Hiện trường Hai Lẻ Bảy đã sẵn sàng.
Thời điểm bốn giờ vào ngày thường vẫn rực rỡ ánh nắng nhưng giờ phút này những đám mây dày đặc đang dần che phủ trời đất. Trần Quốc Hoa và Lý Thành Lập đều ngước đầu nhìn lên.
Tựa như ông trời đang phẫn nộ.
Trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi cảnh sát đặc nhiệm và đội cứu hỏa đã bố trí đệm và lưới cứu hộ bên dưới tòa nhà —— Đẩy con tin từ trên tầng xuống không phải là do lòng dạ Lương Húc độc ác, mà là lực lượng cảnh sát Trường An có đủ tự tin với năng lực ứng phó khẩn cấp của mình.
Lúc đó Phòng Linh Xu còn đang do dự phải trao đổi con tin thế nào thì Lý Thành Lập đã khoát tay một cách quả quyết: “Bảo gã đẩy từ trên tầng xuống. Chúng ta sẽ cho đội cứu hỏa và cảnh sát đặc nhiệm đến hiện trường bố trí cứu hộ trước. Chỉ cần gã dám đẩy thì chúng ta sẽ đón được!”
Cả Lễ hội Du lịch của Quan Trung bị làm cho xáo trộn, toàn bộ lực lượng cảnh sát Trường An đều đang dồn nén cơn bức bối. Công cuộc huấn luyện chống kh ủng bố cả ngày lẫn đêm của bọn họ không phải là trò đùa!
Trâu Khải Văn đứng bên cạnh nghe mà sửng sốt, lại một lần nữa cảnh sát Trung Quốc giúp anh mở rộng nhận thức về hai chữ “Can đảm”.
Bé gái ngồi trên bệ cửa sổ khóc đến kiệt cả sức khàn cả giọng, cô bé nghiêng ngả trên bệ cửa sổ, cổ tay của cô bé được buộc chặt bởi một sợi dây để không đến nỗi bị rơi xuống.
Người dân đã được khuyên rời khỏi hiện trường nhưng vẫn có rất nhiều người giơ điện thoại lên chụp ảnh ở trên các tòa dân cư phía xa, các phóng viên cũng giương đủ loại ống kính ngắn dài trên các tòa nhà cao tầng xung quanh.
Vô số ánh mắt dán chặt vào chiếc xe cảnh sát đang từ từ tiến đến, một người thanh niên mặc quần áo dính đầy máu bước xuống xe, ngay sau đó cậu ta cõng một người khác ra khỏi xe.
Người này trông nhỏ gầy lại tái nhợt, không ai ngờ được cậu bệnh nhân lảo đà lảo đảo ấy là do cảnh sát đóng giả.
“Sẽ lập tức thu xếp cho hai người nói chuyện với nghi phạm.” Trong tai nghe của cả hai vang lên giọng nói của Trâu Dung Trạch: “Phải chú ý, La đã tích trữ một lượng Freon đáng kể trong phòng, chỉ cần gặp nhiệt độ cao sẽ phát nổ. Căn phòng đó nằm phía bên trái lối vào, trong quá trình đấu súng hai người cần hết sức cố gắng tránh khu vực này.”
(*)Freon là gas lạnh, được sử dụng trong điều hòa và các hệ thống cấp đông.
“Tôi hiểu rồi.” Lương Húc khẽ đáp lại.
Dứt lời hắn nói với Phòng Linh Xu ở sau lưng: “Anh đang bị thương, khả năng đánh nhau cũng không bằng tôi nên sau khi vào thì anh cướp con tin lại rồi chạy đi, tôi sẽ đối phó với La Quế Song.”
Phòng Linh Xu không lên tiếng nhìn hắn.
Lương Húc hơi đỏ mặt nhưng trong mắt thì toát lên vẻ kiên định: “Tuy đại ca Trâu không nói gì nhưng tôi không thể để anh xảy ra chuyện. Anh phải bình an trở về gặp anh ấy.”
