Khi còn trẻ, ai mà không mắc phải sai lầm, chỉ là những sai lầm ấy của họ, qua nhiều năm như vậy, cũng sẽ phai nhạt dần. Thế nhưng, nếu một người mắc lỗi hết lần này đến lần khác, thì không có cách nào tha thứ được, có lẽ, thương tổn quá sâu đậm, nên mới nhớ rõ ràng. Hoặc là, bởi yêu thương quá nhiều, nhất là với một người phụ nữ cố chấp như cô ấy, kỳ thực, Giản Tiểu Phương so với nàng còn tuyệt vọng hơn. Tiểu Phương, có lẽ, cậu cũng không ghét hắn nhiều đến như thế , chỉ bởi vì quá yêu mà thôi. Không phải không yêu, mà là yêu quá sâu đậm, hắn đã hoà nhập vào cuộc sống của cậu, có lẽ cả đời này cũng không thể thoát ra được. Bàn tay rảnh rỗi nắm chặt cuộn len, giọng nói của Giản Tiểu Phương càng lúc càng tức giận, nàng đưa điện thoại cách xa tai một chút, nhìn chăm chú lên cầu thang bằng gỗ xoắn ốc. Hữu duyên vô phận, câu này không hiểu vì sao xuất hiện trong lòng nàng. Hữu duyên vô phận không chỉ là Giản Tiểu Phương cùng Thượng Quan Thuyên, còn có nàng và Mục Nham, nàng không biết, thật sự không biết. Cho đến khi tiếng nói cuối cùng cũng dừng lại, nàng buông điện thoại trong tay, điện thoại phát ra tiếng tút dài, báo hiệu bên kia cũng đã ngắt máy. Nàng ngồi im lặng một hồi, sau đó cúi đầu, một lần nữa cầm que đan, bắt đầu đan len. Một mũi một đường, nghìn mũi vạn đường, nhìn những đường cơ bản có thể biết đó là một chiếc áo len, một chiếc áo len có kích thước lớn. Trong phòng khách rất yên tĩnh, không gian như vậy, thực ra rất hợp với nàng, nàng giống như không khí tồn tại xung quanh, vô thanh vô tức. Giản Tiểu Phương thầm hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tống được luồng khí giận dữ trong lồng ngực mình ra ngoài, nàng đã xả ra rất nhiều bất bình với Diệp An An, hiện tại, nàng đã thoải mái hơn nhiều. Nhưng, cái tên xấu xa kia, thật đúng là làm ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng. Nếu không phải ở chỗ công chứng của An An tự dưng gặp hắn, kỳ thật, nàng thật sự không muốn gặp lại hắn, nàng thậm chí còn thấy chán ghét khi phải cùng hắn hít thở chung một bầu không khí. Nó làm cho nàng cảm giác rất khó chịu, muốn bệnh. Nàng buông điện thoại, trong tay cầm tài liệu đã được chỉnh sửa xong, lúc này, Thượng Quan Thuyên cũng từ văn phòng của Mục Nham đi ra. Một nam tử tuấn mỹ tiêu sái như vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đủ thu hút tất cả sự chú ý. Anh và Mục Nham luôn bất đồng, anh luôn luôn nở nụ cười ôn nhu còn Mục Nham luôn lạnh lẽo vô tình, tựa hồ càng khiến cho phụ nữ phát cuồng. Cùng dạng người cao to anh tuấn, nhất là trên mặt hắn lúc nào cũng lộ ra nụ cười ôn nhu như nước, luôn khiến cho trái tim phụ nữ rung động. Những đôi mắt nhìn chăm chú của phụ nữ không khiến anh có một chút khó chịu, anh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ đang dựa lưng vào tường, đôi mắt đột nhiên giật lên một chút, dường như có cái gì đó nắm chặt lấy trái tim anh. Liếc mắt anh cũng nhận ra cô, không cần lý do, không cần xác minh, Giản Tiểu Phương, bạn gái hồi cấp III của anh, cũng là người con gái từng bị anh làm tổn thương sâu sắc. Nàng một điểm cũng không thay đổi, vẫn là dáng hình ấy, nếu có thay đổi, chỉ là qua bấy nhiêu năm, nàng trở thành một người phụ nữ duyên dáng, quyến rũ, giỏi giang hơn. Còn tính khí của nàng, dường như càng ngày càng tồi tệ, so với trước càng lãnh đạm, cô bé nữ sinh ngày xưa giờ đã trưởng thành rồi. "Tiểu ..." Anh muốn gọi cô, nhưng cô chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thành công ngăn cản những âm thanh tiếp theo của anh, cái từ "Phương" kia, cuối cùng cũng không thể nói ra thành tiếng. Giản Tiểu Phương quay lưng đi, siết chặt tài liệu trên tay, chỉ có cách này mới có thể làm cho nhịp tim của nàng bình tĩnh trở lại. Nàng hung hăng mắng chính mình, Giản Tiểu Phương, ngươi thật chẳng ra làm sao cả, hắn chẳng qua chỉ là một tên xấu xa mà thôi. Được rồi, chỉ là một tên xấu xa mà thôi, nhưng tại sao lúc này nàng lại muốn khóc. Trong lòng nàng vẫn đau đớn, không thể quên những bi thương hắn gây ra cho nàng ngày xưa. Nàng không có dừng lại, bước vội về phía trước, không muốn cũng hắn hít thở chung một bầu không khí. Nàng sẽ không tha thứ cho hắn, không bao giờ.