Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, Bạch Mạn Điệp cư nhiên phát hiện Phương Chấn Hiên đem y phục khoác lên người nàng. Nói thật, nàng có chút cảm động.
Nàng từ nhỏ đã có thói quen đá chăn mền, thế nhưng từ khi rời khỏi lão
mụ, căn bản không có ai lo lắng sợ nàng bị cảm mạo.
Mặc dù có cảm động, nhưng gần như chỉ đôi chút, cảm giác đó chốc lát sau đã hoàn toàn tiêu thất. Không biết tại sao, nàng luôn thấy hắn không vừa
mắt. Giống như hắn thiếu nợ nàng mấy nghìn lượng hoàng kim, thậm chí còn nghiêm trọng hơn như vậy. Tuy rằng Bạch Mạn Điệp đối với hắn không có
hảo cảm, nhưng da mặt Phương Chấn Hiên phải nói là vô cùng dày, vẫn như
cũ cười hì hì gọi nàng là “Ngâm Ngâm.”. Bất quá, nàng rất ít khi trả
lời, Ngâm Ngâm, nghe đã thấy nổi da gà. Nàng phải lưu lạc tới nông nỗi
trở thành vị hôn thê giả mạo của người khác, cũng đều tại cái tên Đông
Phương Vũ chết tiệt kia tạo nghiệt, sau này nàng mà bắt được hắn, nàng
mà không trả thù, ba chữ “Bạch Mạn Điệp” nhất định sẽ viết ngược lại.
Đi theo Phương Chấn Hiên, ăn, mặc, ở, đi lại phải nói là không chê vào đâu được, tất cả đều là tốt nhất, Bạch Mạn Điệp trải qua những ngày này
phải nói là vô cùng thoải mái. Nàng tin, nếu như không có cái tên họ
Phương kia đi qua đi lại trước mặt nàng, nàng sẽ càng thêm thoải mái. Có một hôm, đột nhiên trên đường nhảy ra cường đạo. Không chỉ cướp tiền,
còn có ý đồ cướp sắc. Thế nhưng, bọn chúng đều không có kết cuộc tốt.
Bạch Mạn Điệp căn bản không có cơ hội động thủ, chỉ thấy chiết phiến của Phương Chấn Hiên vung lên một cái rồi nhảy vào đám người. Chỉ thấy một
cái bóng trắng bay qua bay lại, còn lại những cái khác đều không thấy rõ lắm. Bạch Mạn Điệp ngồi trong thùng xe mãnh liệt nuốt nước bọt, đây là
võ công cổ đại sao? Nàng so với hắn thực sự kém quá xa. Nếu như nàng
đánh nhau với hắn, chưa đầy mười chiêu đã có thể xuống địa phủ đưa tin.
Sau khi đánh một trận, các vị cường đạo đại ca thân ái tử thương hơn phân
nửa. Bạch Mạn Điệp ở hiện đại vẫn thường xuyên đánh nhau, đương nhiên
thường xuyên thấy máu. Thế nhưng, nàng cũng không cho rằng bản thân khi
đối mặt với cảnh người chết máu thịt không rõ ràng còn có thể bảo trì
thanh tĩnh. Nhưng mà, khi nàng thấy đám cường đạo này thiếu tay mất
chân, một chút cảm giác cũng không có, thậm chí cũng không thấy buồn
nôn. Đối với tình cảnh trước mắt, Bạch Mạn Điệp nghĩ mãi cũng không sao
hiểu được. Cuối cùng nàng đưa ra một kết luận, Bạch Mạn Điệp trước đây
đối với những cảnh này nhìn đã quen, nếu nàng trở thành nàng ta, đương
nhiên trở thành thói quen trong tiềm thức.
Bạch Mạn ĐIệp nghĩ như vậy, nhưng Phương Chấn Hiên thấy vô cùng kỳ quái. Nữ
tử bình thường nhìn thấy những cảnh này, 90% nhất định ngất xỉu, mà Bạch Mạn Điệp mặt không đổi sắc, thậm chí giống như chưa từng nhìn thấy.