Ối giờ, đại ca Trâu, nghe mà sởn da gà.
Phòng Linh Xu suýt chút nữa bật cười.
Lương Húc cảm nhận được cậu run rẩy sau lưng thì biết Phòng Linh Xu đang cười trộm, gương mặt càng đỏ hơn: “Anh đừng cười, tôi nói thật đấy. Linh Xu, anh phải nghe lời, đừng cậy mạnh.”
“Biết rồi, biết rồi.” Phòng Linh Xu ghé sát vào tai hắn: “Lương Đại Húc, cậu có từng nghĩ tại sao La Quế Song muốn cậu dẫn Bé Thỏ Trắng đến không?”
Lương Húc bước chậm về phía lối vào tòa nhà: “Chưa từng nghĩ.”
“Gã không thể trốn được nữa, gã muốn để cậu giết gã ngay trước mặt La Hiểu Ninh.” Phòng Linh Xu liếc một ánh nhìn sắc bén lên trên tầng: “Tên khốn kiếp này, chết cũng muốn kéo cậu chịu tội thay. Mặc dù bây giờ gã là nghi phạm giết người nhưng vẫn được hưởng quyền sống, cậu giết gã thì sẽ bị tử hình.”
Đây là lời khuyên, cũng là lời nhắc nhở.
“Và như vậy thì cậu sẽ không thể ở bên La Hiểu Ninh nữa.”
Phòng Linh Xu được Lương Húc nắm tay bỗng cảm thấy lực tay ấy tăng gấp đôi.
“Bình tĩnh, Thần Zed.” Cậu khẽ khuyên nhủ: “Không việc gì phải kích động, sống sót mới là lý lẽ vững vàng, cậu sống thì có thể làm gã tức chết.”
Lương Húc nhẹ nhàng gật đầu.
Bọn họ đi tới lối vào.
“M3 trong tay gã là vũ khí kiểu cũ, chỉ có thể bắn trúng mục tiêu hai phát còn toàn bộ phần sau đều là pháo hoa.” Phòng Linh Xu đè giọng xuống: “Phát thứ nhất và phát thứ hai đó sẽ không bắn về phía cậu và tôi, chắc chắn sẽ bắn về phía con tin. Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì hy vọng con tin cuối cùng mà gã để lại là sinh viên nữ có hình thể lớn nhất, ít nhất cô ấy còn có khả năng ứng biến —— Đến lúc đó không cần biết là cậu hay tôi, nếu như không cướp được súng thì phải chặn họng súng lại. Dù thế nào cũng không được để con tin gặp nguy hiểm!”
Bọn họ đứng đó thì thầm, người ngoài nhìn không ra được chút manh mối nào —— Phòng Linh Xu yếu ớt lung lay trên lưng Lương Húc, mọi người chỉ cảm thấy cậu bé này đáng thương quá, ốm yếu như thế rồi còn bị bắt đến hiện trường!
Cuộc gọi với La Quế Song được kết nối.
“Chúng tôi đến rồi.” Lương Húc bước lùi lại ra khỏi tòa nhà: “Ông ngó đầu ra mà xem.”
Cùng lúc đó Trần Quốc Hoa đứng chếch xa xa chỉ huy cảnh sát đặc nhiệm: “Ngắm bắn chuẩn bị, cửa sổ cuối cùng trên tầng sáu, căn phòng cuối cùng.”
Mọi người im lặng đợi La Quế Song thò đầu ra —— Quả thật không khiến mọi người thất vọng, La Quế Song ló ra nhưng gã dùng túi bạt dứa trùm đầu lại, bên dưới lộ ra một bàn tay của trẻ con!
Rất rõ ràng gã đang cố ý đề phòng những tay súng bắn tỉa, đứa bé và gã đồng thời bị che dưới lớp bạt nên nếu nổ súng thì có thể sẽ bắn trúng con tin.
Trần Quốc Hoa chửi tục một tiếng: “Mẹ nó, giữ vững cảnh giác, tạm thời không nổ súng!”
