Đời người vốn dĩ rất ngắn ngủi. Để có thể sống theo ý mình, tự do tự tại, vốn đã rất khó khăn.
Sinh ra trong hoàng thất, lại là con trưởng, thừa kế vương vị sau này, cho
nên với ta, tự do tự tại, vốn không phải thứ ta nắm lấy.
Vườn uyển của ta, quanh năm kì dị đều nở hoa. Xuân đi đông tới, hoa đều không tàn.
Ta từng hỏi phụ hoàng, hoa vì sao không héo úa?
Phụ hoàng tay cầm văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên nhìn, chỉ ôn tồn bảo rằng.
”Hoa trong vườn uyển vốn dĩ không thể héo tàn.”
Ta tự hỏi, thắc mắc rồi tìm tòi.
Cho đến khi phá bỏ nguyên tắc, lén lút sờ lên một đóa hoa đào nhỏ.
Ta liền giác ngộ.
Hoa, quả nhiên không thể héo tàn.
Bởi, hoa này vốn làm từ vải.
Cho nên vạn loài hoa, ta đều biết. Nhưng chân chính nhìn thấy ngửi thấy, ta chưa một lần cảm nhận.
Bởi họ sợ có kẻ gian, dùng hoa để lấy mạng ta.
Cho tới một ngày, thái tử phi bất đắc dĩ mà có của ta ôm tới một chậu cây
nhỏ. Nàng váy hồng lay động, như cánh bướm nhỏ yêu kiều, ôm cây chạy
tới.
Hương hoa nhàn nhạt truyền vào, ngộp khắp căn phòng.
Ta bỡ ngỡ, lần đầu nghe tới hương hoa, lại nhìn nàng dung nhan xinh đẹp, rực sáng như ánh nắng vui vẻ nhìn ta.
Ta đã ngỡ rằng, lúc đó người ta nhìn thấy phải chăng là tiên nhân?
”Tướng công, thiếp nghe nói chàng thích hoa đào, liền cho chàng chậu đào này.”
Nụ cười như nắng, rực rỡ xinh đẹp như thế, làm tâm ta rung động cũng khiến ta cảm thấy đáng hận.
Hận bản thân vốn không nên nảy sinh tình cảm với nàng.
Ta phất tay áo, đuổi nàng ra ngoài. Đem chậu đào giao luôn cho nha hoàn.
Mặc dù không còn hoa đào, không còn nàng, nhưng mùi hương vẫn kì dị lưu luyến khắp nơi.
”Điện hạ.”
Ta từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn giấy trắng nhuốm bẩn mực đen, hóa ra ta lại thất thần lâu như vậy.
Thầm thở dài một tiếng, liếc nhìn công công bên cạnh, ta khẽ hỏi.
”Có chuyện gì?”
”Điện hạ, Hạ tiểu thư đang chờ ở bên ngoài.”
Ta khẽ nhíu mi, nghĩ từ lúc tuyên bố không họa chân dung tới nay, ta liền
né tránh nàng ta. Nay người diện kiến tới cửa, nghĩ tới thân phận cùng
lời hứa, ta có chút sầu não, ngả người về sau ghế, ban lệnh cho nàng ta
vào.
Hạ Ngân một thân váy lam quen thuộc, yểu điệu chạy ngồi vào lòng ta.
Một tiếng Trác Mộc của nàng khiến ngực ta như bị đá đè xuống.
Ta nhìn nàng, khẽ ôn nhuận hỏi.
”Tới đây có chuyện gì sao?”
”Chàng mấy ngày nay vì sao không đến tìm thiếp?”
Nhìn đôi mắt nàng ai oán trách móc, lần đầu ta trở nên chột dạ, lảnh tránh
ánh nhìn của nàng ta, kiếm cái cớ bề bộn công sự bên người mà đáp lại.
Hạ Ngân cũng không trách gì ta, chỉ thấy nàng ta bộ dạng nũng nịu, níu lấy tay áo ta, cất giọng nói.
”Vậy cũng không sao, Trác Mộc, nghe nói sắp tới là sinh thần bệ hạ, chàng
đem thiếp theo đi. Xem như bù đắp cho thiếp. Được không?”
”Không được.”
Nhìn dung nhan Hạ Ngân kinh ngạc, ta mới phát giác, bản thân vì cớ gì lại thốt ra như vậy?
Hoàn toàn là hành động không suy nghĩ.