“Ngâm Ngâm, nàng không sợ sao?” Phương Chấn Hiên rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Bạch Mạn Điệp cố ý vờ như đang thưởng thức phong cảnh ven đường, “Ta tại sao phải sợ?” Nàng còn thấy kỳ quái, nếu trước đây nhìn thấy cảnh nhiều
người chết như vậy, nàng đã hôn mê lâu rồi.
“Nàng thực sự là một nữ tử kỳ quái.” Hắn cười, “Nữ tử bình thường không dám nhìn thấy cảnh máu tanh này.”
Hắn đột nhiên nhớ tới tới cái gì, “Nàng thực sự không có võ công?”
“Ngươi dựa vào cái gì nghĩ rằng ta có võ công?” Không hiểu tại sao, Bạch Mạn Điệp rất chịu không nổi hắn.
“Ngâm Ngâm, chúng ta sắp về nhà rồi. Làm ơn đừng đối với ta thái độ xa cách
như vậy, gia phụ e rằng sẽ biết chúng ta đang đóng kịch.” Nhìn thái độ
Bạch Mạn Điệp đối với hắn mà nói, bọn họ không giống phu thê, ngược lại
giống như kẻ địch đối đầu.
Bạch Mạn Điệp ném cho hắn một cái tươi cười giả tạo, “Hắc hắc, Chấn Hiên,
vậy đã được chưa?” Thực sự là đáng giận, hồ đồ quá mức mới đem bán đứng
bản thân mình.
“Được.” Hắn cười khẽ, nghĩ rằng bộ dạng thực sự rất… đáng yêu (ngu ngốc).
Sự kiện cường đạo chỉ là một khúc dạo đầu rất nhỏ, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Tất cả đều duy trì nguyên trạng, cũng không vì Phương Chấn Hiên
võ công cao cường mà Bạch Mạn Điệp lại có hảo cảm với hắn. Bản thân nàng chính là cao thủ, không cần sùng bái bất cứ ai. (đặc biêt chỉ có ở hiện đại, còn bây giờ… Bạch Mạn Điệp tuy rằng không thừa nhận, nhưng nàng
xác thực giống như ruồi bọ, hơn nữa còn là ruồi bọ vô cùng nhỏ bé.)
Trên đường đi, bọn họ nghe được một tin tức “kinh thiên động địa”. Vô Ảnh La Sát mất tích một năm đột nhiên tái xuất giang hồ, không biết nàng uống
lộn thuốc gì mà Ưng Nhãn của “Ruồi bọ môn” cư nhiên chạy thoát dưới tay
nàng. Về tin tức này, Bạch Mạn Điệp biểu hiện vô cùng coi trọng. Nàng
nằm mơ cũng không ngờ, một người trong hắc đạo có chút danh tiếng là nữ
lưu manh, sau khi đi về cổ đại lại biến thành đệ nhất ma nữ. Nàng vừa
sửng sốt với thân phận của mình, cũng không nhịn được có chút tự hào.
Đặc biết là khi nghe thấy người ta bàn luận về mình, nàng trong lòng quả thực cười như điên. Nếu không phải có Phương Chấn Hiên ở bên cạnh, nàng sớm đã cười đến động kinh rồi.
Bạch Mạn Điệp chính là người như vậy, tuy rằng rất sợ thân phận này mang lại phiền phức, tuy rằng sợ hai vị muội muội sau khi biết chân tướng sẽ
đánh nàng, thậm chí giết nàng, nhưng bản thân vẫn không nhịn được yêu
thích thân phận này. Không phải gì cái gì khác, mà chính là cảm giác bản thân lợi hại. Nàng, thực sự là một tiểu cô nương rất ham chơi.
Tháng sáu đã vào mùa mưa, liên tiếp mấy ngày trời đổ mưa to, xe ngựa vô
phương tiếp tục hành trình. Mà Bạch Mạn Điệp đã mệt mỏi đến mức đã ngồi
là tuyệt đối không đứng lên, đương nhiên không muốn đi bộ rồi, ba người
không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ đặt chân, chờ mưa tạnh. Phương
Chấn Hiên rất biết hưởng thụ, tìm một khách điếm xung quanh phong cảnh
vô cùng ưu nhã, còn hào hiệp bao luôn cả một tòa viện tử. Bạch Mạn Điệp
quả thực nhìn hắn đến phát bực, có tiền cũng không cần lãng phí như vậy
chứ? Ăn chơi trác táng – chính là ấn tượng mới mà Bạch Mạn Điệp nàng đối với hắn.