La Quế Song đứng bên cửa sổ không nhúc nhích, Phòng Linh Xu cũng không chịu ngẩng đầu lên, lúc này cậu cũng hoảng hốt vì dù sao mình cũng cao hơn La Hiểu Ninh.
Lo lắng La Quế Song sẽ nhận ra sơ hở nên cậu víu vào vai Lương Húc.
Lương Húc hiểu ý bèn thả cậu xuống rồi bế ngang cậu lên, tư thế bế gập người lại có vóc dáng cao lớn của Lương Húc bên cạnh để so sánh nên trong thoáng chốc trông càng có vẻ nhỏ gầy hơn so với vừa rồi.
Bế công chúa, Lý Thành Lập không khỏi liếc mắt nhìn Mr. Trâu ở bên cạnh.
Mr. Trâu đứng sừng sững bất động, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ trên tầng sáu.
Mọi người cùng nín thở lo sợ La Quế Song sẽ nổ súng xuống dưới tầng. Nhưng La Quế Song nhìn trong chốc lát rồi nói qua điện thoại: “Mày để con trai tao nói chuyện với tao.”
Lương Húc không chịu nhượng bộ: “Chúng tôi đã đến dưới tầng, ông thả con tin xuống trước đã!”
“Tao muốn nó nói chuyện với tao!”
Phòng Linh Xu ra hiệu bằng mắt cho Lương Húc rồi cậu lí nhí một câu: “Anh ơi, em sợ.”
“…”
Anh có kinh nghiệm diễn thật đấy, Lương Húc quả thật khâm phục muốn chết. Đầu óc trai thẳng của hắn chỉ có thể nghĩ ra mấy câu đại loại như “Bố ơi, bố đầu hàng đi”, bấy giờ nghe câu nói của Phòng Linh Xu thì mới đột nhiên nhận ra.
Đúng vậy, nếu La Hiểu Ninh khuyên bố mình đầu hàng thì đó mới là để lộ sơ hở, La Hiểu Ninh thật sự lúc này hẳn phải nên kêu sợ!
Phòng Linh Xu nằm trong lòng hắn gãi lên ngực hắn.
Gương mặt của Lương Húc đỏ bừng lên xen lẫn với đó là mồ hôi lạnh vì căng thẳng, hắn hiểu rõ ý của Phòng Linh Xu:
“Vậy chúng ta về.”
Nói xong hắn tỏ vẻ định quay lại.
Thật sự là một màn diễn xuất gượng gạo, Lương Đại Húc sắp bị Phòng Linh Xu làm cho khó xử muốn chết rồi.
Nhóm cảnh sát đứng đằng sau không hiểu được dụng ý của bọn họ nên nhất thời ngơ ngác, Lương Húc quay lưng lại vội vàng đưa mắt ra hiệu —— Màn diễn gượng gạo thất bại, đội trưởng dẫn đầu đội cảnh sát đặc nhiệm thế nhưng lại lùi một bước!
Lương Húc và Phòng Linh Xu đều thầm kêu lên “Mẹ ơi, anh đừng lùi chứ! Anh mau cản tôi lại đi!”.
Suy cho cùng vẫn là nghé mới sinh không sợ hổ, đội trưởng lùi nhưng một người cảnh sát còn rất trẻ đứng phía sau lại không lùi, cậu ta hấp ta hấp tấp ngăn lại: “Làm gì vậy? Có chuyện gì?”
Phòng Linh Xu yên tâm, cậu lén lút nhấn một cái vào ngực Lương Húc.
Lương Húc nói với vẻ cương quyết: “Ông ta không thả con tin thì tôi sẽ không đưa Hiểu Ninh lên.”
Cậu cảnh sát khăng khăng với ý kiến của mình: “Ai cho phép cậu tự ý hành động? Cậu không được phép cử động! Ở nguyên đây chờ lãnh đạo phê chỉ thị!”
—— Làm tốt lắm người anh em! Cậu sẽ phát triển trong tương lai!
