Bạch Mạn Điệp vốn
dĩ định nói thêm vài câu khách sáo, vậy mà Tống phu nhân kia cứ ngơ ngác nhìn nàng, biểu tình giống như gặp quỷ. Tống gia thật là kỳ quái, Tống
trang chủ nhìn chằm chằm nàng, hiện tại Tống phu nhân cũng nhìn chằm
chằm nàng. Nàng chỉ là một người vô cùng bình thường, đâu phải có ba đầu sáu tay.
Đương lúc nàng còn đang nghi hoặc, một cổ âm thanh u linh khẽ thốt ra, “Bạch cô nương, xin hỏi lệnh đường tên gọi là gì?” Nghìn vạn lần không thể là ả.
Á? Tra hộ khẩu sao? Nàng làm sao biết mẹ cái thân thể này tên gọi là gì?
Nàng lễ phép quay
lại cười cười, “Tông phu nhân, ta không biết.” Người mẹ hiện tại của
nàng tên gọi là gì nàng thật không biết, bất quá cũng không cần biết.
“Cô không biết?” Phu phụ Tống gia cùng nhau nghi ngờ.
“Xin hỏi lệnh
đường có phải họ Thủy hay không?” Tống Cảnh Nhân vẫn muốn hỏi chuyện về
mẫu thân Bạch Mạn Điệp, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, nếu phu
nhân đã bắt đầu, hắn nhân đó tiếp lời.
Bạch Mạn Điệp lắc đầu, “Không biết.”
Tống Cảnh Nhân quan tâm hỏi, “Bạch cô nương, lệnh đường diện mạo có giống cô nương không?”
Bạch Mạn Điệp vẫn
cứ lắc đầu, “Ta không biết.” Nàng là người xuyên qua, là khách ngoại
lai, hỏi nàng chi bằng đi hỏi cây đại thụ.
Tống đại trang chủ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, tiếp tục hỏi, “Lệnh đường có để lại vật gì cho cô
nương không?” Nếu như là vật của Phù Dung, hắn nhất định nhận ra.
“Không biết.”
“Cô nương cái gì cũng không biết.” Tống phu nhân trên mặt đã viết ba chữ “ta không tin” siêu cấp to.
“Tỷ tỷ, tỷ có phải từ nhỏ đã không có mẫu thân?” Bạch tỷ tỷ cái gì cũng không biết, chỉ có thể là khả năng này.
“Không biết.”
Tống Cảnh Nhân
nuốt nuốt nước bọt, “Bạch cô nương, vậy cô nương biết những gì?” Lần đầu tiên có người khiến hắn kinh ngạc đến mức độ này.
“Ta cái gì cũng không biết.” Biểu tình của nàng cực kỳ vô tội.
“Nói dối, làm gì có ai mà cái gì cũng không biết.” Tống phu nhân nhịn không được thét chói tai, thần thái thập phần kích động.
Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Ta vì sao phải nói dối, ta ngay cả nhà mình ở đâu còn không biết, những cái khác làm sao biết được?”
“Bạch tỷ tỷ, có phải có gì khó nói hay không?” Tống Phù Dung luôn luôn quan tâm xen mồm.
Nàng nhàn nhạt mở miệng, “Ta mất trí nhớ rồi, ta chỉ biết mình tên Bạch Mạn Điệp, những cái khác không nhớ gì hết.”
Tống gia ba miệng triệt để thất thần, nàng cư nhiên mất trí nhớ? Là thật hay giả đây?
“Bạch tỷ tỷ, xin lỗi, muội không biết…”
Bạch đại cô nương thở dài một hơi, “Người không biết không có tội, ta cũng rất phiền vì mình cái gì cũng không biết.”
“Thứ lỗi lão phu
mạo muội, cô nương có biết mình là vị nào trên giang hồ không?” Khinh
công nàng sử dụng, thực sự rất giống với “Thiên địa vô ảnh” gia truyền
của Thủy gia. Nếu nàng thực sự là Vô Ảnh La Sát, chiêu thức nàng sử dụng có lẽ thật sự là “Thiên địa vô ảnh”.
“Ta cũng không biết.” Nàng thực sự không thể đường đường chính chính nói mình là Vô Ảnh La Sát đi.
