“Tốt.”
“Tốt cái gì?” Bạch Mạn Điệp ném cho hắn một ánh mắt rõ ràng, tưởng là võ lâm cao thủ thì giỏi lắm sao?
“Nàng đủ tư cách đi theo ta.” Khẩu khí rất kém a, bọn họ trước nay cũng không có thù oán gì a.
“Ê, là ngươi nói
sẽ chịu trách nhiệm với ta mà. Nếu như ta là một nữ tử trói gà không
chặt, ngươi định bỏ ta lại sao?” Nàng hừ lạnh, “Sáo Ngọc Công Tử danh
chấn giang hồ cũng chỉ có vậy thôi.” Bạch Mạn Điệp giận dỗi bỏ tay hắn
ra, tựa người trên khung cửa, nghiêng đầu sang một bên.
“Cho nàng đi theo
ta cùng có tư cách đi theo ta không giống nhau.” Hôm nay hắn bị sao vậy, lại nói nhiều thế này? Nếu như bình thường, hắn đã trực tiếp đánh nữ
nhân lắm lời này bất tỉnh rồi.
“Sáo Ngọc Công Tử
ngươi có chuyện quan trọng phải làm, ta không muốn liên lụy ngươi, thỉnh tự nhiên.” Nàng lười nhác làm một thủ thế “tiễn khách”.
Sáo Ngọc Công Tử
không để ý đến nàng, đi thẳng vào trong sân. Đem cây sáo đặt ở trên môi, một tiếng sáo ưu nhã vang lên bay bổng trong không khí, tiếp đó, một
con hắc sắc tuấn mã chẳng biết từ đâu chạy tới. Đúng là ngựa khôn, cư
nhiên có thể hiểu được tiếng sáo.
Bạch đại cô nương
nhìn thoáng qua, châm chọc nói, “Chả trách ngươi được gọi là Sáo Ngọc
Công Tử, thì ra ngươi có thể dùng tiếng sao dụ ngựa.” Nàng cũng không
phải kẻ ngốc, đương nhiên biết biệt hiệu của hắn không phải vì có thể
dùng tiếng sáo dụ ngựa mà thành. Bất quá, nàng đối với nam nhân này sinh lòng oán hận, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ đả kích hắn.
Sáo Ngọc Công Tử
nhìn bộ dạng nhàn nhãn thong dong lười nhác của nàng, tức đến phát điên. Vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn đã mê đảo không biết bao nhiêu nữ nhân, danh
khí hắn đã dọa không biết bao nhiêu cao thủ hắc bạch lưỡng đạo, vì sao
nữ nhân này một chút sợ hãi cũng không có, còn luôn cùng hắn đối nghịch? Tuy rằng mới nhận thức nhau một đêm, nhưng hắn đối với nàng càng lúc
càng có hứng thú.
Sáo Ngọc Công Tử
không muốn cãi nhau với nàng nữa, giơ tay ôm lấy thắt lưng của nàng, thi triển khinh công ngồi lên lưng ngựa. Bạch Mạn Điệp bị hành động bất
thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ hắn.
Té xuống ngựa sẽ không ngã chết, nhưng tàn phế thì rất có khả năng.
“A…” Bạch đại cô
nương lần thứ hai hét lên, Truy Nguyệt đã phi nước đại, bụi bay mù mịt,
uy phong tiêu sái. Truy Nguyệt là bảo mã do Sáo Ngọc Công Tử tìm được từ Tây Vực về, ngày đi nghìn dặm, tốc độ phi đương nhiên không giống như
ngựa bình thường, nàng không ngã xuống xem như nàng phước lớn mạng lớn.
Bên tai nghe được
tiếng gió gào thét, còn có hơi thở nóng hực của hắn. Bạch đại cô nương
xác định mình sẽ không biến thành thịt vụn, chậm rãi mở mắt, thở phào
nhẹ nhõm.
Nàng nhìn đến vết
thương trên vai hắn, nhịn không được hỏi, “Ngươi bị thương rất nặng, bây giờ đã khỏe hay chưa? Còn đau hay không?” Nếu không nhìn thấy vết
thương trên vai hắn, nàng hầu như đã quên hắn đêm qua còn nửa sống nửa
chết.
“Không sao.” Hắn
nhàn nhạt trả lời, trong lòng nhất thời có vài phần cảm động. Hắn thân
kinh bách chiến, bị thương hằng hà vô số lần. Mỗi lần đều chỉ là một
mình hắn trốn ở một nơi bí mật để chữa thương, không ai giúp hắn chà lau thân thể, không ai giúp hắn giặt sạch quần áo, càng không có ai quan
tâm hắn. Ngay cả một câu quan tâm, với hắn vẫn mà một mong ước xa vời.
