Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 145: Người rời đi




Đọc xong, Giản Tiểu Phương ngẩng đầu, không ngừng lấy tay lau nước mắt, Diệp An An, cậu là một kẻ ngu ngốc, thật là một kẻ ngu ngốc.Xách đồ đạc dưới chân lên, cô chậm rãi bước đi về phía trước, cuối cùng, lại quay đầu lại nhìn căn phòng kia, rốt cục cũng không còn hương vị của cô gái kia nữa.Từ hôm nay trở đi, Diệp An An giống như là bốc hơi khỏi không khí đi vậy, tựa như trong sinh mệnh của bọn họ vốn chưa từng có một người phụ nữ như vậy xuất hiện quá, Mục Nham và Cố Nghê Y trông vẫn cứ ân ân ái ái như vậy, bụng của Cố Nghê Y thì ngày một càng lớn hơn. Giản Tiểu Phương đôi khi cứ thất thần nhìn bụng của cô ta, nghĩ đến một người phụ nữ khác, cô ấy cũng sắp sinh con rồi. Mà chuyện Diệp An An mang thai, cô cũng hết lòng tuân thủ lời hứa không cho bất cứ kẻ nào biết, kể cả Thượng Quan Thuyên kia.Chuông điện thoại vang lên, cô nhìn dãy số trên màn hình di động rồi nghe máy.“Buổi tối hôm nay em muốn dùng bữa ở nơi nào?”, ở bên kia truyền đến một giọng nam dễ nghe, Giản Tiểu Phương có chút giống như quay về thời gian trước, thời điểm còn học trung học. Đúng vậy, cô nghe theo lời của Diệp An An, xem như đã tiếp nhận rồi sự theo đuổi của người đàn ông này rồi. Cô ấy nói rất đúng, tình yêu vốn chính là màn đánh cược, cô không thể lừa dối chính mình không quan tâm đến Thượng Quan Thuyên, cô vẫn còn thích người đàn ông này, có lẽ là vẫn còn yêu, vậy thì cứ đánh cược thêm một lần nữa, cho dù là thua, thì đó cũng là do cô tự nguyện.“Tùy anh, sao cũng được”, cô nói xong, trên mặt cũng là ý cười thản nhiên, Thượng Quan Thuyên quả thật không hề giống với trước kia, anh đối với cô rất tốt, mà tính cách của anh cũng bất đồng với quá khứ. Trước kia anh rất tùy tiện chọn lựa, cũng rất hiếm thấy anh thật lòng, mà bây giờ anh rất dịu dàng, trong ánh mắt nơi nơi đều là tình cảm dành cho cô, tin hay không tin, kỳ thật, trong lòng cô đã sớm có đáp án.Cho anh một cơ hội, coi như là ình một cơ hội, thì ra, chấp nhận, cũng không hề khó khăn như cô đã từng tưởng tượng.Nhanh chóng thu dọn đồ đạc này nọ của mình, cô lấy ra từ trong túi xách ra một chiếc gương, sửa sang lại chính mình, không biết từ khi nào, cô cũng bắt đầu thích làm đẹp, người đàn ông kia có vẻ như cũng gián tiếp khiến cô phải thay đổi ít nhiều. Mà trên mặt của cô bây giờ là gì, chính là hạnh phúc nhỉ, khép gương trong tay lại.Cô đứng lên, chuẩn bị rời nơi này.Đi ra cổng lớn của công ty, người đàn ông vô cùng tao nhã đang đứng tựa vào xe mình, thấy cô đi ra, trong mắt anh giờ chỉ có duy nhất cô tồn tại.Cô vén vài sợi tóc ra sau tai mình, đi tới.******Ti hạo lật xem bắt tay vào làm giữa tư liệu, giương tay, từ phong thư rơi ra một mặt dây chuyền, anh cầm lên trên tay, đồng tử co rút, vươn tay một cái lôi từ trên cổ mình ra một cái mặt dây chuyền có ảnh trên đó, hai cái có cùng hình dạng của bông tuyết, cực kỳ giống nhau.“Tiểu Bác, thực xin lỗi”, anh tựa vào ghế dựa, hai tay gắt gao nắm chặt hai mặt dây chuyền.Anh vẫn cứ chậm trễ từng bước như vậy.******“Cô thật sự muốn bán sao, có muốn suy nghĩ thêm một chút nữa không?”, ông chủ nói với người phụ nữ trước mặt thoạt nhìn như gió thổi qua là ngã mất, lại muốn xác định thêm một lần nữa. Ông để ý thấy trên sợi vòng tay này có kí hiệu của một nhà thiết kế Mĩ nổi tiếng, trên thế giới chỉ có mười chiếc, độ quý giá của nó không phải dùng tiền bạc là có thể đánh giá được, “nếu cô muốn bán, chắc chắn sẽ không bán được giá trước kia đâu”, ông không phải cố ý hạ giá, bởi vì điều ông nói chính là sự thật. Dù sao cũng là đã dùng qua, cho nên, muốn bán được giá gốc đương nhiên là khó khăn hơn nhiều.Người phụ nữ khẽ gật đầu, “tôi bán”, hai chữ nói rất nhẹ, cô ta thực lạnh nhạt, hơn nữa ánh mắt của cô ta có chút trống rỗng làm cho người ta đoán không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.