Cô quay đầu lại, cẩn thận nhìn thật kĩ căn phòng này, từ cái bàn, ghế dựa, đến giường cho đến bức hình chụp tấm áo cưới treo trên tường kia, trong ánh mắt có chút đau đớn gạt đi không được.Căn phòng này cô đã ở hơn một năm, cô là một người phụ nữ có khát vọng cực độ đối với gia đình, đối với nơi này, nói không có cảm tình là gạt người, cô thực sự đã xem nơi này là nhà của mình. Thế nhưng, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi, đến bây giờ tỉnh mộng, tan nát cõi lòng, nơi này chưa bao giờ là nhà của cô, cũng không thuộc về cô.Nhà của cô ở nơi nào, cô cũng chẳng biết. Có lẽ, trên thế gian này vốn chẳng có một mái nhà nào thuộc về riêng cô.Cô vuốt ve từng thứ nơi này, giống như lưu luyến, cũng giống như đang hồi niệm, cô muốn đem tất cả nơi này nhớ thật kỹ, sau này, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa. Buông tay, cô nhấc chiếc vali đơn sơ của mình lên, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Mục Nham vẫn đang ngồi ở phòng khách, đồ ăn trên bàn kia đã lạnh ngắt. Cô và anh đã không còn quan hệ gì với nhau, anh cũng không còn là chồng của cô.Rốt cuộc cũng không phải.Kỳ thật, cô thật sự rất muốn gọi anh một tiếng “chồng”, nhưng là, rốt cuộc cô cũng gọi không được.Bọn họ đã ly hôn, cô không có tư cách gì mà gọi nữa.Mục Nham nhìn thấy Diệp An An xách một cái vali da nhỏ, nó rất nhỏ, đồ đạc của cô chỉ có ít như vậy, chỉ đủ để đựng trong đó thôi sao?Hắn trầm mặc không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm chiếc vali da nhỏ trong tay cô, Diệp An An đi xuống lầu, ánh mắt tha thiết liếc qua người đàn ông, trong ánh mắt có chút không muốn, cũng có khổ sở, lại càng thêm lưu luyến không rời.“Đồ đạc của cô thì tốt nhất nên dọn sạch đi, đỡ cho người hầu phải đem đi vứt”, con mắt Mục Nham trầm thêm một chút, lời nói ra không mang theo chút cảm tình nào. Nhưng chỉ mình hắn biết, hắn lại muốn đồ đạc cô lấy đi nhiều một chút, cái gì cũng được.Diệp An An hơi hơi mấp máy môi, nhìn chiếc vali trong tay mình. Đây đều là những đồ của cô khi bước chân và Mục gia, những thứ không thuộc về cô, từ trước đến giờ cô cũng không muốn.“Không còn nữa”, cô lắc đầu, những thứ khác, bọn họ muốn vứt thì vứt đi, cô không bảo vệ được tất cả những thứ đó, cho nên, cô chỉ có thể mang chính mình đi.Kỳ thật, cũng không còn gì để mà lưu luyến, Diệp An An đã cô độc từ lâu lắm rồi. Cuộc sống hiện tại mới là của cô nên có. Huống chi, cô cũng không phải chịu thiệt gì, cô nhận được một bảo bối, bảo bối chỉ thuộc về mình cô, người thân thực sự của cô.Bước ra khỏi cửa lớn, cô chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, cũng là hành lí duy nhất của cô. Nhẹ nhàng vỗ về lên bụng mình, thực xin lỗi, cục cưng, là do mẹ vô dụng, không thể làm cho baba yêu thương mẹ.Nhưng hãy tin tưởng mẹ, mẹ sẽ đem toàn bộ yêu thương cho con, những thứ con nhận được, sẽ không hề ít. Xoay người, nước mắt của cô lại một lần nữa rơi xuống, thì ra, đau khổ cũng chỉ mình cô mà thôi.Lại quay đầu lại một lần nữa, lần này phải rời đi thật rồi, sẽ không quay về nữa.Mục Nham phả ra một ngụm khói thuốc, ngũ quan lạnh lùng kiên định như ẩn như hiện sau làn khói.Đột nhiên, hắn trực tiếp dập tắt điếu thuốc trong tay, rất nhanh đứng lên, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không mặc vào liền chạy ra ngoài, có chút sốt ruột mở cánh cửa ra. Nhưng bên ngoài, rốt cuộc cũng không tìm thấy bóng dáng của người phụ nữ kia nữa.Đứng ở bên ngoài, hắn như đang tìm kiếm cái gì, lại không tìm cái gì hết. Lần đầu tiên phát hiện, chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ điều gì, thậm chí hắn cảm giác được trái tim từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn, thế nhưng lại bắt đầu đau đớn.Diệp An An, hắn nghĩ rằng hắn không để tâm đến, thế nhưng, không ngờ được người phụ nữ này lại để lại một loại vết tích trong trái tim hắn không xóa nhòa được.Rất sâu, rất sâu.