Yến Vũ muốn chạy mô tô của Văn Diên, sau khi được đồng ý rồi, anh bèn cưỡi lên chiếc mô tô bảnh chọe đẹp mã, đường nét mạnh mẽ. Cảm giác khi lái và khi ngồi đằng sau không giống nhau, tầm nhìn đằng trước thoáng đãng, băng qua con đường quốc lộ, bốn bề từ quang cảnh hiện đại, dần dần chuyển sang núi non trùng điệp. Thời gian trôi vun vút, lúc xuất phát mặt trời đang trên đỉnh đầu rực chói, còn giờ vầng dương đã ngả sau lưng đồi, tàn lửa đỏ rải rác khắp vòm không.
Đến nơi, khóa xe lại, Yến Vũ men theo con đường nhỏ, đi lên trên. Văn Diên đằng sau trêu đùa, “Đưa tôi đến chỗ núi non hoang vắng làm gì vậy?” Yến Vũ ngoảnh đầu lại đáp, “Để anh kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, mặc tôi muốn làm gì thì làm.”
Văn Diên nhướng mày rất sexy, đôi mắt sâu thẳm dán vào eo, bụng, mông Yến Vũ, “Thích thì nhích.”
Nơi Yến Vũ muốn đến nói xa cũng không xa lắm, chốc đi chốc dừng, vì thường hay đến nên anh cũng khá quen thuộc nơi đây. Khác với đường chính trên núi thường có người qua kẻ lại, chỗ bọn họ muốn đến phải lần theo con đường nhỏ, mà anh cũng là vô tình phát hiện ra.
Đến nơi thì cũng vừa đúng lúc, vầng dương chưa lặn hoàn toàn, màu trời hệt như một nét bút xanh đỏ vô tình quẹt trên giấy, xen lẫn màu đỏ tía, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đỉnh. Bên dưới là một hồ nước, sóng gợn loang loáng, mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn, tựa như một dải ngân hà cắt vỡ, rực rỡ mỹ lệ. Gió núi mang theo hơi ẩm luồn qua người, phảng phất chút hanh hao, nhưng vẫn chưa đủ.
Yến Vũ bỗng nhiên cởi cúc áo, cởi giày, cho đến khi thân thể trần trụi, hình xăm trên lưng như rực cháy dưới tà dương, đẹp ma mị. Văn Diên không khỏi tiến lên một bước, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Yến Vũ quay lại về phía đối phương, tựa như muốn phơi bày, tựa như muốn ôm trọn mà giang rộng hai tay, sóng mắt hoang dại, bờ môi cong cong. Da thịt anh dưới ráng chiều đang tỏa sáng, không khác gì một ngọn lửa, căng tràn nhựa sống rạo rực.
Có lẽ vì nóng, làn da bóng khỏe tươm ra một lớp mồ hôi, thoáng ửng hồng. Dáng hình hoàn mỹ, đường cong tinh tế. Cơ thể nam tính, mạnh mẽ mà mỹ miều, vẻ đẹp dương cương tràn ngập sắc dục đó đập vào mắt, đủ khiến cổ họng Văn Diên khô căng, bụng dưới bốc hỏa. Còn đối phương thì lại nở một nụ cười khiêu khích, buông đúng một câu “Đến không?”, và rồi ung dung ngả người ra đằng sau.
Lưng Yến Vũ buông lơi, thân thể rớt xuống nước, đập tan mặt hồ phẳng như gương, bọt nước bắn tung tóe. Hành động bất ngờ đó khiến Văn Diên giật mình, tay vươn ra toan bắt, nhưng lại chẳng thể bắt được Yến Vũ, đầu ngón tay chỉ vừa kịp chạm lên làn da trần nóng bỏng, thì đã phải trơ mắt ra nhìn Yến Vũ chìm xuống nước.
Từ dốc núi đến mặt hồ, chí ít cũng phải cao ba mét, hành vi của Yến Vũ vừa điên cuồng vừa táo tợn. Anh thích cảnh sắc này, thích hồ nước này, thích cảm giác cơ thể trần trụi của anh được ôm lấy bởi làn nước chảy trôi vô định này. Khoảnh khắc lơ lửng giữa bầu không khiến trái tim hụt mạnh một nhịp, nhưng đến khi được bao bọc bởi cái lạnh lẽo, thì lại ngập tràn an bình. Anh không biết Văn Diên có xuống cùng hay không, có lẽ người đó sẽ không nhảy xuống đâu, hoặc có thể nghĩ rằng anh điên quá.