Hôm đó sau khi ăn cơm xong, khí trời đã chuyển biến tốt đẹp hơn một chút,
trời cũng không còn mưa nữa. Bạch Mạn Điệp tựa người trước cửa sổ,
thưởng thức cảnh sắc sau cơn mưa.
Đột nhiên thấy một sinh vật màu trắng bay qua bay lại, rất tự nhiên đậu bên người nàng, thuận tiện vỗ cánh vài cái, biểu thị nó đã rất khổ cực.
Sinh vật màu trắng kia chính là một con bồ câu, trên chân còn có một ống trúc hình tròn. Nàng đương nhiên không phải kẻ ngốc, biết đây chính là
cái gọi là bồ câu đưa thư. Bạch Mạn Điệp nhẹ nhàng gỡ xuống, chỉ thấy
bên trong quả nhiên lộ ra một tờ giấy. Nét chữ bằng bút lông thanh tú
nhưng mượt mà: Đại tỷ, nghe Lưu Ly nói, Đông Phương Vũ cư nhiên dám vũ
nhục tỷ, đêm tân hôn mang theo tình nhân bỏ trốn. Tiểu muội vô cùng bất
mãn, đã hẹn nhị tỷ đến Đông Phương gia, cam đoan gà chó không chừa. Về
phần Đông Phương Vũ cùng ả tiện nhân kia, tiểu muội nhất định bắt được
chúng, sau đó thỉnh đại tỷ xử lý. Lạc khoản (1), Thủy Tịch Linh.
Thủy Tịch Linh? Chính là Độc Nương Tử trong truyền thuyết? Nhị tỷ? Chính là
Thiên Diện Tu La trong truyền thuyết? Hai người này muốn làm gì? Diệt
Đông Phương gia? Không được a, giết chết Đông Phương Vũ, nàng không phải không quay về hiện đại được sao?
Bạch Mạn Điệp chỉ cảm thấy trong ngực lành lạnh, cả đầu cũng đổ đầy mồ hôi
lạnh. Nàng khẽ liếc đến giấy bút trên bàn, cầm bút lông lên miễn cưỡng
viết vài từ, “Tam muội, đừng nhúng tay vào việc này. Nhị muội lúc tiêu
diệt Thiên Lang trại đã bị trọng thương, không thích hợp động thủ. Huống chi nhị muội bây giờ đang bị Long Hổ bang bức hôn, muội đi cứu nhị muội trước. Nhớ kỹ, hai muội nếu ai dám nhúng tay vào chuyện của ta cùng
Đông Phương Vũ, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người đó. Có thể giúp ta
tìm hắn, nhưng không thể tổn thương hắn. Lạc khoản, Bạch Mạn Điệp.”
(tác giả: ngươi giả mạo đại tỷ người ta, có phải không có đạo đức hay không?
Bạch Mạn Điệp: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, nếu không giả maọ,
chẳng lẽ nhìn họ giết sạch Đông Phương gia? Hơn nữa, ta nếu chiếm dụng
thân thể của người ta, cũng nên thay người ta “chăm sóc” hai vị muội
muội.
Tác giả: “Chăm sóc”? Bọn họ cần sao? Ngươi muốn lợi dụng người đó chứ gì?
Bạch Mạn Điệp: Không phải, ta đã thay thế thân phận Vô Ảnh La Sát này là sự
thật, muốn bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, phải đặt quan hệ tốt với hai
vị muội muội. Thời điểm mấu chốt, có thể thỉnh hai vị ấy ra tay trợ
giúp.
Tác giả: Ngươi thực sự quá gian trá mà.
Bạch Mạn Điệp: Cảm ơn khích lệ.
