*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ thế đầu óc tơ tưởng đi được nửa đường thì đột nhiên Phòng Linh Xu phát hiện phương hướng không đúng —— Chỗ này hình như là cửa khác của khu nhà mình.
“Kevin, đây đâu phải là đường tới thư viện đâu. Thư viện gần nhất ở trường Trung học trực thuộc Đại học Trường An.”
“Sao có thể để em bị đói được?” Trâu Khải Văn quay đầu lại cười nói: “Đương nhiên phải lấp đầy bụng cho em trước.”
“Anh đi bắt cá?”
“Xin em, suy nghĩ theo cách con người một chút được không?” Kevin bất đắc dĩ: “Tôi đi trộm đồ cho em. Đó, là siêu thị kia.”
Anh giơ móng vuốt lên chỉ vào một cửa hàng ở phía trước mặt.
“…”
“Đừng lo, muốn ăn gì?” Kevin đắc ý: “Quán ăn chắc chắn sẽ phớt lờ chúng ta, nhà bếp cũng không dễ lẻn vào, siêu thị là địa điểm gây án thuận lợi nhất.”
“…”
Trâu Khải Văn lại đi trộm đồ vì mình!
Phòng Linh Xu cảm động muốn khóc.
“Bánh trung thu nhân trứng muối.” Cậu rưng rưng nước mắt nói.
Đây là một siêu thị do tư nhân mở, ngày thường Phòng Linh Xu hay mua thuốc lá ở đây, Trâu Khải Văn cũng thường được lệnh xuống đây mua dầu mua muối. Chủ siêu thị là một đôi vợ chồng trung niên, hôm nay người trông cửa hàng là bác gái.
Trâu Khải Văn bảo Phòng Linh Xu trốn ở ngoài cửa, còn anh thì nghênh ngang chạy vào trong.
Bác gái biết chú mèo này, đây là “mèo nhà cảnh sát Phòng”, bác sĩ Trâu cũng thường xuyên bế nó sang tiệm thẩm mỹ thú cưng ở bên cạnh. Bà kêu một tiếng với Trâu Khải Văn: “Bánh Trung Thu à, sao mày lại ra ngoài một mình thế?”
Trâu Khải Văn mặc kệ bà, anh tập trung đi thẳng đến giá hàng thực phẩm không thiết yếu tìm bánh trung thu nhân trứng muối —— Tìm được rồi! Dạ dày của Phòng Linh Xu đúng là dạ dày tiện lợi, đây là bánh trung thu được đóng gói lẻ, chỉ năm tệ một cái.
Có điều bây giờ năm tệ Trâu Khải Văn cũng không có.
Anh nhảy lên một cái thật mạnh làm rơi một chiếc bánh trung thu, sau đó ngậm nó chạy về phía quầy thu ngân —— Tất cả hành động đều bị bà chủ nhìn thấy nhưng chỉ là một cái bánh trung thu giá rẻ nên bà không ngăn cản, ngược lại còn lấy điện thoại ra vừa cười vừa quay video.
“Sao lại buồn cười thế này? Bánh Trung Thu thích ăn bánh trung thu?” Bà buồn cười muốn chết.
Trâu Khải Văn thả bánh trung thu lên quầy thu ngân rồi kêu meo meo thật to.
Bác gái đưa mắt nhìn gói bánh trung thu rách tả tơi: “Ô, cào rách cả túi rồi. Bánh Trung Thu à, cái này phải bắt bố của mày đền cho bác đấy!”
Kevin li3m li3m lên tay bà.
“Hửm? Ôi trời, trêu mày thôi, lấy đi lấy đi. Nào, nhìn vào ống kính một chút, meo meo!”
Kevin vẫn chưa chịu đi, anh phối hợp tạo dáng trước ống kính.
Bác gái quay video không còn biết trời đất là gì, sau đó vỗ lên mông Trâu Khải Văn: “Được rổi, bác sẽ ghi sổ nợ cho mày. Khi nào bố mày đến thì bác sẽ đòi tiền.”
Đây mới là đáp án mà Trâu Khải Văn muốn.