Anh ngụp lặn trong nước một lúc, vừa mới nhô lên mặt nước, thì bị bọt văng đầy mặt. Hóa ra Văn Diên cũng nhảy theo, Yến Vũ sửng sốt giây lát, rồi phá ra cười ầm ĩ. Anh bơi đến chỗ Văn Diên tìm kiếm, nhưng tìm mãi cũng không ra người đâu.
Nhìn quanh nhìn quất, mãi một lúc lâu không thấy người trồi lên, Yến Vũ hốt hoảng la lên, “Văn Diên, kỹ thuật anh không tệ đến mức nhảy thẳng xuống nước đó chứ!”
Gọi tên Văn Diên mấy lượt, bỗng sau lưng có người ôm lấy. Văn Diên trồi lên phía sau anh, cánh tay quàng quanh eo anh, tay kia thì vuốt mặt anh, hạ giọng nói, “Bảo ai kỹ thuật tệ.”
Yến Vũ cảm nhận được Văn Diên cũng trần trụi, lập tức cười bảo, “Tôi quên cho anh hay, muốn quay lại chỗ chúng ta nhảy xuống, phải vòng một đoạn lớn đấy, chúng ta chỉ có thể nhồng nhộng mà chạy thôi.”
Văn Diên cắn vai anh, “Tên điên này, báo đáp tôi như vậy sao?”
Yến Vũ phì cười, ve vuốt cái cằm ẩm ướt của Văn Diên, “Không sao đâu, lát nữa tôi ngắt cho anh cái lá, che mặt lại.”
Văn Diên thấy tên này nói chuyện đúng kiểu mình vô can, không nhịn được thò tay ra đằng trước, bóp chim Yến Vũ đang úng trong nước, “Vậy còn anh.”
Yến Vũ ngoái cổ, xoay mặt qua hôn lên môi Văn Diên, thầm thì, “Trước giờ tôi chưa từng biết xấu hổ là gì.”
Từ lúc Yến Vũ nhảy xuống nước, cho đến lúc hôn môi Văn Diên, đầu lưỡi chạm khẽ lên chỗ bị anh cắn ra máu giờ đã kết vảy, trái tim mới thực sự đáp xuống đất. Hương vị của Văn Diên hệt như một liều thuốc, cho anh bình yên, lại có tác dụng phụ đáng sợ, khiến cơ thể anh run rẩy, đan xen dục vọng dữ dội, anh muốn làm tình, muốn chết đi được.
Buông thả đến mức hoang đàng, Yến Vũ váng vất như say, nóng bỏng như lửa. Cánh tay Văn Diên rắn rỏi, nụ hôn mạnh bạo áp đảo, tay lướt qua mảnh hình xăm của anh, khắc họa lại từng đường nét, ve vuốt khắp chốn màu sắc giao hòa. Sóng tình dâng trào khiến Văn Diên không dằn được bóp mông Yến Vũ, Văn Diên ậm ừ bảo rằng gã muốn.
Không cho Văn Diên kịp làm tới, Yến Vũ đã giãy khỏi vòng tay ôm siết của đối phương, hệt như một con cá sống lẩn vào trong nước. Cũng như trên dốc núi, Văn Diên mãi không bắt được anh, chỉ thể trơ mắt ra ngó, một lúc sau Yến Vũ trồi lên cách đấy không xa, giọt nước lăn tròn chảy xuống người, óng sắc vàng, anh vẫy tóc, đôi mắt ánh màu ráng chiều, đẹp đến nao lòng.
Anh hệt như trẻ con cò kè mặc cả, bảo mỗi người làm một lần, nói đoạn đút ngón tay vào trong miệng, tẩm một lớp nước bọt, rồi kéo ra miệng tạo thành động tác ái muội, “Tôi sẽ cho anh sướng.”
Mắt Văn Diên đóng đinh trên người anh, miệng khô lưỡi nóng nói, “Để xem mèo nào cắn mỉu nào.”