Chúng độc giả ném cho nàng ánh mắt rõ ràng, cùng kêu lên nói: Tiểu nhân đê tiện.)
Nói thật, mấy chữ này thật quá khó xem. Nói chó cào cũng là quá đề cao rồi, nếu nói là do tiểu bằng hữu từ nhà trẻ mẫu giáo viết ra cũng không khác lắm.
Tuy rằng Bạch Mạn Điệp không biết con bồ câu này làm sao tìm được nàng,
nhưng nàng muốn thử một lần, hi vọng rằng con bồ câu này có thể tìm được Thủy Tịch Linh, nếu Đông Phương gia cả nhà chết sạch… nói như vậy, mỹ
nữ đều bị đùa giỡn rồi. Tuy rằng Bạch Mạn Điệp nàng không phải đại mỹ nữ đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng tốt xấu gì cũng có vài phần tư sắc.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi nàng nhận được bồ câu đưa thư. Nàng đến chỗ
của Phương gì đó lấy chút bạc, chuẩn bị mua đồ ăn. Nàng cần mua ít đồ ăn vặt, sau đó mua chút lương khô mang theo bên người, nàng tuyệt đối
không cho phép bản thân lại rơi vào tình cảnh “suýt chút nữa chết đói”.
Ngay khi Bạch Mạn Điệp nhận lấy bánh đậu xanh trong tay một tiểu thương, chuẩn bị xoay người, đã bị hai hán tử cao lớn ngăn cản.
Nhìn cặp mắt bọn chút rõ ràng là không có hảo ý, nàng có thể khẳng định mình hôm nay gặp phải mấy tay cướp sắc rồi. Nếu là trước đây, nàng đã tát
cho chúng vài cái, nhưng lúc này, nàng tận lực khống chế tâm trạng của
mình. Giang hồ cổ đại quá phức tạp, tiểu tâm sử đắc vạn năm thuyền (2).
“Tránh ra,” Nàng lạnh lùng nói, không chút nào sợ hãi. Trên thực tế, nàng cũng không cần sợ.
“Tiểu mỹ nhân, nàng chỉ có một mình sao?” Cút, đừng có chảy nước miếng.
“Tiểu mỹ nhân, nàng tên gì?” Thôi ánh mắt bẩn thiểu đó đi.
“Tiểu mỹ nhân, theo bọn ta đi, đảm bảo vinh hoa phú quý nàng hưởng mãi không
dứt.” Lời thoại cũ rích, vinh hoa phú quý với nàng thì có gì là lạ.
Bạch Mạn Điệp trừng mắt nhìn bọn chúng, “Ê, có phải nên đổi lời thoại không, thực sự quá cũ rồi.”
“Đừng cùng ả nhiều lời vô ích, trực tiếp bắt lại, lần này còn không bắt được
nữ nhân, lão đại nhất định lột da chúng ta. Con quỷ nhỏ này nhìn cũng
không tệ, bắt đi.”
Nàng liếc mắt nhìn bọn chúng, “Lão đại các ngươi là ai? Đúng là con mẹ nó biến thái.”
“Nữ nhân này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bắt lại đi.”
Bạch Mạn Điệp chịu không nổi xoay người trợn mắt, “Ê, chỉ bằng hai người các ngươi mà muốn bắt ta sao? Không có gương thì lấy thau nước soi lại cái
mặt của mình.” Nàng vừa nói vừa chỉ chỉ vào con chó “đi ngang qua”, “Các ngươi tốt hơn là nên tìm nó.”
“Đừng nhiều lời vô ích với ả, đưa đi.” Nói rồi, hai người cùng nhau bổ nhào tới.
Bạch Mạn Điệp liên tục lùi ra phía sau, vừa lui được mấy bước, trước mắt tối sầm, cảm giác được bản thân dường như đang ở trong cái bao chữ nhật.
Nàng là Vô Ảnh La Sát nha, chỉ khinh địch thôi mà bị bắt rồi?
Đúng vậy, nàng bị bắt. Có người từ phía sau dùng túi trùm lên người nàng, mà mấy người này, cùng với tên vừa mới đùa giỡn nàng, chính là một người.