Cô cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, gió thỉnh thoảng lại thổi lướt qua người, làm tung bay những sợi tóc vướng trên trán cô. Đưa tay vén lại tóc, hôp cơm trong tay cô thoáng lắc lư một cái, đã không còn nặng như lúc trước, bây giờ bên trong chỉ còn phân nửa, người đàn ông kia gần đây rất ít đến công ty, cũng đã lâu rồi cô chưa gặp lại anh, vài ngày, thời gian cũng chỉ mới vài ngày, nhưng cô phát hiện chính mình rất nhớ anh, rõ ràng mới tiếp xúc không lâu, song cô có cảm giác như đã quen nhau từ rất lâu rồi.Lâu, như không thể xa nhau được nữa.Có những chuyện, rõ ràng là không có khả năng, nhưng vẫn cứ nghĩ đến, cô còn muốn trở lại một Diệp An An ngốc nghếch như trước sao? Cô không muốn, thật sự không muốn, cuộc sống hiện tại tuy rằng rất túng thiếu, cũng rất vất vả, nhưng cô đã có một bảo bối, Diệp Tiểu An. Như vậy là đủ rồi.Chính là, tâm tình lại có chút mất mác, người đàn ông kia, cuối cùng cũng phải quay về. Cô dừng bước chân lại nhìn về phía xa xa, bầu trời bên kia, một đất nước khác, lại là một khoảng cách xa xôi biết bao nhiêu, chân trời góc bể, trái tim có lẽ đã ở bên kia chân trời.Bất tri bất giác, có phải lại đánh mất một lần nữa hay không, đánh mất trái tim mình, cô mỉm cười chua sót, thì ra, yêu liền đến một cách lặng lẽ như vậy, giống như gặp Mục Nham lần đầu tiên, chẳng qua, tình cảm của cô dành cho anh ta, từng rất sâu đậm, nhưng có khi ngẫm lại, kia thật sự là yêu sao? Hay chỉ là khao khát một mái ấm? Mà cô phải chăng đã yêu một cách quá bi ai, bước ra khỏi tất cả trước kia, cô mới biết được, hoá ra, cô cũng có thể quên được anh ta, thậm chí còn có thể một lần nữa mà thích người khác.Nháy mắt quên, nháy mắt khắc ghi trong lòng, thứ Mục Nham cho cô, không có tình yêu, không có trái tim, tình yêu dành cho anh ta cùng với những đau đớn đã không còn.Thậm chí, hiện tại, cô dường như đã không còn biết được khi đó thương anh ta là loại cảm giác gì.Có những tình yêu không nhất định là phải chiếm được, cả Mục Nham và Lance cũng thế. Diệp An An chỉ là một người bình thường, còn bọn họ đều là những nhân vật xa vời mà cô không thể chạm tới được.Đi đến công ty, cô vẫn là một nhân viên làm công việc photo tài liệu nhỏ bé, còn anh vẫn là vị tổng tài cao cao tại thượng kia. Cô buông mấy thứ đồ trong tay ra, sửa sang lại cả phòng làm việc, đến khi nhìn đến tờ báo thì hơi hơi sửng sốt một chút, nhưng tâm tình cũng đã không còn dao động nhiều, đây có thể xem như tâm như chỉ thủy không?* tâm như chỉ thủy: tâm tình bình tĩnh, không hề tạp niệmTổng tài Mục thị Mục Nham cùng phu nhân chuẩn bị tiến hành ly hôn, theo luật sư của họ nói thì là do hai người tình cảm không hợp nhau, khi ly hôn, cả hai đều tỏ ra rất bình tĩnh, Diệp An An đặt tờ báo xuống, đem chồng báo xếp sang một bên.Bọn họ chẳng phải đã từng rất yêu nhau sao? Như thế nào chỉ mới trải qua thời gian không đến ba năm đã ly hôn rồi? Cái bọn họ gọi là giữ gìn tình yêu cũng chỉ có hai năm thôi sao, vậy đứa nhỏ kia của cô tính là gì, tính là gì chứ?Ngẩng đầu lên, nụ cười chua sót nơi khoé môi càng nồng đậm, cướp đi không chỉ có đứa nhỏ đó, quá khứ của cô, cùng với tất cả tình yêu mà cô dành cho Mục Nham.Cô lúc này chỉ vì Diệp Tiểu An mà sống, cho nên chuyện xưa của bọn họ, cô không muốn nghe lại nữa, cũng không muốn nhìn, hết thảy đã không còn chút quan hệ nào với cô._______________Lance đến sân bay đón tiếp ba mẹ, cũng đã chuẩn bị tốt cả khách sạn cho hai người ở, mấy ngày gần đây anh đều là đi cùng họ đến khắp nơi, bởi vì nguyên nhân công ty mà anh rất ít khi thoải mái ở bên ba mẹ như vậy. Lần này đến Trung Quốc, coi như là ình một cơ hội nghỉ ngơi, có điều, anh vẫn có chút tư tưởng không tập trung, luôn luôn nghĩ đến người phụ nữ mà mình không thể nghĩ đến kia.Càng rời xa lại càng nhung nhớ.Cô