Anh lễ phép ngoắc ngoắc cái đuôi rồi cắp bánh trung thu bỏ đi.
Phòng Linh Xu ở bên ngoài nhìn mà chấn động trong lòng, cậu phấn khích vểnh tai lên.
“Ông xã, anh giỏi thật đấy! Như thế mà cũng được!”
Trâu Khải Văn cười thả bánh trung thu xuống: “Muốn thỏa mãn nhu cầu không nhất thiết phải phạm tội. Chúng ta là người không phải mèo, cho dù khó khăn cũng phải tuân thủ đạo đức.”
Phòng Linh Xu nhìn anh với vẻ khâm phục.
“Ăn đi.” Trâu Khải Văn nói: “Mèo ăn ít, một chiếc bánh trung thu này chắc là no rồi.”
“Còn anh thì sao?” Phòng Linh Xu rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Tôi nhìn em ăn.” Kevin hôn nhẹ lên tai mèo của cậu: “Giờ tôi béo quá, phải giảm cân.”
Anh chạy nhanh về phía trước: “Chúng ta ra góc phố đằng sau ăn, tiện thể bàn xem tiếp theo phải làm gì.”
Đây là bữa trưa ngon nhất mà Phòng Linh Xu từng ăn, ngon hơn hẳn bò bít tết ở nhà hàng Michelin, cũng ngon hơn hẳn bữa ăn Kaiseki ở Kyoto.
(*)Kaiseki hay Kaiseki-ryori là một loại hình ẩm thực truyền thống của Nhật Bản. Kaiseki-ryori đặc biệt chú trọng đến nguyên liệu theo mùa cũng như cách bày trí món ăn. Mỗi món ăn đều là sự kết hợp hài hòa khéo léo của hương vị, kết cấu và màu sắc.
Tuy chỉ là một chiếc bánh trung thu nhân trứng muối nhưng nó được đánh cược bằng tất cả sự can đảm và trí thông minh của Trâu Khải Văn, là kết tinh của tình yêu và trí tuệ.
Dùng thân phận của một con mèo để có được chiếc bánh trung thu này.
Có lẽ hôm nay không thể giải quyết được vấn đề, có lẽ ngày mai bọn họ vẫn phải lang thang ngoài đường.
“Bất kể là hoàn cảnh gì thì tôi cũng sẽ không để em phải chịu đói.” Kevin phát ra một tiếng meo meo kiên định.
Phòng Linh Xu nén nước mắt ăn hết chiếc bánh.
Bánh trung thu kiểu xốp, cậu ăn mà lem nhem khắp mặt, vụn lòng đỏ trứng dính ở trên ria mép.
(*)Bánh trung thu kiểu xốp (苏式月饼) là một loại bánh trung thu truyền thống của Trung Quốc.
Kevin li3m sạch cho cậu từng chút từng chút.
“Bẩn lắm.” Phòng Linh Xu xấu hổ.
“Ầy, đừng nhúc nhích, đây chính là bữa trưa của tôi.” Kevin li3m cậu, “Rất ngọt.”
Ragdoll to lớn dịu dàng li3m Ly Hoa bé nhỏ. Phòng Linh Xu dễ chịu híp mắt lại.
Dùng xong bữa trưa thì bọn họ cẩn thận vượt qua đường cái, chạy về phía thư viện.
Đang là thời gian làm việc nên trong thư viện khá vắng vẻ, nhân viên ngồi phía sau quầy nghiêm túc viết tiểu thuyết hoàn toàn không chú ý đến hai con mèo lẻn vào từ cửa thông gió.
Kevin quá mập nên bị kẹt ở cuối ống thông gió, chỉ để lộ ra một phần đuôi.
Phòng Linh Xu xấu hổ: “Anh gồng sức lên chút đi!”
“Tôi cũng muốn lắm, bé cưng.” Trâu Khải Văn đau khổ ép thịt mỡ của mình: “Đã bảo em đừng nuôi Bánh Trung Thu béo quá.”
Phòng Linh Xu nhảy lên tủ sách rồi cắn chặt đuôi của Kevin.
“Anh chịu đựng một chút!”
