cởi sạch y phục của hắn. Nhìn thấy nam nhân lõa thể, Bạch Mạn Điệp mặt không đỏ, tim không loạn. Cũng không phải là chưa từng thấy qua, tại sao lại phải đỏ mặt chứ?
Vì sợ hắn lạnh cóng mà chết, Bạch Mạn Điệp lần đầu tiên lấy áo khoác của mình khoác lên người hắn. Ngay cả nàng cũng không biết, tại sao lại đối tốt với hắn như vậy. Đầu tiên là cứu người, sau đó là tắm, rồi sau nữa… nàng cư nhiên giúp hắn giặt sạch quần áo. Ắc, chủ yếu là vì trên y phục dính quá nhiều máu, không giặt thì sau khi hắn tỉnh lấy đâu ra y phục cho hắn, hắn cũng không thể lõa thể chạy đôn chạy đáo ra đường mua y phục.
Sau khi xong việc, trời cũng đã khuya, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Rất kỳ quái, nàng cũng không hề sợ hãi. Lá gan nàng tuy lớn, nhưng không lớn đến nỗi có thể ngủ một mình nơi hoang dã. Thế nhưng hiện nay, nàng thực sự không sợ, có vẻ như đã thành thói quen rồi. Sau khi đi tới cổ đại, tất cả đều thay đổi. Rốt cuộc là vì sao lại thay đổi, cả nàng cũng không biết, có thể sau này nàng sẽ biết.
Nàng tựa ở bên người tên kia, thưởng thức một cây sáo. Món đồ chơi này là lúc nàng giúp hắn tắm mà phát hiện, hắn nắm chặt trong tay, Bạch Mạn Điệp mất một lượng lớn khí lực mới lấy ra được từ trong lòng bàn tay hắn. Không phải chỉ là một cây sáo thôi sao, tuy rằng cũng có chút giá trị, nhưng cũng không cần nắm chặt vậy chứ?
Tiếng hít thở của tên kia bỗng trở nên dồn dập, thân thể mơ hồ nóng dần lên. Tuy rằng đang ngủ, nhưng biểu hiện sự bất an đến cực độ.
“Không phải phát sốt chứ?” Bạch Mạn Điệp nói thầm.
“Có lợi cho ngươi rồi.” Nếu đã cứu hắn, làm sao có thể để cho hắn chết được? Bạch Mạn Điệp lấy ra một cái bình sứ, đổ ra mấy viên dược hoàn nhét vào trong miệng hắn. Mấy viên cái gì Cửu Chuyển Hoàn Hồn đơn, còn có cái gì Giải Độc Hoàn này thoạt nhìn quá nhỏ, một viên thật sự sẽ thiếu, hẳn nên cho hắn ăn năm viên mới được. Nghe nói có thể bảo vệ tâm mạch, ăn trước mấy viên để giữ mạng, sáng sớm hôm sau lại đi tìm đại phu. Hai loại thuốc này công hiệu thì đúng là không sai, nhưng… có ai nói cho nàng biết, hai viên thuốc này không được dùng chung với nhau, bằng không… sẽ gây ra một tác dụng khác?
“Ai?” Đương lúc Bạch Mạn Điệp đang ngẩn người ra thì bị một âm thanh bất thình lình dọa đến kêu lên một tiếng.
“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu không nhờ ta, ngươi đã chết từ lâu lắm rồi.” Nàng lười nhác trả lời.
“Đa tạ.” Tên nào đó ném cho nàng hai chữ. Cái này này đúng là kỳ quái, rõ ràng là muốn nói cảm ơn, nhưng lại giống như miễn cưỡng, không phải, nói là lạnh lùng mới đúng. Trong lạnh lùng, còn mang theo vài phần khó chịu không rõ nguyên do.
“Không cần.”
“Y phục của ta đâu?” Có nhầm hay không, bất quá chỉ là bị truy sát, đến khi tỉnh dậy cư nhiên lại bị cởi sạch y phục. Tên nửa sống nửa chết kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Mạn Điệp. Sống trên đời hai mươi sáu năm, cư nhiên lại bị một nữ nhân khinh bạc? Thật sự nhìn không ra, nha đầu kia chẳng lẽ là một sắc ma?
“Ta giúp ngươi giặt sạch, phơi ở bên ngoài.” Nàng trực tiếp không nhìn hắn.
Tên nửa sống nửa chết chỉ cảm thấy trên người nóng bức đến khó chịu, đặc biệt là y phục trên người dường như phảng phất một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng tiến vào mũi hắn, khiến hắn càng thêm liều mạng muốn phát tiết. Nữ tử trước mắt chỉ mặt mỗi trung y, dáng người linh lung tinh tế lúc ẩn lúc hiện, dung nhan thanh tú rung động lòng người. Hắn luôn luôn rất có tự chủ, thế nhưng bây giờ, lại có một loại xung động muốn âu yếm nàng.
Bạch Mạn Điệp chú ý thấy hắn sắc mặt ửng hồng đến quỷ dị, hô hấp dồn dập, thỉnh thoảng còn phát sinh tiếng rên rỉ chịu đựng, liền cẩn thận đến gần hắn, “Ngươi có phải bị sốt rồi không?”
Hắn đã vô phương nhịn được rồi, tại sao nàng còn đến gần hắn, muốn chết a?
“Đi mau.” Nữ tử này có ân cứu mạng hắn, hắn không muốn xâm phạm nàng.
“Không được, ta là người tốt, cứu ngươi sẽ cứu đến cùng.” Hai khuôn mặt tựa hồ sát lại gần nhau, hô hấp cũng đan xen một chỗ.
Hắn cắn răng, “Đi mau.” Nữ nhân này nhất định muốn hắn không khống chế được mình mới cam tâm sao?