Ngực vấy lên cảm xúc nghèn nghẹn khó hiểu, nhìn người bên cạnh bộ dạng ai
oán suy đoán, ta nhịn xuống cảm giác trong ngực. Ôn nhu bảo.
”Yến tiệc cung đình, nếu bổn thái tử đem nàng theo, hiện tại lại không cho
nàng được danh phận, việc này truyền ra chỉ có hại với thân phận của
nàng.”
”Ý chàng là muốn đem Tát Nhĩ đi sao?”
Hai từ Tát Nhĩ từ trong miệng nàng ta như con dao nhỏ cứa vào ngực ta.
Ta chán ghét cảm xúc này, liền dứt khoát chối bỏ.
”Đương nhiên là không!”
Hạ Ngân có lẽ bị thái độ của ta dọa, cho nên có chút sững người, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, vui vẻ níu lấy tay áo ta, đòi hỏi.
”Vậy mang thiếp theo đi. Chàng chả phải nói thương thiếp sao?”
Ta có chút cứng người, phải, ta thương nàng ta.
Thì sao lại không thể đem nàng ta theo?
Là do nghĩ cho nàng ta, hay vì cái gì khác?
Ta sợ hãi, không dám nghĩ tiếp, liền thỏa thuận, hứa đem theo Hạ Ngân, không danh không phận mà tiến cung.
Một lúc sau tiễn nàng ta đi, thì Thái tử phi liền đòi triệu kiến.
Lần triệu kiến này là lần gặp sau tận hơn một ngày không thấy.
Vẫn là dung nhan khuynh thành như mẫu đơn ấy, trên tay vẫn là chén Tuyết
liên đại bổ, vẫn là một thân thanh cao yêu kiều, nhưng sắc mặt, lại
trắng như vừa khởi bệnh.
Trắng đến nao lòng.
Nàng ấy nhìn ta uống cạn chén Tuyết liên, sau đó như thường ngày mở miệng kêu tướng công rồi lại tướng công.
Âm thanh đinh đang, tựa tiếng chuông bạc, lay động đến tận lòng người.
Nàng bảo rằng bên hoàng cung có người thông báo về đêm yến tiệc mừng thọ bệ hạ, ta sẽ đi chứ?
Ta một mực yên lặng nhìn nàng vui vẻ háo hức kể chuyện, nào là chuẩn bị
quà tặng, nào là đồ ăn trong cung nhất định tuyệt vời như thế nào.
Hồn nhiên như thế, khiến cho ta càng căm ghét nàng, căm ghét chính bản thân mình.
Ta nói với nàng, lạnh lùng mà bảo.
”Thái tử phi không nhất thiết phải đi theo bổn thái tử vào cung. Lý do cứ để bổn thái tử thay nàng kiếm.”
Sau đó liền không nhìn nàng lấy một cái, cắm cúi nhìn đống văn chương trên bàn ngọc, bút họa cái gì, ta hầu như không để ý.
”Tướng công, chàng sẽ đem ai theo?”
Câu nói non nớt ấy của nàng, như giáng một đòn đánh vào ngực ta.
Ta không muốn trả lời.
Ta kì dị lại không muốn nghe tới câu hỏi này, càng không muốn nói cho nàng biết.
Tâm trạng của ta, có lẽ dọa tới nàng, cho nên dung nhan vốn trắng ấy càng
trở nên tái đi, nhưng vẫn nở trên môi cười một cái, nhu thuận rời đi.
Nụ cười run rẩy của nàng, ám ảnh ta đến đêm ấy không thể ngon giấc.
Bởi ngực cùng dạ dày, khó chịu đến đỉnh điểm.
Sau đó, yến tiệc rất nhanh liền tới. Ta khoác lên người trang phục cao quý
của thái tử, ta nhìn công công đứng bên cạnh, suy nghĩ một hồi mới mở
miệng căn dặn.
”Trông coi mọi thứ cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra liền báo ngay cho bổn thái tử.”
Hắn khẽ vâng dạ.
Ta đảo mắt nhìn xung quanh, không có bóng dáng của nàng ấy.
Với thân phận là một thái tử phi, việc đứng ra tiễn ta đi là một việc bắt buộc, nhưng không thấy nàng, ta kì lạ lại thấy an tâm.
Bên tai nghe tới tiếng gọi Trác Mộc, ta quay lại bộ dạng thường ngày, một tay ôn nhu đỡ Hạ Ngân lên xe ngựa.