La Quế Song đứng ở trên tầng, gã trùm vải bạt nên không thấy rõ được vẻ mặt của gã, cũng không biết rốt cuộc gã có đang quan sát tình hình dưới tầng hay không
Lương Húc chỉ chờ Phòng Linh Xu chỉ đạo nhưng Phòng Linh Xu lại nằm trong lòng hắn giả chết —— Thánh gài đồng đội, Lương Húc không còn cách nào khác mà chỉ đành làm theo những gì ngày thường vẫn làm với La Hiểu Ninh, hắn cắn răng nói: “Hiểu Ninh vốn sức khỏe kém, hoàn toàn không chịu được sự k1ch thích này, không đi nữa! Chuyện của cảnh sát các anh thì tự các anh giải quyết!”
Quả nhiên lời còn chưa dứt thì bất ngờ La Quế Song đẩy một bé gái từ tầng sáu xuống!
Tất cả mọi người từ xa đến gần đều bật thốt lên một tiếng kinh hoàng, bé gái rơi từ trên tầng sáu xuống lớp lưới cứu hộ thứ nhất rồi ngay lập tức cảnh sát đặc nhiệm lao lên đón được bé gái ở tầng bốn. Cả người lớn và trẻ nhỏ cùng lăn xuống theo từng lớp từng lớp lưới cứu hộ, tiếng la hét thất thanh nối tiếp nhau, trên người cảnh sát đặc nhiệm được đeo dây bảo hiểm, bé gái lắc lư trong lòng chiến sĩ cảnh sát cũng tiếp đất an toàn!
Bé gái bị dọa cho ngẩn ngơ, sau khi đáp xuống đất thì muốn khóc cũng không khóc được, người nhà ở trên xe cảnh sát hét lên đứt ruột đứt gan.
Trưởng phòng Hoàng tự tay đưa cô bé lên xe cứu thuơng, năm gia đình còn lại cùng nhìn theo với sự ước ao và đau xót.
“Xin hãy bình tĩnh, bình tĩnh.” Trưởng phòng Hoàng quay đầu lại: “Chúng tôi sẽ cứu được tất cả các cháu. Các vị phụ huynh, chúng ta phải bình tĩnh.”
Nhóm phụ huynh không muốn nói chuyện, chỉ vịn vào cửa sổ xe vươn đầu ra mong chờ.
“Không được cúp điện thoại, mày đừng hòng giở trò với tao.” La Quế Song nói.
Lần này đã cắt đứt đường liên lạc của Lương Húc và Phòng Linh Xu, hai người không còn dám nói chuyện nữa mà chỉ có thể dùng mắt truyền tin cho nhau. Hai người đều mừng thầm trong lòng —— bởi vì chỉ cần thả người đầu tiên thì sau đó chắc chắn sẽ thả hết!
Phòng Linh Xu trèo xuống khỏi vòng tay của Lương Húc, cậu không thể để Lương Húc bế cậu lên tầng sáu thật. Dù Lương Húc có khỏe đến đâu thì bế một Phòng Linh Xu sáu mươi cân leo lên tầng sáu cũng sẽ gãy tay mất.
Hiện tại lợi thế đàm phán đang nghiêng về bên mình nên hai người có thể đi lên từ từ, để cho La Quế Song sốt ruột thì trái lại gã sẽ càng hợp tác trong việc thả con tin hơn.
Phòng Linh Xu cố ý nói: “Em tự đi được ạ.”
Lương Húc nói cho La Quế Song nghe: “Em đi chậm một chút.”
Đã lên được đến tầng hai.
“Tầng hai rồi, thả một đứa bé xuống.”
Im lặng trong chốc lát thì bên ngoài vang lên một trận gào thét.
Cứ thế liên tục bọn họ lên thẳng đến tầng năm, cảnh sát đặc nhiệm luôn lặng lẽ đi theo sau họ. Gần mười người giữ vững nhịp bước giống như Lương Húc, ở trên tầng cao nghe được thì chỉ như một người mang theo vật nặng bước đi.
Điều này quả thật rất khó, nhưng bọn họ làm được.