“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Mạn Điệp vươn tay, sờ sờ lên trán hắn, “Có chút nóng.” Hắn tận lực dập tắt ngọn lửa trong người, mà nữ nhân này luôn luôn cố tình chống lại hắn.
Hắn đã nhịn rất khó chịu, mà nữ nhân này còn chạm vào người hắn, có phải muốn thất thân hay không?
“Ta không sao, cô đi đi.” Món ngon đã bày ra trước mặt lại không thể ăn được, hắn quả thật muốn phát điên rồi.
“Không sao, ta lau người giúp ngươi.” Bạch Mạn Điệp nói xong, ngốc nghếch đi vắt một chút nước, bắt đầu từ trán, chậm rãi lau người giùm hắn. Tiếp tục đi xuống, đi xuống…
“Cô tên gì?” Tên kia đột nhiên bắt lấy cổ tay Bạch Mạn Điệp, thở hổn hển hỏi.
“Bạch Mạn Điệp.” Chết tiệt, cả nàng cũng không biết tại sao lại nói ra tên thật của mình? Nàng đang sợ hãi, chưa kịp suy nghĩ đã thuận miệng nói ra.
“Tốt.” Vừa dứt lời, Bạch Mạn Điệp thét lên một tiếng, cả người đã bị hắn đè lên.
Hai người gần trong gang tấc, Bạch Mạn Điệp căm tức nhìn hắn, “Ngươi làm gì?” Nàng đã mơ hồ cảm thấy bất an, giãy giụa thân thể, ý đồ thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Hắn thở hổn hển nói, “Cô tên Bạch Mạn Điệp đúng không?”
“Phải.”
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn nói xong, bàn tay đã luồn vào trong y phục của nàng. Bị hắn chạm vào khiến Bạch Mạn Điệp rùng mình một cái, nhanh chóng gạt tay hắn ra.
Hai tay nàng che lại trước ngực, thân thể không an phận nhúc nhích, thầm nghĩ thoát khỏi hắn, nhưng nàng không biết nàng càng nhúc nhích, càng kích thích hắn nhiều hơn, “Ngươi làm gì?” Nàng không phải ngốc, đương nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Nữ nhân này lớn lên không tệ, nể mặt nàng đã cứu hắn, còn giúp hắn giải tỏa dục vọng, chịu trách nhiệm cũng không sao.
Bạch Mạn Điệp muốn đẩy hắn ra, lại sợ bàn tay ma quỷ kia tiếp tục luồn vào y phục của nàng, chỉ đành che trước ngực, “Ngươi làm gì…” Còn chưa kịp nói xong, môi hắn đã hôn trụ lên môi nàng, nhẹ nhàng cắn cắn. Một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Bạch Mạn Điệp toàn thân rã rời, đầu óc trống rỗng. Hắn nhẹ nhàng kéo hai tay nàng ra, cởi bỏ y phục trên người nàng, để bộ ngực sữa của nàng dán chặt vào thân thể xích lỏa của hắn. Đầu lưỡi nàng bị hắn ôn nhu mút vào, hai cánh hoa giao nhau chặt chẽ kết hợp. Nàng hô hấp khó khăn, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Nàng không thể nói chuyện, cũng không biểu thị nàng cam chịu. Đôi tay nàng không an phận liên tục đánh lên người hắn, nhưng khí lực nàng quá nhỏ, với hắn mà nói quả thật chỉ là xoa bóp.
Hắn không ngăn cản động tác của nàng, dùng tay cởi váy nàng ra, luồn vào giữa hai đùi nàng. Bạch Mạn Điệp trong vô thức khép hai chân lại, trên cánh tay hắn cào cấu loạn xạ. Cánh tay hắn bị nàng cấu đến chảy máu, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đưa tay luồn vào hoa khẩu của nàng. Bạch Mạn Điệp chưa từng trải qua việc này, phát sinh một tiếng kêu đau đớn bất mãn, toàn nhân nhất thời mất hết khí lực. Vốn dĩ hai tay vẫn còn đang kháng nghị cũng dần dần đình chỉ hoạt động. Hắn tách hai chân nàng ra, không chút do dự động thân tiến vào thánh địa mềm mại của nàng.
“A…” Thanh âm đau nhức của nàng đều bị hắn nuốt vào trong bụng,
“Điệp nhi, không sao cả.” Hắn đình chỉ toàn bộ động tác, nhẹ giọng trấn an.
“Ngươi hỗn đản, vương bát đản, cư nhiên dám cường bạo ta, một ngày nào đó, ta sẽ thiến ngươi. Ngươi nhất định sẽ bị thiên lôi giáng xuống, chết không toàn thây, tổ tông mười tám đời của ngươi chết không được yên bình, ngươi…” Bạch Mạn Điệp vừa mắng vừa khóc, đau đớn cùng khuất nhục khiến nàng mất hết lý trí.
Nàng còn chưa kịp mắng xong, lần thứ hai bị hắn hôn trụ. Bạch Mạn Điệp không thể làm gì khác hơn là ôm lấy hắn, bởi vì đau đớn, cùng với quyết tâm muốn trả thù, móng tay cắm thật sâu vào da thịt của hắn. Tên xú nam nhân này, nàng cứu mạng hắn, hắn cư nhiên còn cường bạo nàng, thói đời làm người tốt thật là khó a.
Tuy rằng dục hỏa khó nhịn, nhưng động tác của hắn cũng rất ôn nhu. Hắn kiềm chế, không muốn tổn thương nữ nhân đang nằm dưới thân này. Động tác ôn nhu như vậy, rất khó tưởng tượng ra là hắn đang cường bạo nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.