Kevin giả vờ kêu đau nhưng trong lòng lại thoáng phấn khích, không ngờ mèo còn có điểm k1ch thích thế này, cảm giác bị Phòng Linh Xu cắn đuôi sảng khoái mất hồn.
“Má nó anh dùng sức của mình nữa!” Phòng Linh Xu cắn lấy đuôi: “Đạp về phía trước!”
“Ờ, ờ.” Trâu Khải Văn đáp qua loa, anh còn muốn sảng khoái thêm một lúc nữa.
“Mẹ kiếp, anh đang làm cái gì thế? Anh có phản ứng!”
“À, à.” Mr. Trâu xấu hổ: “Em nhả ra đi, tôi cảm thấu tôi không cần dùng sức vẫn có thể rơi xuống.”
Đúng thế, bởi vì anh quá béo nên tự mình rơi xuống dưới đấy!
Kèm theo một đám bụi, anh từ từ trượt khỏi lỗ thông gió ở dạng thể lỏng rồi ngã lộn đầu lên giá sách.
“—— Rầm!”
Nhân viên quá tập trung viết tiểu thuyết tình yêu, cô đeo tai nghe nên chẳng nghe thấy gì. Vì vậy hai con mèo ở đằng sau nhỏ giọng kêu meo meo cô cũng hoàn toàn không nghe thấy.
“Dê chúa Trâu Khải Văn.” Phòng Linh Xu tức tối nói: “Biến thành mèo mà anh còn động d*c.”
Mr. Trâu xám xịt kẹp đuôi: “Đừng giận, đừng giận.”
Từ tủ sách dân gian bọn họ đẩy những quyển sách mình cần xuống —— Phòng Linh Xu ở phía trên đẩy, còn Trâu Khải Văn thì chổng bốn vó lên trời đỡ ở dưới.
Như vậy thì sẽ không làm hỏng sách.
Cơn bức tức do vừa rồi bị giở trò của Phòng Linh Xu đã biến mất hoàn toàn, béo cũng có cái tốt của béo, xem đi làm đệm thịt mèo cũng rất tiện dụng!
“Mèo Ly… Trang 641.” Bọn họ dùng móng vuốt lật sách một cách khó khăn: “Quyển này không phải, đây là chồn Nhật Bản.”
(*)Mèo Ly trong tiếng Trung thường dùng để chỉ chung loại mèo rừng, còn trong tiếng Nhật dùng để chỉ Tanuki – một loài chồn đặc trưng của văn hóa Nhật Bản và thường góp mặt trong nhiều câu chuyện dân gian.
Đổi sang một quyển khác.
“Mèo Ly Hoa… Trang 225… Đây rồi!”
Phòng Linh Xu lấy lưỡi li3m đến trang 225 rồi hai con mèo chụm lại cùng đọc sách.
“Mèo Ly vái trăng… Truyền thuyết dân gian…” Phòng Linh Xu thì thầm khe khẽ.
—— Đây là truyền thuyết dân gian xuất phát từ triều Tống, nghe nói khi trăng tròn mèo Ly sẽ nhìn chằm chằm vào mặt trăng, chúng nó chắp vuốt quỳ lạy mặt trăng với hy vọng có thể mượn sức mạnh đó biến hóa thành hình dạng con người.
Đã có rất nhiều người từng tận mắt trông thấy cảnh mèo Ly lặng lẽ lạy trăng dưới ánh trăng.
“Mèo đen cũng có truyền thuyết tương tự.”
Hai mèo Trâu Phòng thoáng liếc mắt nhìn nhau.
“Chuyện này khá giống với tình huống của chúng ta.” Kevin nói: “Nhưng lại không giống hoàn toàn. Quả thật chúng nó biến thành người nhưng là một loại biến hóa trục lợi nào đó.”
Không phải cơ thể mình có được mà là lấy trộm cơ thể của người khác.
“Xem có ghi chép lại cách phá giải không.” Anh giục Phòng Linh Xu.
“Không thể tin được, một cựu Cảnh sát nhân dân như em và một cựu FBI như anh lại ngồi đây ra sức nghiên cứu về những điều mê tín phong kiến, còn phải dùng vuốt mèo lật sách.” Phòng Linh Xu phàn nàn: “Mẹ nó cảm giác như nằm mơ vậy.”