“Ngươi không biết
đâu, đêm qua ngươi bị thương rất nặng, ta còn tưởng rằng không cứu được
ngươi nữa.” Suýt chút nữa xem hắn là người chết đưa đi xử lý rồi.
“Không chết được.” Người trong võ lâm thừa nhận Sáo Ngọc Công Tử hắn là thiên hạ đệ nhất
cũng không phải không có nguyên do, ngoại trừ một thân võ công, khinh
công quỷ dị, còn có nội lực thâm hậu. Hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã có
hơn mười hai năm công lực. Cho dù có bị thương rất nặng, cũng có thể
nhanh chóng phục hồi, huống chi đêm qua còn có linh đan diệu dược của
Bạch Mạn Điệp. Người thường bị thương thành như vậy, chí ít cũng hôn mê
ba ngày, căn bản không có khí lực đi làm “chuyện xấu”
Bạch Mạn Điệp nói thầm, bất mãn nói, “Ngươi đã lãng phí rất nhiều linh đan diệu dược của ta.”
Sáo Ngọc Công Tử ngưng mắt nhìn nàng một lát, “Nàng là đại phu sao?”
“Không phải.”
“Nếu ta đoán không nhầm, thứ nàng cho ta dùng hẳn là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan.”
“Sao ngươi biết?” Bạch đại cô nương mở to mắt, thật là lợi hại.
“Ngoại trừ Cửu
Chuyển Hoàn Hồn đan, không có thuốc nào có thể giúp ta trong một khoảng
thời gian ngắn như thế phục hồi nguyên trạng.” Nội lực của hắn tựa hồ
còn nâng cao thêm một bậc, nha đầu kia đã cho hắn dùng thứ tốt.
“Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan rất lợi hại sao?” Bạch Mạn Điệp nháy mắt mấy cái, không phải nói chỉ là bảo vệ tâm mạch thôi à?
Hắn nhíu mi, nữ nhân này thật sự là ngốc, thuốc này không phải do nàng nhặt được chứ? Hay là trộm được, “Nàng không biết?”
“Làm sao ta biết, Ta cũng đâu phải đại phu.” Nàng cực độ bất mãn, xú nam nhân này, tại sao đối với nàng khó chịu như vậy?
“Cửu Chuyển Hoàn
Hồn đan là do dùng linh chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm cùng vô số dược
liệu trân quý và phương pháp tinh luyện đặc biệt mới có thể luyện thành, là bảo vật người trong võ lâm thiết tha mơ ước. Nàng không phải đại
phu, sao lại có được thứ này.” Vốn tưởng nha đầu kia là đại phu chứ.
“Tam muội ta là đại phu, muội ấy cho.” Nàng thành thành thật thật cung khai.
“Lệnh tam muội
chính là một thần y.” Sáo Ngọc Công Tử đánh giá ngay trọng điểm, thuốc
này không phải bất cứ đại phu tầm thường nào cũng có thể luyện thành.
“Đa tạ.” Người trong võ lâm ai không biết đến đại danh tam muội của nàng.
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu lên, “Đúng rồi, ta còn cho ngươi dùng sáu viên Giải Độc hoàn, có công hiệu gì?”
“Cho ta xem.”
Bạch Mạn Điệp cẩn
thận móc ra một bình sứ, đổ một viên vào lòng bàn tay, đắc ý giơ lên
trước mặt hắn. Hắn ngửi sơ qua một chút, âm thầm giật mình. Trên giang
hồ, thật lắm người tài ba, từng nghe danh có một Độc Nương Tử nổi tiếng, giờ lại còn có thêm một vị nữ thần y chưa xuất thế. Ai đó nói với hắn,
tam muội nàng chính là Độc Nương Tử trong truyền thuyết kia đi.
“Một viên có thể
áp chế độc tính trong vòng một trăm ngày, bất luận là loại độc lợi hại
thế nào, bao gồm cả Miêu Cương cổ độc.” Miêu Cương cổ độc là loại độc
độc môn của một phái, Giải Độc hoàn cư nhiên cũng có thể giải được,
không phải là lợi hại bình thường.
Bạch Mạn Điệp nói
thầm, “Đêm qua ta cho ngươi ăn sáu viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, sáu
viên Giải độc hoàn, ngươi có phải bách độc bất xâm rồi không?”