đúng là độc dược của anh, hoặc là nói anh đã trúng độc dược tình yêu rồi cũng được. Cuối cùng thì cũng không thể chữa trị hết, cho tới bây giờ anh chưa từng yêu một ai, cô là người đầu tiên. Cô quả thực rất giống với thiên sứ bên bờ biển trong mộng của anh, khiến anh thật sự không thể bỏ qua. Anh là người chưa bao giờ biết lùi bước, cũng không phải là người hay sợ hãi, nhưng lúc này đây, anh lại rất sợ hãi, sợ hãi phải rời xa người phụ nữ đó, sợ hãi chính mình sẽ làm ra chuyện gì, sẽ làm tổn thương cô, dù sao, cô cũng là một người đã có gia đình.Chuyện chia rẽ gia đình cô, anh làm không được, chuyện làm cho cô thống khổ, anh cũng làm không nổi. Cho nên anh chỉ còn cách khiến mình phải rời đi.Mãi đến khi ba mẹ đều thấy mệt rồi thì họ đành trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó anh mới lái xe đến công ty, sắc mặt bên ngoài vẫn là mặt không chút thay đổi, chính là, chỉ có mình anh biết được, anh rất muốn đi gặp người phụ nữ kia, thật sự rất muốn, rốt cuộc đã không thể kiềm chế được nữa.Diệp An An mới từ toilet đi ra, một người đột nhiên đem cô đẩy ngược trở vào, khi cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì một bóng đen đã áp chế lại, đôi môi cô bất thình lình bị che kín, không thể giãy giụa.“Em người phụ nữ chết tiệt này, vì cái gì mà tôi lại để ý đến em như vậy, vì cái gì mà tôi không thể nào quên được em?”, Lance dùng sức hôn cô, thậm chí còn cắn lên cả môi cô, khiến cô cảm giác môi mình nhói đau. :”>Cô nhấc mắt lên, phát hiện bên trong đôi mắt màu tím của người đàn ông đang giãy dụa cùng thống khổ, hơn nữa còn có sự yêu thương được che giấu rất sâu.“An, ở lại bên cạnh tôi, được không?”, Lance buông cô ra, mặc cho cô ghé vào bờ vai anh mà nhẹ nhàng lấy lại hô hấp.“Vì sao lại là tôi, tôi chỉ là một người bình thường”, cô khẽ giọng hỏi lại anh, trong giọng nói có chút thở dài, cũng có chút bối rối không biết phải làm sao, không thể phủ nhận khi nghe được một câu kia, trái tim của cô đập nhanh hơn, thân thể như bị rút hết tất cả khí lực, chỉ có một loại ngọt ngào chậm rãi từ đáy lòng dâng lên. Nhưng là, ngọt ngào lắm thì cũng kèm theo đó là chua sót nhiều. Anh chỉ nói là muốn cô ở bên anh, có lẽ là vì cô cho anh cảm giác, nhưng không phải là yêu.Anh và cô, có thể sao? Anh chỉ nói, ở một chỗ cùng với cô, ở một chỗ là khái niệm gì. Không, loại tình cảm tựa thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy cô theo không được, cũng không muốn theo.Lance dùng hai tay nâng khuôn mặt của cô lên lại phát hiện, trên gương mặt cô bao trùm hoảng hốt cùng thống khổ, vì sao, anh lại có thể cảm nhận được bi thương trong mắt cô, còn có trái tim chằng chịt những vết sẹo.Đôi mắt tím của Lance gắt gao nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đem cô ôm vào trong ngực, cô nhỏ xinh thế nhưng lại hoàn toàn vừa vặn với vòng tay anh, phụ nữ phương đông từ trước đến nay vốn nhỏ nhắn, nhưng anh lại rất thích.“Tôi không biết, tôi chỉ muốn được ở một chỗ cùng em”, anh cũng không nói ra chữ ‘yêu’ kia, bởi vì không biết, hiện tại anh có phải là có tư cách hay không, anh là một người đàn ông không hoàn chỉnh, không thể tưởng được một người luôn luôn kiêu ngạo như anh lại có một ngày tự ti như thế, nhất là đối với người phụ nữ mà mình yêu thương.Khi Diệp An An nghĩ được hai chữ ‘đứa nhỏ’ này, đột nhiên đẩy anh ra, cô kích động chạy ra ngoài, cô làm sao lại quên mất, cô còn có Tiểu An, chuyện này thực đúng là vượt quá phản ứng của cô, nhưng thật sự không thể tiếp nhận.Cô cần suy nghĩ lại thật kỹ.Lance đứng ở cửa toilet, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm thân ảnh đang chạy trốn kia, cô ấy, như thế này có tính là cự tuyệt hay không? Trong ngực đột nhiên có chút đau đớn, anh xoay người lại, trong mắt loé lên tia sáng màu tím ảm đạm.