“Phàn nàn cũng vô dụng.” Kevin cười nói: “Đọc xong chưa, xong rồi thì để tôi lật trang tiếp theo.”
“Thật ra em vẫn luôn thắc mắc một chuyện, sao chúng ta không đi tìm Lương Húc?” Phòng Linh Xu cúi đầu nói: “La Hiểu Ninh nấu ăn rất ngon, buổi tối anh đừng đi trộm đồ nữa, chúng ta tới nhà Lương Húc ăn cơm đi.”
Chỉ là nhà Lương Húc hơi xa, Phòng Linh Xu ở Khúc Giang còn Lương Húc ở Bi Lâm, phải đi một quãng đường rất dài.
Nếu đi xe công cộng thì có thể bị đuổi xuống.
“Mèo con ngốc nghếch của tôi, em thử động não chút đi.” Kevin lật sách hộ cậu: “Lương Húc hiểu chúng ta nói gì?”
“Hiểu được mà, hôn cậu ta một cái không được sao?” Phòng Linh Xu trả lời một cách thờ ơ.
Không có tiếng đáp lại.
Phòng Linh Xu đột nhiên hiểu ra điểm mấu chốt, cậu lúng túng ngẩng đầu lên.
Trâu Khải Văn nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, chua đến dựng cả lông.
“—— À, ừ nhỉ, phải hôn môi mới được.”
Kevin vẫn chưa tha cho cậu: “Em hôn hay tôi hôn?”
“Đừng, đừng, đừng.” Phòng Linh Xu cười nói: “Chuyện này đúng là hơi đáng sợ.”
“Đấy cũng chưa phải điều tôi lo nhất.” Trâu Khải Văn meo meo than thở: “Lo nhất là tay chân cậu ta rất nhanh nhẹn, chúng ta muốn cưỡng hôn cậu ta cũng không dễ. Ngược lại lỡ như bị cậu ta tóm được thì tôi sợ cậu ta sẽ làm triệt sản cho em.”
“…”
Phòng Linh Xu run rẩy rụt móng vuốt lại, cậu không kìm lòng được sờ lên bụng mình.
Nghĩ kỹ thì cái người tên Lương Húc kia vốn rất bảo thủ, Phòng Linh Xu cũng không định chịu thay Ly Hoa một nhát dao.
Bọn họ lại tiếp tục đọc sách.
Trâu Khải Văn đi tới ngồi xuống cạnh cậu.
“Tôi cũng muốn hỏi em, nếu em đã có suy nghĩ này từ lâu thì tại sao vừa nãy không nói?”
Phòng Linh Xu hơi ngượng ngùng, cậu lấy móng vuốt gãi gãi tai.
“Muốn nghe thật?”
“Nói đi.”
“… Ý kiến của anh chính là ý kiến của em.” Phòng Linh Xu vùi mặt vào trong sách: “Anh là chồng em, đương nhiên là nghe anh chỉ huy.”
—— Một đáp án bất ngờ.
Kevin hơi ngẩn người.
“… Nếu tôi sai thì sao?”
“Sai thì em sai cùng anh.” Phòng Linh Xu cười nói: “Bất quá thì chúng ta cùng lang thang ngoài đường, dù sao anh cũng không để em đói được.” Cậu vểnh đuôi lên: “Chắc chắn anh sẽ làm những điều tốt nhất cho em.”
Cục cưng, em đúng là biết làm nũng.
Trâu Đại Miêu cảm thấy bản thân có chút rung động.
Chợt kỳ lạ bọn họ đều ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, Phòng Ly Hoa ngửi thấy nhạt hơn, còn Trâu Ragdoll ngửi thấy nồng hơn.
【Quảng cáo chen ngang về thế giới động vật】
—— Con người thích nuôi động vật thuần chủng và gọi là “thú cưng”, nhưng trong thế giới của thú cưng sự khác biệt nho nhỏ về huyết thống cũng không ngăn cách được cảm xúc mãnh liệt muốn vận đ ộng tình yêu của chúng. Sự k1ch thích này đôi khi đến từ mùa, đôi khi cũng đến từ thế giới tâm linh mà chúng ta chưa biết.