“Người cuối cùng.” Lương Húc nói: “Thả lớn hay nhỏ, tùy ông.”
La Quế Song vẫn không nói một lời.
Ở dưới tầng nơi họ không biết Trâu Khải Văn dặn các chiến sĩ cảnh sát qua tai nghe: “Phải cẩn thận gã sẽ giở trò với con tin cuối cùng. Năm người trước đó quá thuận lợi, rất có thể người cuối cùng gã sẽ thị uy.”
Ba chiến sĩ cảnh sát đưa tay ra hiệu đã hiểu —— Lời còn chưa dứt thì một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh bay ra ngoài cửa sổ!
Vậy mà lại là cô bé sinh viên bị thương!
Không ai ngờ sẽ là đứa trẻ lớn này, cảnh sát cũng chưa chuẩn bị tinh thần nhưng theo bản năng vẫn nhanh nhẹn duỗi cánh tay ra kéo cô gái đó đập vào lồ ng ngực. Bỗng từ các tòa nhà xung quanh vang lên tiếng hò hét —— La Quế Song vứt một bình khí hóa lỏng ra khỏi cửa sổ. Rồi đột ngột gã nổ súng bắn về phía bình khí hóa lỏng!
Tất cả mọi người hô to: “Cẩn thận! Cẩn thận!”
Khí hóa lỏng nổ tung giữa không trung, người cảnh sát đặc nhiệm giữ con tin không kịp tránh đi nên bị sóng không khí thổi bay. Dưới tác động của vụ nổ cực lớn thì cánh tay của anh ta bị nổ văng tung tóe máu thịt, dây bảo hiểm cũng bị nổ đứt đoạn, còn cô bé sinh viên vì hình thể quá lớn không có cách nào để ôm vào lòng như trẻ con nên rơi thẳng tắp từ trên không trung xuống!
Trần Quốc Hoa vừa trông thấy La Quế Song ló đầu ra thì hét to qua máy truyền tin: “Nổ súng! Nổ súng!”
Tay súng bắn tỉa đã nổ súng trước cả lời của ông ta —— Chỉ mới bắn một phát thì La Quế Song đã lập tức thụp người xuống.
Một đứa bé trai đang vùng vẫy xuất hiện trước cửa sổ. Cha mẹ vừa nhìn thấy thì cũng ra sức giãy dụa ở trong xe: “Mao Mao! Mao Mao!”
Việc ngắm bắn dừng lại.
Phòng Linh Xu và Lương Húc không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, hai người và các chiến sĩ cảnh sát đều dừng bước —— Chẳng bao lâu sau bên ngoài lại truyền đến tiếng reo hò vang dội.
Đó là vì Trâu Khải Văn dùng tay không trèo lên tường ở tầng hai rồi một tay đón thiếu nữ đang lơ lửng vào lòng. Anh giữ chặt lấy người cảnh sát đang bị thương, hai chiến sĩ cảnh sát còn lại chẳng hề trao đổi trước mà cùng lấy tay làm cầu, như thể biểu diễn xiếc trên không hai chiến sĩ cảnh sát lộn ngược người lại rồi dùng cánh tay làm đệm cho chiến hữu!
Ba người đồng thời lăn xuống mặt đất.
Nhân viên y tế nhanh chóng lao tới, sinh viên nữ và người bị thương được nhấc lên xe cứu thương khẩn cấp.
Kevin nói trong tai nghe với Phòng Linh Xu: “Không có chuyện gì cả, tôi không sao.”
Trái tim đang treo ở cổ họng của Trưởng phòng Hoàng rốt cuộc cũng rơi xuống, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.
Ông ta xoa xoa đỉnh đầu của mình, vốn đã chẳng có mấy cọng tóc mà giờ đúng là sắp sợ đến mức trụi lủi.
“Khuyên anh chàng người Mỹ kia rời khỏi đây đi.” Ông ta liên tục lau mồ hôi: “Nguy hiểm lắm, nguy hiểm lắm, để tự chiến sĩ của chúng ta giải quyết.”