Sau khi nàng ta hoàn toàn lấp sau màn che, ngực, đột ngột thấy nặng nề.
Ta khẽ nghiêng đầu.
Ở đằng xa, bóng dáng nhỏ bé đơn bạc, váy hồng vốn phải rực rỡ, nhưng nay
sao quá ảm đạm, dung nhan vốn khuynh thành như sao sáng trên bầu trời
đêm, nay bi thương đến đau lòng.
”Điện hạ, sẽ trễ mất.”
Nắm tay thành quyền, ta xem như không nhìn thấy, xem như không cảm thấy gì cả, lạnh lùng leo lên xe ngựa.
Sau đó yến tiệc mở đầu như thế nào, kết thúc ra làm sao, ta như người cõi trên, một mực yên lặng uống cạn chén này đến chén kia.
Uống, để xóa đi bóng lưng cô độc nhỏ bé ấy.
Uống, để khỏi lo toan bất cứ điều gì.
”Hoàng huynh.”
Ta nhấc lên đôi mắt ngập sương của mình, nhìn người bên cạnh.
Tưởng kẻ nào, còn không phải Nhị Vương Gia, nhị đệ của ta sao?
Ta thân thiết vỗ vai hắn, ôn nhuận hỏi.
”Tới kiếm hoàng huynh này là muốn đòi hỏi cái gì sao?”
Nhị đệ dung nhan kì lạ ửng hồng, hờn trách nói ta lại say rượu.
Ta cười một cái, nghiêm chỉnh kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, rót rượu vào chén ngọc, vừa nhìn rượu vừa đợi hắn mở miệng.
Tên bào đệ này của ta, lần này tới kiếm ta, bộ dạng ấp úng như thế, còn không phải vì nữ nhân sao?
Quả nhiên hắn liền khẽ nói rằng.
”Hoàng huynh.. huynh nhớ trước đây có hứa chỉ cần đệ muốn phụ nữ, huynh liền đem nàng ấy nhét cho đệ chứ?”
Ta gật đầu, đương nhiên là ta nhớ.
Nhị Vương Gia khét tiếng đó giờ không gần nữ sắc, đã ngoài hai mươi còn
không có lấy một đứa con, hại cho hoàng triều đều vì hắn mà sầu não.
Dù bản thân ta giống hắn, nhưng thê thiếp vẫn có, còn hắn ngay cả một nha hoàn phòng the cũng không có.
Ta là huynh trưởng, tất nhiên vì hắn lo âu.
Nay hắn khó khăn lắm mới suy nghĩ muốn phụ nữ, ta tất nhiên tìm mọi cách đem nàng ta nhét vào lòng hắn.
Ta khẽ nhìn hắn, trêu chọc nói.
”Nào, nói hoàng huynh nghe, là vị tiểu thư nào có thể lay động tên Liễu Hạ Huệ như đệ?”
Hắn dung nhan anh tuấn càng đỏ bừng, sau đó liền rất kiên định, nhìn thẳng ta.
Thấy hắn nghiêm túc, ta liền buông bỏ ly rượu, đợi hắn yêu cầu.
Hắn bảo rằng.
”Hoàng huynh, thứ cho đệ ngu muội. Đệ biết huynh vốn không thích thái tử phi.. cho nên, huynh liền cho đệ nàng ấy đi.”
Vạn tiếng thiên lôi, như cùng lúc đánh ngang tai ta.
Lồng ngực như phát nổ, ta tức đến bóp nát chén ngọc, uy hiếp gằn giọng.
”Hồ đồ! Đệ có biết mình đang nói cái gì không?!”
Nhị đệ dung nhan nghiêm cẩn, một lời tiếp một lời nói ta.
”Hoàng huynh, huynh vốn không ưa thích nàng, chỉ cần huynh kiếm đại một cái
cớ, ban hưu thư, đem nàng cho đệ. Liền không ai dám nói gì cả. Huynh vốn đã hứa với đệ.”
Ta phẫn nộ.
Phẫn nộ đến ngực như chứa hỏa diễm.
Phải, chỉ cần kiếm một cái cớ, đem nàng ấy cho nhị đệ. Những chuyện này, ta làm tất nhiên không ai dị nghị.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới, tự tay ta trao nàng cho hắn, dù không rõ vì sao, ta lần đầu hạ sát tâm với chính bào đệ của mình.
Ta đứng dậy, không nhìn lấy hắn, không nghe lấy hắn. Kìm nén cảm xúc mà bảo rằng.