Trải qua một quá trình dài quan sát và nghiên cứu, các nhà khoa học (không chính thống) phát hiện ra rằng những vật nuôi thích nghi tốt với xã hội hiện đại cũng bắt đầu giống như con người, tự do quyết định thời điểm sinh sản —— Tuy rằng không phải mùa xuân nhưng động vật có vú trong thành phố có thể tự quyết định mùa tình yêu của chúng. Nhóm động vật di chuyển qua lại giữa nơi ở của con người có lúc cũng sẽ sử dụng khu vực hoạt động của con người làm đồng cỏ tình yêu của chúng.
Chú mèo Ragdoll đến từ Mỹ này đang ôm hôn say đắm giống cái Ly Hoa bên dưới bộ lông dài của mình.
【Trâu Khải Văn, anh làm gì đấy ~】
Dựa trên tất cả những đặc điểm của chú mèo Ragdoll này, chúng ta có thể đưa ra kết luận đó là hiện tại nó muốn thực hiện một dự án lớn về khớp nối bộ phận và kết hợp tế bào.
【Đột nhiên muốn hát cho em một khúc tình ca.】
Bọn chúng biến thư viện thành khu rừng mùa xuân, khiến người ta ngạc nhiên là chúng cẩn thận tránh được sách bày trên mặt đất. Đuổi theo nhau bọn chúng chạy đến khu vực ngồi uống cà phê rực rỡ đầy nắng.
【Đi xa chút, đừng làm bẩn sách.】
【Ái chà, có nghĩa là em nghĩ giống tôi. Vậy thì mèo con của tôi, sao em phải chạy chứ?】
Con mèo cái quyết định phần lớn sự thành công của lần sinh sản này, nó nắm chắc thế chủ động. Con Ragdoll đực đang tán tỉnh và meo meo không ngừng, còn giống cái Ly Hoa đứng trên sô pha làm điệu làm bộ, đây là một loại biểu hiện quyến rũ.
【Đến Trung Quốc mấy năm rồi? Giọng dịch ngang phè này của anh liệu còn khá lên được không?】
(*)Gốc là 翻译腔 ý chỉ văn bản dịch có hiện tượng Tây hóa hoặc không phù hợp với cách diễn đạt thông thường của tiếng Trung. Biểu hiện ở các đặc điểm thiếu tự nhiên, không trôi chảy, cụt lủn, khó hiểu.
Con Ragdoll đực đang cố gắng thể hiện ưu thế quần thể của nó, nó phát ra một tiếng kêu trầm khàn về phía mèo cái. Dựa trên sự phán đoán và tổng kết của các nhà khoa học (không chính thống), chúng ta suy đoán đây là lời âu yếm giữa những chú mèo.
【Ồ, nếu em không thích thì tôi sẽ dùng lời th ô tục của Trung Quốc tán tỉnh em. Ví dụ như “Cục cưng làm nháy nào?”】
Mèo Ragdoll đổi sang kiểu gào thét.
【Mau xuống đây, nhảy xuống sàn.】
Nó đạt được tiến triển lớn, mèo Ly Hoa nghe lời nhảy xuống sàn nằm trên mặt đất, Ragdoll đực hài lòng bắt đầu hành trình vui sướng của nó. Xét về trọng lượng thì dường như chúng khác biệt rất lớn, vì vậy trong quá trình Ly Hoa liên tục bị hoảng sợ.
【Cái đệch! Sao anh lại có cmn móc? Đau quá à!】
Mèo Ragdoll hô hấp một cách khó khăn, nó muốn làm chậm tiến trình của mình lại, cũng là để cho mèo Ly Hoa thả lỏng và dễ chịu. Từ góc độ quan sát của con người thì dường như cả hai con mèo đều có được trải nghiệm vui vẻ trong quá trình chậm rãi này.
【Khá hơn chút nào không?】
【Hô, rất sảng khoái…】
Giống như mọi động vật trong quá trình sinh sản, hai con mèo nhỏ trong thư viện này cũng kêu lên những tiếng vui sướng theo bản năng, mèo Ly Hoa kêu lớn hơn một chút còn Ragdoll thì nhỏ giọng hơn một chút.