Tống Cảnh Nhân vô
cùng thất vọng, “Thực sự đáng tiếc, Thủy Phù Dung chính là một vị cố
nhân của lão phu, cô nương thực sự rất giống nàng. Có chỗ hơi đường đột, thỉnh cô nương thứ lỗi.” Đâu phải chỉ là cố nhân a.
“Thì ra là thế.” Không biết nương nàng với họ Tống này là có quan hệ gì.
“Tống cô nương, nếu cô nương cái gì cũng không biết, tại sao lại là thê tử của Sáo Ngọc Công Tử.”
Bạch Mạn Điệp bật
cười, “Ta trong lúc vô tình từng cứu hắn một lần, trở thành hảo bằng
hữu. Kỳ thực chúng ta cũng không phải là phu thê gì, hắn chỉ là gạt Chấn Hiên thôi.” Bạch Mạn Điệp và Đông Phương Vũ đúng là phu thê, thế nhưng
hắn không thừa nhận, không tính toán gì hết. Vô Ảnh La Sát và Sáo Ngọc
Công Tử vẫn chưa thành thân, càng không có đính hôn, bọn họ trong lúc đó tối đa chỉ tính là hảo bằng hữu a.
“Thì ra là thế.”
Đông Phương Vũ hừ
một cái, biểu tình bất mãn. Nghe ý tứ của nữ nhân này, dường như phi
thường không muốn gả cho hắn? Chấn Hiên, kêu thân thiết như vậy.
Bạn Mạn Điệp chú ý tới vẻ quái dị của Đông Phương Vũ, mặt nhăn, mũi cũng nhăn, bèn dựa sát vào, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi hừ cái gì?”
Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng, tự mình dùng bữa.
“Bạch cô nương có
tính toán gì không.” Hắn từ tận đáy lòng rất thích Bạch Mạn Điệp, hơn
nữa nàng lại giống Phù Dung như vậy, có lẽ thật sự có quan hệ với Phù
Dung. Dưới gối hắn cũng chỉ có một nhi nữ, nếu thêm một nghĩa nữ, thật
đúng là một chuyện tốt.
“Tạm thời không có tính toán gì hết.” Chỉ là theo Đông Phương Vũ hỗn ăn hỗn uống rồi hoàn thành nhiệm vụ thôi.
“Nếu cô nương
không chê, có thể trước tiên ở lại Tống gia trang. Chờ bệnh tình cô
nương tốt lên một chút rồi mới dự tính tiếp.” Nàng rất khỏe mạnh, không
có bệnh gì cả.
Tống gia này quả
thật là kỳ quái, hỏi thăm thân thế của nàng thì thôi, giờ còn muốn giữ
nàng ở lại, Bạch Mạn Điệp nàng thực sự được hoan nghênh vậy sao?
Nàng một ngụm từ
chối, “Đa tạ hảo ý của Tống trang chủ, Mạn Điệp trước nay luôn thích tự
do tự tại, thầm nghĩ theo đại ca hành tẩu giang hồ.”
“Hôm nay mọi người trong giang hồ đều biết Bạch cô nương là phu nhân của Sáo Ngọc Công Tử. Nếu Bạch cô nương theo công tử, chẳng phải càng chứng thực thân phận
phu thê của hai người?” Tương lai không gả được thì tính sao bây giờ?
Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Không quan trọng.” Nếu là nam nhân thật sự yêu nàng, cần gì quan tâm những lời người khác nói? Còn nếu thật sự quan tâm người khác
nói gì thì không xứng với Bạch Mạn Điệp nàng.
Đông Phương Vũ
lạnh lùng xen mồm, “Tống trang chủ, ta cùng Tiểu Điệp tuy rằng vẫn chưa
thành thân, nhưng đã có dự định chung thân. Thê tử của ta, ta tự mình
chăm sóc, không dám phiền đến Tống trang chủ.” Hắn chính là muốn chính
là chứng thực thân phận phu thê, hơn nữa còn thuận tiện bồi dưỡng tình
cảm, lão nhân này lại muốn phá rối gì đây.
Tống Cảnh Nhân chỉ có thể cười gượng, “Thì ra là thế, lão phu mạo muội.” Không phải nói
chỉ là bằng hữu thôi sao, thế nào lại biến thành hôn phu, hôn thê rồi.