Bọn họ bơi đến nơi nước cạn, Yến Vũ tựa vào vách đá, Văn Diên muốn hôn lên môi anh, lại bị Yến Vũ túm tóc sau gáy. Yến Vũ hơi nhướng mắt, ngấc cằm lên. Văn Diên bị khiêu khích quá nhiều, cho dù Yến Vũ có ngang ngạnh đến đâu, gã cũng không bực bội, chỉ cắn mạnh lên ngực Yến Vũ một cái, vừa liếm vừa mút từng phân từng tấc xuống dưới bụng, eo, không ngừng di xuống.
Yến Vũ khoan khoái thở ra, ham muốn được thỏa mãn là một chuyện, nhưng nhìn Văn Diên khuỵu gối dưới người anh thì não hưng phấn chẳng khác gì cắn lắc. Dục vọng sưng phồng của anh cạy mở cánh môi cương nghị của Văn Diên, hệt như nụ hôn thả lên cánh tay anh hôm qua, hôm nay đôi môi ấy lại ngậm dương v*t của anh, thứ rung động tuyệt nhiên khác biệt ấy đã cuốn phăng mọi lí trí, chỉ còn lại say đắm và khát khao không thể chế ngự.
Anh vội vã tháo lớp băng vải ướt nhẹp trên tay xuống, từng vòng từng vòng, quấn lên mắt Văn Diên. Văn Diên cũng không chống cự, để mặc Yến Vũ từng lớp từng lớp che khuất ánh sáng của mình, chỉ tập trung ôm mông Yến Vũ, nuốt sâu cho anh, dùng thành thịt cổ họng mềm mại quyện ép quy đầu ướt át, tạo ra tiếng nuốt òn ọt dâm đãng.
Cặp mông Yến Vũ bị Văn Diên banh ra rồi ép chặt, lực rất mạnh, bức bách không cho kháng cự. Anh dựa lưng ra đằng sau, chân phải đạp lên vai Văn Diên, eo mông vận sức, kéo theo cơ bắp trên người săn lại gồ lên, tích cực chơi miệng Văn Diên, chơi đến mức không khống chế được lực, tiến công không khoan nhượng, vô cùng thô lỗ.
Đến cuối cùng, dường như mang theo cả sự phẫn nộ, lại như cảm nhận được chuyện sắp sửa xảy đến, Yến Vũ thở hồng hộc, dùng sức mạnh như muốn chà đạp đối phương. Văn Diên trả miếng lại sự thô bạo của Yến Vũ, ngón tay còn dấp nước một lần ba ngón nhét hết vào cửa sau anh. Ngón tay chen chúc, dùng sức cơi nới cái chỗ chật hẹp, vừa mới lỏng lỏng ra được đôi chút, Văn Diên lại nhét thêm một ngón tay vào nữa.
Trong lúc cắm rút, lòng bàn tay Văn Diên đập lên bi, lên da thịt quanh hai chân. Yến Vũ trước sướng sau đau, ngón tay nhét trong mông cũng thô bạo như cách anh chơi miệng người ta. Cơ thể anh nóng hết nấc, kế đó Yến Vũ gầm nhẹ một tiếng, cơ bụng co thắt bắn từng luồng tinh dịch vào miệng Văn Diên.
Yến Vũ nén chịu cơn đau đằng sau, thong thả nhấp nhấp trong miệng Văn Diên, chặn đứng miệng Văn Diên lại, ép Văn Diên nuốt hết thảy tinh dịch anh bắn vào trong. Văn Diên không hổ được người xưng tụng là ‘gia’, gã rút tay ra, chộp lấy mắt cá chân Yến Vũ đang đạp trên vai mình kéo lên, Yến Vũ mất thăng bằng, vừa chúi người ra đằng sau thì gã đã nhanh như cắt đứng lên, đè xuống, ôm Yến Vũ cứng ngắc, chọc cây hàng khủng lên cửa huyệt vừa mới bị nong mở của Yến Vũ.
Yến Vũ nhìn băng quấn trên mắt Văn Diên, anh nghĩ bụng, hẳn là Văn Diên không nhìn thấy mình đâu, cho nên hiện tại anh có biểu cảm gì cũng chẳng sao, dù sao Văn Diên cũng không nhìn thấy. Anh còn đang nghĩ ngợi miên man thì giây tiếp theo, mày đã chau nhăn nhúm, mặt đau đến biến dạng, “Đệch, thứ không phải người!” Lớn khủng khiếp… những kẻ từng bị gã ta chơi, thực sự là chơi sướng sao, chứ không phải bị chơi nát à?