Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 20: Để cho tất cả trở thành lịch sử




Bạch Mạn Điệp hôn mê đã hai ngày hai đêm, đại phu cũng đã đổi n người, tất cả đều kết luận nàng không có bệnh, thế nhưng nàng vẫn cứ mê man bất tỉnh. Hắn làm sao không biết điều đó, mạch tượng nàng vốn dĩ rất bình thường, không có bất cứ dấu hiệu sinh bệnh nào, nhưng vẫn cứ mê man bất tỉnh. Hắn đương nhiên không biết, vị đại ca thân ái của hắn vì muốn hắn lo lắng, đã sớm phóng mê dược lên mũi đao của đám cường đạo. Một loại mê dược không màu không vị, cho dù thần y cũng khó lòng phát hiện. Loại mê dược này không gây tổn hại đến người trúng phải, chỉ khiến hôn mê hai ngày mà thôi.
Sáo Ngọc Công Tử vẫn canh giữ bên giường, chỉ hy vọng đôi lông mi thật dài khẽ động. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của nàng, đặc biệt mê người. Một nữ tử tốt đẹp như nàng, đi theo hắn, có phải rất ủy khuất không? Hàn Phi nói xong cũng có đạo lý, bất luận là vì nguyên nhân gì, hắn cũng không thể để nàng rơi vào nguy hiểm. Bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng của hắn sao? Có lẽ sớm đã không phải vì nguyên nhân đó nữa rồi.Trong mấy ngày ở chung, quan hệ của bọn họ đã sớm trở nên vi diệu. Tay hắn mơn trớn trên khuôn mặt của nàng, trong lòng đã có quyết định.
Suốt mấy ngày Bạch Mạn Điệp hôn mê, hắn lúc nào cũng lo lắng, Trong suốt hai mươi sáu năm, chưa từng có ai có thể tác động vào trái tim hắn, nàng là người thứ nhất. Nàng chỉ là một nữ tử từ trên trời rơi xuống, là một đại phiền toái, thế nhưng hắn vẫn không thể quên nàng. Từ ngày đầu gặp nàng, nàng đã biến thành một tảng đá lớn, xâm nhập vào trái tim tĩnh lặng như nước hồ thu của hắn.
Sáo Ngọc Công Tử nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt gầy gò của nàng, trong lòng đã có quyết định. Có thể hắn xem thường việc đó, thế nhưng hắn cần phải làm như vậy. Trước đây hắn chỉ cô đơn một mình, nhưng bây giờ đã có nàng, một nữ nhân có thể dao động trái tim hắn.
Hàng lông mi như cánh bướm của nàng khẽ động, “Điệp nhi, nàng tỉnh?” Hắn bây giờ rất quan tâm nàng, không phải chỉ là tình một đêm thôi sao, thật sự phải trả bằng nửa đời sau của mình? Vấn đề này hắn đã tự hỏi qua rất nhiều lần, đến bây giờ còn chưa có đáp án.
Bạch Mạn Điệp ngồi dậy, cuộn chăn, dùng đôi mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng nhìn hắn, “Sáo Ngọc Công Tử, không phải, tướng công, ta đói bụng.” Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ mình đã đến một nơi rất mỹ lệ, rất mỹ lệ, rất ấm áp, sau đó lại phải luyến tiếc quay về.
“Thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn lo lắng cho nàng hai ngày, nha đầu này cư nhiên sau khi tỉnh dậy, câu đầu tiên nói lại là nàng đói bụng.
“Không có a.” Nàng ngáp một cái, lười nhác đến giống như một con mèo.
“Vậy thì tốt rồi.” Hắn cố gắng đè nén nội tâm đang dao động của mình, nhàn nhạt trả lời nàng.
Sáng sớm hôm sau, đợi Bạch Mạn Điệp ăn xong điểm tâm, Sáo Ngọc Công Tử trịnh trọng nói cho nàng biết quyết định của mình.
“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp tựa hồ không tiêu hóa nổi lời hắn nói, “Ngươi nói ngươi phải rời đi nửa tháng, muốn ta ở lại chỗ này chờ ngươi? Dù thế nào cũng không được đi?” Vậy không phải buồn chết rồi sao.
Sáo Ngọc Công Tử gật đầu, “Phải, ở lại chỗ này chờ ta.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Nàng cũng không muốn đi theo hắn, kỳ thực nàng đã sớm có ý muốn rời khỏi hắn rồi.
“Hoàng cung.” Từ đây đến kinh thành ít nhất cũng mất 10 ngày đường, dựa vào tốc độ của Truy Nguyệt, lại thêm không yên tâm về nàng, hắn đành cố gắng vừa đi vừa về trong nửa tháng.
“Làm gì? Trộm đồ? Hay ở đâu lại có thiên tai?” Trong tư tưởng của nàng, hắn tiến cung ngoại trừ để trộm đồ ra thì không còn việc gì khác để làm.
“Đừng hỏi nhiều, nàng không hiểu đâu.” Hắn không muốn nàng lo lắng.