Trưởng phòng Hoàng cũng rất khó xử, nếu Trâu Khải Văn xảy ra vấn đề gì thì sẽ là một trận sóng gió còn lớn hơn nữa. Không cần biết anh có quan hệ tốt với cảnh sát Trường An đến đâu thì cũng phải cản anh lại.
Các lãnh đạo có liên quan lần lượt đến hiện trường. Những người đến trước thì đều đi bộ hoặc đi xe đạp là vì để đảm bảo xe cứu thương không bị trở ngại khi lưu thông. Những người đến muộn thì đều đi xe bus vì vậy tại lối vào của Hai Lẻ Bảy đã xuất hiện một cảnh tượng kịch tính, các lãnh đạo đến muộn thoáng nhìn thấy vầng trán cao đầy lo lắng của thủ trưởng từ xa qua cửa sổ xe —— Những thứ khác họ không thể nhìn rõ nhưng cái đầu bóng loáng của thủ trưởng thì chắc chắn có thể thấy rõ ràng —— sợ đến mức quay ngược xe lại rồi sau đó chạy như bay vào.
Phóng viên không quay được rõ ràng tình hình tại hiện trường nên đưa ống kính về phía các vị quan chức.
Đương nhiên mọi người muốn phỏng vấn Trưởng phòng Hoàng nhất nhưng Trưởng phòng Hoàng nào có tâm trạng để nhận phỏng vấn, ông ta chạy đến bên cạnh Lý Thành Lập và Trần Quốc Hoa.
“Lão Lý, mau chóng thông báo cho hai đứa trẻ ở trên tầng để chúng có sự chuẩn bị.”
Chẳng ai ngờ La Quế Song sẽ thả nữ sinh viên ra trước, việc này rất bất lợi đối với lực lượng cảnh sát và Lương Húc bởi vì con tin còn lại là một đứa bé sáu tuổi.
Cậu bé hoàn toàn không có khả năng ứng biến.
Lý Thành Lập vội vàng truyền đạt lại qua tai nghe: “Linh Linh, Lương Húc, hai đứa nghe rõ đây, con tin còn lại là một bé trai sáu tuổi tên là Thẩm Minh Đạt, tên ở nhà là Mao Mao. Điều này không giống với phán đoán trước đó của chúng ta. Con tin tuổi còn nhỏ lại bị hoảng sợ, hai đứa nhất định phải cẩn thận, bảo vệ con tin cũng phải bảo vệ mình!”
Phòng Linh Xu và Lương Húc nghe thấy vậy thì thầm giật mình, không phải giật mình vì thứ tự thả con tin mà bọn họ cùng kinh ngạc với sức lực của La Quế Song.
Nâng một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi lên rồi ném qua cửa sổ, phải khỏe đến mức độ nào chứ!
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cùng tăng thêm mấy phần kiêng dè.
Tâm trạng của La Quế Song cực kỳ xấu: “Nghĩ bố mày ngu? Thằng chó, cảnh sát đang đi cùng mày, mày tưởng tao không biết?”
Lương Húc bình tĩnh nói qua điện thoại: “Ông muốn thế nào?”
“Vừa rồi là một bài học cho chúng mày. Tao đã nói cảnh sát không được đi theo, bố mày là người từng sống trên chiến trường, một hay hai người tao không phân biệt được chắc?” La Quế Song gằn giọng: “Bảo những đứa đeo súng quay về. Trừ chúng mày ra không ai được lên tầng sáu, xuống dưới hết!”
Ngay sau đó trong điện thoại vang lên tiếng khóc của trẻ con cùng với tiếng bạt tai rất lớn.
“Nếu mày dám đưa cảnh sát lên thì bố mày sẽ bất chấp tất cả, trước tiên bắn vỡ sọ thằng nhóc này!”