【Chú Kevin!】
Bọn chúng thay đổi hành động và bắt đầu cuộc rượt đuổi thứ hai bên cạnh giá sách lịch sử. Giống cái trong kỳ sinh sản tiết ra một lượng lớn hormone hấp dẫn, nó khiến cho mèo đực mê mẩn.
【Á, anh còn muốn lần nữa?】
【Cơ hội hiếm có mà. Thẳng thắn mà nói thì bây giờ toàn thân em được bao phủ bởi một mùi hương thanh lịch, khiến cho người ta khó có thể cưỡng lại.】
Công cuộc kết duyên lần thứ hai triển khai một cách trật tự và đầy nhiệt liệt.
【Dáng vẻ này của em thật sự rất đáng yêu.】
Sự kiện dã tính lần thứ hai sắp kết thúc mỹ mãn, hai con mèo âu yếm li3m láp lông cổ cho đối phương, một hồi lâu mà chúng vẫn còn say sưa trong dư vị của sự giao lưu kết hợp.
Trong tòa thư viện của loài người này, bọn chúng sắp đón nhận giai điệu rực rỡ cuối cùng. Một khúc ca nguyên thủy, tự nhiên âm thầm vang lên trong thư viện cộng đồng này, nó có thể dự báo trước cho sự ra đời của một sinh mạng mới.
【Này anh đừng có vào đấy nhớ?】
【Khó kiểm soát lắm…】
【Ra mau đi!】
【Xin lỗi, dính vào rồi…】
Phòng Linh Xu bất đắc dĩ chổng vó lên trời: “Thôi được rồi, lần này làm con mèo hoang nhỏ của anh thật rồi. Má nó nhỡ em mang thai thì làm sao?”
“Sinh ra thôi.” Kevin hài lòng: “Niềm vui bất ngờ.”
“… Đợi đã, sao em cứ cảm thấy sai sai thế?!”
Phòng Linh Xu lật người bò dậy: “Anh giai à anh đúng là t1nh trùng lên não, nhỡ đâu sinh ra mèo con thì nhận định như thế nào?”
Về mặt tinh thần thì là con cháu của họ, về mặt gien thì chỉ là một con mèo?
Phòng Linh Xu ôm đầu: “Anh đúng là biết gây chuyện, đã nói anh cẩn thận một chút rồi!”
Trâu Khải Văn ngơ ngơ ngác ngác.
“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta trúng kế rồi.” Suy nghĩ trong chốc lát thì anh bình tĩnh lại đau xót lên tiếng.
Ý chí của động vật vốn yếu ớt, càng dễ dao động hơn trước sự cám dỗ của hormone.
“Lỡ như em có mang mèo con thật thì vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.”
—— Anh nên nghĩ đến vấn đề này từ lâu rồi mới phải!
Phòng Linh Xu rối rắm ôm bụng, đúng là ngoài da sướng nhất thời, trong bụng vào lò hỏa táng. Lúc làm mèo cũng không thể tự tiện buông thả bản thân đâu á!
“Được rồi, đi tìm Lương Húc đi, chỗ cậu ta chắc hẳn có thuốc.”
Giờ không phải là lúc nghĩ xem có hôn môi hay không.
“Chúng ta lên xe bus từ cửa sau rồi trốn dưới ghế, nếu tài xế phát hiện thì làm nũng với anh ta.”
Bọn họ nhìn nhau rồi đột nhiên hơi muốn cười.
“Nói thật thì Trâu Khải Văn, em cảm thấy vui ghê ấy ha ha ha ha ha ha ha ha! Loại trải nghiệm này k1ch thích thật á!”
“À, ừm, tôi cũng vậy.”
Trâu Khải Văn mừng vì hiện tại mình mặt to, lông dài nếu không thì chắc chắn đã đỏ đến bật máu. Anh nhớ lại thế giới động vật vừa rồi, cảm thấy trong cuộc đời có một lần trải nghiệm như vậy cũng không tệ.
Hết chương 69.