Cảm giác thất vọng đột nhiên trỗi lên trong lòng nàng, đúng vậy, nàng không hiểu, nàng chỉ là một người ngoài, làm sao hiểu được chuyện của hắn chứ? Hắn đã có ý trung nhân, nàng thì tính là gì? Hắn để nàng theo bên cạnh, bất quá chỉ vì trách nhiệm. Nàng là người có nhân cách, chuyện đêm đó đích thực là sai lầm của nàng, hắn không cần chịu trách nhiệm. Hắn đi cũng tốt, dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm rời khỏi hắn. Có thể, hắn rời đi là ý lão Thiên muốn cảnh cáo nàng, không được tiếp tục lưu luyến nữa.
“Ngươi đi đi.” Nàng ngồi trên ghế, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Sáo Ngọc Công Tử không chú ý tới ngữ khí của nàng đã lãnh đạm đi rất nhiều, “Tự mình bảo trọng.”
“Cảm tạ, ta đương nhiên bảo trọng.” Mỗi lần trong tình huống khẩn cấp nàng đều có thể dùng bản năng sử dụng võ công, lấy võ công của Vô Ảnh La Sát, kẻ muốn tổn hại nàng vẫn còn chưa ra đời.
“Nàng không quen thuộc nơi này, đừng nên chạy loạn, trong vòng nửa tháng, ta nhất định gấp rút trở về.” Hắn biết nữ nhân này trời sinh không an phận, rất sợ nàng gặp điều bất trắc.
“Đương nhiên, ta không phải hài tử ba tuổi.” Hắn rốt cuộc cũng chú ý tới vẻ lãnh đạm của nàng, nhất thời mê muội, nàng rốt cuộc tức giận cái gì? Lẽ nào nàng cho rằng hắn định bỏ lại nàng sao?
Hắn nhịn không được thốt ra, “Nàng đi theo ta.” Hắn không yên tâm, nếu như nàng xảy ra cái gì bất trắc, hắn nhất định hối hận, hơn nữa cũng không muốn nàng hiểu lầm cái gì.
“Không cần, ngươi có chuyện quan trọng cần làm, ta không làm phiền ngươi nữa.” Nàng trong lòng cười nhạt, với hắn mà nói, nàng chỉ là sự ràng buộc. Nếu không muốn mang nàng theo, cần gì miễn cưỡng.
Hắn lần thứ hai nhịn không được nói ra, “Theo ta đi, nàng không có võ công, ta không có ở đây ai sẽ bảo vệ nàng.” Chết tiệt thật, sao lại có thể vì nàng làm lỡ thời gian chứ.
Bạch Mạn Điệp thình lình ném ra một chưởng, Sáo Ngọc Công Tử vội vàng né tránh. Hắn ngạc nhiên, nữ tử này không chỉ có võ công, hơn nữa võ công không tệ. Một chưởng kia vừa nhanh vừa sắc bén, hắn cư nhiên suýt chút đã tránh không được. Tốc độ nhanh như vậy, rất hiếm gặp trong chốn võ lâm. Nàng rốt cuộc là ai? Tiếp cận hắn có mục đích gì?
“Ngươi không cần hoài nghi, ta biết võ công. Ta cứu ngươi chỉ là sự trùng hợp, nếu như ngươi nghi ngờ, ta bây giờ liền đi.” Nàng đương nhiên đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Không phải ta nghi ngờ nàng, nàng không nói thân phận của nàng với ta.” Sau khi nàng hôn mê bất tỉnh, trong lòng Sáo Ngọc Công Tử bị vài thứ kịch liệt chấn động, rốt cuộc cũng nguyện ý mở rộng trái tim, tiếp nhận nàng. Đối với nàng hờ hững, đích xác là ủy khuất cho nàng.
“Ta là cô nhi, còn có hai muội muội.” Nàng cũng không muốn nhiều lời với hắn làn gì, từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là người xa lạ.
“Nàng đã có năng lực tự bảo vệ mình, có thể ở lại chỗ này, mười lăm ngày sau ta sẽ trở về.” Hắn lấy ra một tấm ngân phiếu đặt trước mặt nàng.
Bạch Mạn Điệp khóe môi câu dẫn ra một nụ cười rất nhạt, không chút khách khí nhận lấy. Nàng đang cần tiền, đương nhiên không cần khách khí với hắn. Làm kỷ nữ còn có tiền kia mà, nàng vô duyên vô cớ mất đi trinh tiết, lấy một tấm ngân phiếu của hắn cũng đâu có gì quá đáng đâu. Dù sao tiền của hắn cũng đều do “mượn” mà có, nếu muốn giúp nghèo thì giúp cho nàng đi, nàng chính là rất nghèo.
Nhìn Truy Nguyệt đi xa, Bạch Mạn Điệp lập tức thu dọn đồ đạc, giao cho tiểu nhị một phong thơ, thuận tiện tặng kèm một thỏi bạc. Nửa tháng sau, thứ Sáo Ngọc Công Tử nhìn thấy không phải là nàng, mà chỉ là một phong thư. Thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn, nàng còn có sứ mệnh phải làm, cũng đã đến lúc rời khỏi hắn. Sáo Ngọc Công Tử, hi vọng ngươi nhớ, từng có một cô nương tên Bạch Mạn Điệp xuất hiện trong cuộc sống của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.