Điện thoại được cài nghe lén nên Lương Húc nghe thấy, Phòng Linh Xu và tất cả những người thuộc lần hành động này cũng đều nghe thấy. Mọi người lo lắng nhìn nhau, lúc này thật sự là tiến thoái lưỡng nan —— Cùng đi lên thì Thẩm Minh Đạt khó tránh khỏi sẽ chết dưới những phát súng hỗn loạn, nhưng nếu lùi về thì dựa vào hai người Lương Húc và Phòng Linh Xu sao được?
Suy nghĩ trong thoáng chốc rồi Phòng Linh Xu quay đầu nhìn về phía đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm.
Cậu giơ tay ra hiệu “Lùi lại”.
Trong điện thoại không ngừng truyền ra âm thanh Thẩm Minh Đạt bị đánh.
Tiếng khóc của đứa bé đâm vào tim của tất cả mọi người, e rằng cậu bé đã bị đánh đến mức gãy răng, ở đầu bên kia điện thoại luôn miệng gào khóc gọi từng tiếng “Mẹ ơi” không rõ ràng.
Phòng Linh Xu bắt đầu giả giọng, khẽ khóc một tiếng qua điện thoại: “Bố ơi, bố làm gì vậy ạ?”
Tiếng đánh đập dừng lại.
Phòng Linh Xu cách xa khỏi điện thoại rồi thút thít nói: “Anh ơi, em muốn về…”
“Đồ nhát gan! Đâu có đánh mày! Sao thứ tao sinh ra lại không bằng thứ mà Lư Thế Cương sinh ra chứ!” La Quế Song càng điên tiết nhưng lại không tiếp tục đánh bé trai nữa, dường như gã đang đảo quanh trong phòng: “Lên đây! Mẹ kiếp mày lên đây cho tao!”
Phòng Linh Xu đưa tay ra hiệu “Lùi lại” với các chiến sĩ cảnh sát một lần nữa.
Đội trưởng đội cảnh sát tuổi gần bốn mươi nhưng nhiệt huyết vẫn sôi sục, anh ta tức giận nhìn lên tầng trên rồi lại nhìn về phía hai người Lương Phòng với vẻ lo âu.
Lương Húc khẽ gật đầu với anh ta.
Không còn cách nào khác, các chiến sĩ cảnh sát đành nghiến răng bực tức rút khỏi tầng năm.
Người dân đứng xem xung quanh nhìn thấy cảnh sát đi ra khỏi tòa nhà nhưng lại không thấy con tin được cứu ra thì trong thoáng chốc bàn tán xôn xao.
Lợi dụng tiếng bước chân hỗn loạn khi xuống cầu thang của cảnh sát, Phòng Linh Xu ghé sát vào tai Lương Húc: “Kế tiếp chúng ta không còn bất cứ sự liên lạc nào nữa, toàn bộ do cậu carry.”
Cậu bí mật chạm vào khẩu súng lục trong ngực rồi ấn lên con dao quân dụng của Lương Phong giắt bên hông Lương Húc —— Đây là thứ mà Lý Thành Lập đã lén đưa cho Lương Húc trước khi đi.
“Cháu trai, suy cho cùng việc này không phù hợp với quy định, nhưng cháu không thể dùng tay không để đấu với La Quế Song.” Lý Thành Lập lau con dao rồi trịnh trọng đặt vào tay Lương Húc: “Con dao quân dụng này bác có, Trần Quốc Hoa có, Lão Phòng cũng có. Đây là dao quân dụng được trang bị đặc biệt cho lính Hoa Dương bọn bác. Cháu hãy cầm nó, giúp những người lính Hoa Dương không thể ra mặt bọn bác được nở mày nở mặt!”
—— Bảo kiếm lẽ dĩ nhiên phải chém yêu tà.
“Giành lấy vinh quang cho bố cháu!”
Như thể đáp lại suy nghĩ trong lòng, con dao quân dụng bên hông Lương Húc khẽ rung lên.
Phòng Linh Xu không hề lên tiếng, chẳng cần phải nói bất cứ điều gì.
Lương Húc bế cậu lên một lần nữa rồi chậm rãi bước lên tầng sáu.
“Hiểu Ninh, chúng ta đi.”
Hết chương 60.