Bên trong trang viên của gia đình Corrine, Hứa Lam Thanh tựa vào người Dean, trong ánh mắt chẳng mảy may một chút thần thái.“Dean, chúng ta thật sự không thể có cháu nội sao?”“Ân, có lẽ sẽ có một kỳ tích xuất hiện đi, cho dù không có, chúng ta cũng có thể nhận nuôi mà”, Dean nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của người vợ thương yêu, vợ chồng ông vô cùng yêu thương nhau, chỉ là, chuyện này cũng là nỗi đau xót nhất của hai người.Ông cúi đầu, nhìn bản báo cáo chẩn đoán bệnh của bệnh viện, bên trên viết rõ ràng hai chữ, vô sinh!!!Đứa con trai vô cùng xuất sắc ưu tú của họ, vào tai nạn xe cộ nửa năm trước đã đánh mất đi mất khả năng sinh con, nó vẫn có thể quan hệ với những người phụ nữ khác, thế nhưng lại không có cách nào để có được đứa con của riêng mình.Gia tộc Corrine chỉ có mình Lance, nói như vậy, gia tộc của họ ở vùng này thực sự là bị đoạn tuyệt mất rồi. Nói không đau là gạt người, nói không buồn cũng là gạt người. Thế nhưng, ông chưa từng bình tĩnh như bây giờ, một người chồng, làm một người cha, ông so với vợ và con trai mình phải càng kiên cường hơn nữa, tuy rằng trong lòng ông cũng đã không còn cách nào mà nghĩ lại chuyện này.Lance đứng một mình trước cửa sổ sát đất thật lớn bên trong phòng mình, mái tóc màu nâu nhạt cùng với bức rèm của bị từng cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi mà bay bay, từng sợi quét qua ánh mắt màu tím. Anh nhắm chặt hai mắt mình lại, cho dù hiện tại chỉ có một mình anh ở đây, cũng không có cách nào có thể khiến anh đem hết tất cả nỗi đau của mình ra ngoài được.Tai nạn xe cộ nửa năm trước đó là đau đớn nhất đời này của anh, chẳng khác nào đã hủy diệt anh đi vậy. Nhưng anh lại không thể để cho chính mình không còn chút chí khí, lại không thể yếu đuối. Anh là Lance Corrine, tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Ever Change, lại là người kế thừa của gia đình Corrine, ở trên người anh chưa bao giờ được phép sẽ xuất hiện hai chữ ‘yếu đuối’ này.Xem qua tình hình một năm qua, toàn bộ bọn nội gián trong công ty đã bị quét sạch, thì ra vài tên nguyên lão (có địa vị chức cao) sau lưng anh cùng với tập đoàn nào đó hợp tác, cố ý thuê sát thủ tới lấy mạng của anh. Không thể tưởng được mạng của anh lại lớn như vậy, bị quăng ra đến ngoài biển mà vẫn không chết. Nếu anh đã không thể chết được thì kẻ phải chết chính là bọn chúng, chọc tới người của anh thì sao có thể có được kết quả tốt đẹp được. Trên mặt nở một nụ cưới khát máu, ánh mắt tím của anh hơi hơi chuyển thành màu đỏ tươi.Chính là, cho dù chiếm được hết thảy, trả thù được bọn họ, nhưng anh có thể lấy lại được những gì đã mất sao? Thân thể anh, anh lại nhắm chặt hai mắt, có chút mỏi mệt mở ra, trong mắt là khoảng mông lung thất thần.Có tin không? Trên đời này thực sự có thiên sứ. Mà chính anh đã gặp rồi, thiên sứ chỉ thuộc về anh, đã cứu mạng của anh, nhưng đến khi anh tỉnh lại thì lại tìm không thấy một chút bóng dáng của cô ấy.Phái ra từng nhóm từng nhóm người đi tìm, nhưng không cách nào tìm được một người vô danh vô tính như vậy, thậm chí, ngay cả diện mạo của cô ấy anh cũng chẳng biết là như thế nào.Anh nhớ thân thể của cô có một mùi thơm nhàn nhạt, vẫn nhớ như in. Nhưng cuối cùng lại hóa thành hơi nước của biển cả, cũng không thể tìm được bóng dáng gì.Quay đầu, trên gương mặt của người đàn ông phảng phất ý cười từ trong tim, có lẽ bởi vì anh đang nghĩ tới chuyện có thể làm cho anh thấy vui, rất chân thật, trong thực đẹp mắt, bớt đi được chút lạnh nhạt thường ngày, có nhiều thêm được một chút ấm áp. Ngay cả màu tím trong mắt cũng trở nên ấm áp hơn.Thiên sứ của anh, sẽ lại xuất hiện nữa sao?Bức màn tiếp tục bị thổi hất lên, ngẩng đầu, nhìn đến không trung, như vậy, tin tưởng dần dần cũng sẽ trở nên lớn dần.Thiên sứ của anh, thực sự tồn tại sao?*****************Diệp An An ở bệnh viện một tuần, rốt cục thì cô cũng được xuất viện. Những ngày nằm viện đều là dì Lí ở đây chăm sóc cô, mà cục cưng của cô cũng bởi vì rất nhiều người yêu thích nó nên có khi ngay cả cô cũng ôm không được vài phút. Nó luôn mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, đối với tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười hồn nhiên ngây ngô, mỗi lần như vậy đều bị hôn cho đến nước miếng dính đầy mặt :))