Diệp An An kéo chặt quần áo trên người, ngoài cửa tuyết đã muốn ngừng, nhưng là, thời tiết tựa hồ vẫn nặng nề như vậy. Bước nhanh về phía trước, hơi ấm trắng từ trong miệng thỉnh thoảng lại phả ra.Ngón tay lạnh như băng có chút run rẩy, chạy lại có cảm giác cơ thể ấm áp lên rất nhiều.Đi vào bên trong một nhà hàng, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giản Vũ Phong đang ngồi ở bên trong. Cô bước nhanh qua đó, ngồi ngay trước mặt anh, nhưng lại không phát hiện, trong ánh mắt Giản Vũ Phong chợt lóe ra, ẩn ẩn lo lắng cùng đau lòng.“An An, em vẫn khỏe chứ?”, tay Giản Vũ Phong thả lỏng dần, tận lực đè nén thanh âm của mình.“Em tốt lắm” Diệp An An cười dịu dàng, thành công việc giấu đi sự bi thương nơi đáy mắt, “Giản đại ca, em vẫn tốt lắm”, Cô cười nhìn Giản Vũ Phong, chỉ là ý cười trên mặt, chỉ ở bên khóe môi, còn đôi mắt của cô, rõ ràng là đang khóc sao?“An An”, suy nghĩ trong lòng Giản Vũ Phong đột nhiên đau đớn một chút, cô gái này, anh vẫn rất yêu quý, vẫn rất thích. Nhưng lúc này lại bị tổn thương thành như vậy. Cô ấy không phải là một cô gái nhu nhược như vậy, ngược lại, cô thực kiên cường. Nhưng là, hiện tại ngay cả kiên cường như thế cô cũng đã đánh mất đi thói quen tươi cười.“An An, rời khỏi hắn đi”, Giản Vũ Phong rốt cuộc cũng không che dấu được tình cảm đã che giấu từ lâu, đột nhiên kéo tay của Diệp An An, anh mới mới phát hiện tay cô rất nhỏ, rất lạnh, gần như không có một chút ấm áp nào.“Giản đại ca?”, Diệp An An chớp mắt một cái, khi nhìn thấy loại tình cảm kia trong mắt Giản Vũ Phong thì sửng sốt một chút, thậm chí còn quên rút tay mình ra. Tay của người đàn ông này rất ấm áp, nhưng lại không thể sưởi ấm được một chút nào trái tim của cô, thậm chí còn làm cho tim cô thấy lạnh hơn.Giản Vũ Phong, anh trai Giản Tiểu Phương, cho tới bây giờ cô cũng chỉ xem anh ấy như một người anh trai mà thôi.Sao có thể, sao ah ấy có thể…Loại ánh mắt này, tên là thích, âm thầm thích, hoặc cũng có thể nói là yêu, yêu trong giãy giụa. Cũng giống như cô vậy.Như thế sẽ không có cách nào nhận được tình yêu đáp lại.“An An, rời người đàn ông kia đi, ly hôn đi, anh ta chưa từng yêu em. Vì cái gì đã biết rõ tổn thương như vậy còn muốn ở bên anh ta chứ? An An, từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nói, anh thích em, An An, tin tưởng anh, anh sẽ cho em những gì em muốn”, Giản Vũ Phong gắt gao nắm tay của Diệp An An, anh đã sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi, nếu anh nói sớm một chút, anh tích cực một chút, như vậy, lúc này Diệp An An sẽ không phải ở cái dạng này.Cuộc điện thoại nặc danh kia khiến anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Hiện tại An An căn bản là không hạnh phúc, không đúng, từ khi cô ấy gả cho Mục Nham đều chưa từng được hạnh phúc một lần.Cho nên, anh không muốn cô ấy lại tiếp tục trải qua những ngày như vậy, cô ấy có thể nhận được thật nhiều, thật nhiều tình yêu.Tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, nhưng lại không phát hiện, ngoài cửa có một người đàn ông dùng con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm đôi tay kia, mà đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ, trong ngực cọ ta còn ôm một xấp tài liệu. Khóe môi của cô ta hơi hơi buông lỏng môt chút, trong mắt có một loại cảm xúc đặc biệt.Cô quay đầu qua, nhìn thấy sắc mặt người đàn ông phải nói là cực kỳ khó coi, trong con ngươi bình thường vẫn bình thường của hắn như đã đỏ lên rất nhiều, bên trong giống như tức giận muốn hủy diệt tất cả, bạc môi mân thực nhanh thực nhanh, ngay cả không khí bốn phía tựa như rất áp lực. Khiến cho người ta có chút hít thở không thông. Người phụ nữ đi qua một chút đi theo người đàn ông này. Anh ta chính là một người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, vô tình, cô cũng chưa từng thấy hắn phẫn nộ như vậy. Đúng vậy có lẽ hiện tại hắn bình tĩnh, cô lại biết, người đàn ông trước mặt lúc này trên người mang theo một trận tức giận chưa từng có, cô nhìn thấy mu bàn tay của hắn đang kiềm chế quá mức mà nổi cà gân xanh.