“Phải, trăm vòng
trăm ngày.” Sáo Ngọc Công Tử không biết nên nói nàng ngốc hay phải cảm
tạ hảo ý của nàng. Linh đan diệu dược ngàn năm khó cầu, hắn cư nhiên một lúc dùng hơn mười viên, thảo nào thương thế mau lành như vậy, hơn nữa
nội lực còn gia tăng.
“A, nói vậy thuốc này chỉ có công dụng trong một trăm ngày? Thì ra ăn nhiều cũng như không sao?” Thật là xót quá.
“Phải.” Hắn cũng
rất xót, nha đầu kia quả thực là lãng phí. Có một vị thần y muội muội
tốt như vậy, lại đem thần dược xem như đường ăn.
“Ắc… ta muốn hỏi,
nếu Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan và… Giải Độc hoàn dùng chung với nhau, có
thể có tác dụng phụ gì không?” Nàng cẩn thận quan sát thần sắc Sáo Ngọc
Công Tử. Đêm qua kẻ này xác thực không đúng lắm, tựa hồ như trúng xuân
dược.
“Thúc tình.” Hắn
vờ như vô ý liếc mắt nhìn nàng, nói, “Nàng cho ta ăn một lúc mười hai
viên.” Bạch Mạn Điệp đương nhiên hiểu được ngụ ý trong lời đó, nhanh
chóng dúi đầu vào ngực hắn. Nguyên lai chuyện đêm qua không thể đổ hoàn
toàn cho hắn được, là nàng kiến thức nông cạn. Hai viên cũng đủ khơi dậy dục vọng rồi, nàng cư nhiên cho hắn ăn mười hai viên, không có việc gì
mới là lạ.
“Được rồi, chuyện đêm qua ta không trách ngươi.” Nàng phiền não mở miệng.
“Ta sẽ chịu trách
nhiệm.” Nàng tuy rằng vô tâm, nhưng hắn ăn nàng là sự thật. Đối với một
cô nương mà nói, bảo nàng làm sao làm người đây?
“Ngươi có ý trung
nhân chưa?” Tin đồn về Sáo Ngọc Công Tử nàng cũng nghe qua một ít, nghe
nói hắn không có lão bà, còn hồng nhan tri kỷ thì không được biết. Kỳ
quái, nàng để ý đến hắn như vậy làm gì? Bọn họ cũng đâu có thân lắm.
“Có.”
“A.” Nàng ngẩng
đầu, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, sau đó lập tức khôi phục lại
bình thường, “Nàng trông như thế nào? Tên gì?” Điên rồi điên rồi, nàng
rốt cuộc để ý làm gì? Lẽ nào thật sự muốn hắn chịu trách nhiệm, làm thê
tử hắn sao? Ngày hôm qua để tâm họ Phương đó có vị hôn thê, hôm nay lại
bắt đầu quan tâm Sáo Ngọc Công Tử có ý trung nhân, lẽ nào Bạch Mạn Điệp
nàng muốn bắt cá hai tay?
“Không biết nàng
tên gọi là gì, nàng… là nữ nhân kiên cường, khả ái.” Đôi mắt trong veo
như nước kia tựa hồ lại xuất hiện trong đầu hắn, bóng hình xinh đẹp kia
tựa hồ hiện lên trước mắt hắn, Vô Ảnh… Phải chăng hữu hình? Bao giờ hữu tâm? (TN: Giải thích chỗ này một chút, vì
Vô Ảnh nghĩa là không có bóng, nên câu hỏi ngược lại, không có bóng,
phải chăng có hình XD).
Nàng khiêm tốn hỏi, “Đã có nàng rồi thì ta tính sao bây giờ?”
Sáo Ngọc Công Tử
trầm mặc, một lúc lâu sau cũng không trả lời, hắn rốt cuộc nên làm thế
nào mới phải? Một Vô Ảnh hắn không sao quên được, một Điệp nhi vừa có ân cứu mạng vừa bị hắn ăn sạch sẽ, còn có một nữ nhân hắn không biết tên
đang đau khổ chờ đợi hắn, hắn rốt cuộc phải làm thế nào? Đối với Vô Ảnh, hắn nhất kiến chung tình, đối với Điệp nhi là trách nhiệm, bây giờ còn
có một chút hảo cảm không rõ nguyên nhân, đối với nữ tử không biết tên
kia cũng có một phần trách nhiệm. Người ta đợi hắn nhiều năm như vậy,
hắn sao có thể vô tình tổn thương người ta?