”Phải, bổn thái tử vốn hứa với đệ. Đệ muốn ai, ta đều cho đệ, nhưng nàng ấy,
là tẩu tử của đệ! Việc làm trái lý lẽ này, bổn thái tử không hy vọng
nghe tới lần thứ hai!”
Sau đó lạnh lùng rời đi.
Ta dùng khinh công, đem theo lửa giận mà phóng đi.
Mặc kệ ở lại còn Hạ Ngân hay kiệu phu.
Đầu óc ta, chỉ chứa những suy nghĩ hàm hồ.
Làm sao, nhị đệ lại dám xin xỏ điều ấy với ta?
Phải chăng, là do người phụ nữ chết tiệt ấy quyến rũ hắn?
Nghĩ tới đó, ta hận, hận không thể bóp chết nàng!
Một đường dài khinh công tới Tẩy uyển. Ta đem theo lửa giận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài.
Nhưng khi nhìn tới ở trên hành lang tối đen, dưới vạn vì tinh tú, hiện hữu
bóng dáng nhỏ bé, mái tóc đen bóng mượt theo gió lay động. Dung nhan
khuynh thành như tiên hạ phàm, từng giọt nước còn đọng lại trên người.
Đẹp tựa như ảo ảnh.
Tâm kì lạ lại trở nên yên tĩnh.
Ta thấy nàng thất kinh khi nhìn ta, đôi con ngươi to tròn lấp lánh như sao cuốn hút lấy ta.
Thịch, lồng ngực như muốn thành băng tan.
”Tướng công?”
Âm thanh nhu nhu tựa tiếng mèo kêu, như cọng lông nhỏ gãi ngứa lòng ta.
Ta nhìn thân người vốn nhỏ bé của nàng ở giữa bầu trời cuối thu se lạnh.
Sau đó, chưa kịp để bản thân động não, thân người đã nhanh hơn một bước, tiến tới ôm nàng vào lòng.
Nàng, quả nhiên rất nhỏ bé.
Nàng khẽ lầm bầm rằng trên người ta có mùi rượu hoa quế.
Ta thầm nghĩ, ta đang say.
Vì say, nên ngông cuồng một lần.
Ta ôm nàng, tiến vào tẩm cung.
Để nàng ngồi trong lòng, càng thấy nàng nhỏ bé.
Ta nhìn nàng, đầu óc dần mơ màng, rượu quả nhiên không phải thứ tốt đẹp.
Cho nên mới cảm thấy nàng đẹp đến kinh người, vẻ đẹp mong manh, tựa làn gió nhỏ, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
”Hoàng huynh, cho đệ thái tử phi đi.”
Âm thanh nhị đệ từ trong thâm tâm vang lên, ngực liền rót tới nỗi kinh sợ.
Cho nên liền thô lỗ đẩy nàng xuống.
Dung nhan nàng trở nên kinh hoàng, nàng bối rối. Hô tướng công rồi tướng công.
Nàng sợ hãi, khiến lòng ta đều đau.
”Trác Mộc.”
Tâm trí hiện lên bóng dáng của Hạ Ngân, cảm giác tội đồ dâng cao trong ngực.
Ta không đau vì "người thương", lại đau vì người trước mắt.
Ta phẫn nộ.
Phẫn nộ cho sự yếu hèn của mình.
Một tay xé đi y phục mỏng manh trên người nàng.
Rượu như lửa, đốt cháy tâm trí.
Cái gì lý trí, cái gì lý lẽ.
Lúc này đều là phù du.
Thân người như ngọc, trắng ngần như tạc tượng.
Thuần khiết như vậy, càng khiến ta điên tiết.
”Tướng công! Không được!”
Đôi tay nhỏ bé muốn đẩy ta ra, dung nhan trắng như giấy, đôi con ngươi to tròn thuần khiết của nàng ngập nước.
Dù vậy, cũng không khiến cho lửa trong người ta dập tắt.
Ta cắn răng, khóa đi đôi tay nàng.
Ta nghĩ, lúc này chỉ muốn khóa nàng lại.
Nhốt nàng ấy dưới thân mình.
Cho nên ta động thân, lấy đi tất cả của nàng.
Bên tai truyền tới âm thanh nức nở đau đớn của nàng, ta như kẻ say, chỉ biết cướp lấy những gì nàng có.
Đêm ấy, ta chìm trong cảm giác tiêu hồn cùng đau đớn.