“Được rồi”, ông chủ lấy ra chi phiếu, viết một vài chữ lên, đem sợi vòng tay trên bàn cất đi. Còn người phụ nữ cầm tờ chi phiếu, xoay người rời đi.Với cô mà nói, có quý giá hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa, tình yêu của cô, tất cả đã chẳng còn gì. Cô vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, tay cầm tờ chi phiếu hơi hơi xiết chặt một chút.Thời gian hai tháng, giống như hai mươi năm vậy, cô rời khỏi thành phố quen thuộc kia, sau đó đi hết thành phố này đến thành phố khác, đi không mục đích, không có nơi trở về.Mất đi đứa nhỏ trong bụng, cô đã muốn mất đi tất cả.Có một số việc để mình cô tiếp nhận là đủ rồi, đau đớn mất đi cục cưng, Cố Nghê Y cùng Mục Nham tàn nhẫn, một mình cô cũng có thể chấp nhận, nếu nhiều người thêm nữa, cũng không thể lấy lại sinh mệnh nho nhỏ kia. Cô không muốn báo thù, chỉ muốn cục cưng của cô quay trở lại. Thế nhưng cô biết, sẽ không quay về được, thực sự không về được.Không biết bao nhiêu lần tỉnh dậy từ trong mộng, cô lại nhìn thấy đứa trẻ toàn thân đầy máu đang kêu khóc thảm thương, gọi cô là mẹ, nhưng cô chỉ có thể đứng ở xa nhìn nó mà không thể làm được điều gì. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vươn cánh tay nhỏ bé ra với mình, sau đó biến mất.Cô bán đi thứ duy nhất cô mang đi từ Mục gia, sợi vòng tay kia, lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tình yêu của cô, đã chấm dứt khi cô mất đi cục cưng, hoàn toàn đã không còn, với Mục Nham cũng vậy. Tất cả, đều theo cục cưng rời đi mà biến mất.Cô sẽ không còn hy vọng xa vời mà gọi anh ta là chồng, cũng không muốn gọi thêm nữa, anh ta cho cô đứa nhỏ kia, nhưng cũng gián tiếp hại chết nó. Cố Nghê Y nói rất đúng, cô không xứng mang thai con của anh ta. Một đứa nhỏ không được chờ mong, vốn không có tư cách để được sinh ra trên đời này. Cho dù là chỉ còn sáu tháng nữa thôi là có thể được nhìn thấy thế giới xinh đẹp này.Ngẩng đầu, cô cười thất thần, ánh mắt tức thì hiện lên chút đau đớn, trái tim quặn thắt khiến cô như nghẹt thở.Đem chi phiếu bỏ vào trong túi áo, cô đi về phía bờ biển, nơi đây có một bãi biển màu xanh thật lớn, cô thích nhất chính là tới nơi này. Không chỉ một lần, cô từng muốn cứ như vậy mà nhảy xuống, để được đi theo cục cưng đáng thương của cô, thế nhưng cũng đã nhiều lần như vậy, cô đành nhịn xuống. Không phải cô sợ chết, cô chỉ sợ, nếu cô chết sẽ không còn ai nhớ đến đứa nhỏ đáng thương kia.Duy chỉ có cô là nhớ đến nó.Cô tiếp tục ngồi bên bãi biển, nơi này rất ít người đến, hơi nước thỉnh thoảng lại phủ đầy hai mắt của cô, trên cả khuôn mặt cô nữa, còn có bờ mi của cô nữa, có chút đau mà ẩm ướt. Ôm lấy hai đầu gối của mình, cứ như vậy trong nháy mắt, cô thật sự rất muốn đi đến một nơi với cục cưng, cô bây giờ, thật không biết còn sống để làm gì, không có người thân, không có người yêu thương, cũng không có cục cưng.Không ai biết, đứa nhỏ kia, chính là tất cả của cô.Cô đứng lên, bên trong ánh mắt trống rỗng vô cùng, chậm rãi đi về phía trước, bước chân in lên cát thỉnh thoảng lại bị nước biển cuốn trôi, trong không khí mang theo từng luồng gió biển thổi mạnh, khiến trên lông mi rất nhanh kết thành những giọt nước mắt, nháy mắt rơi xuống, biến mất vào trong khoảng không, khắc sâu vào nhưng rốt cục cũng không tháo gỡ được chút bi thương.Đứng ở bờ biển, mặc cho nước biển thỉnh thoảng đánh lên chân mình, cô cúi đầu, trước mắt có chút hoảng hốt, nếu bước lên vài bước nữa là có thể giải thoát rồi.Vẫn đứng ở nơi đó, gió biển rất lớn, thỉnh thoảng lại thổi bay vài lọn tóc trên vai cô, thổi bay làn váy để lộ ra đôi chân trần, giống như cánh bướm đang muốn bay lên, mang theo một chút hơi thở trong suốt tuyệt vọng.Đứng yên thật lâu, cuối cùng, cô vẫn là quay đầu lại, bầu trời, đã bắt đầu tối rồi.