Nàng ghé sát vào ngực Mục Nham, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, khóe mắt, rất nhanh rơi xuống một giọt nước mắt, rồi biến mất vào áo anh, từng giọt từng giọt cứ khẽ khàng rơi xuống.“Chồng ơi, em yêu anh” Môi nàng khẽ động đậy, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, mà anh lại không thể phát hiện ra người phụ nữ yêu anh say đắm.Mọi người đều khao khát đi tìm hạnh phúc. Thế nhưng, kỳ thực, đôi khi hanh phúc lại ở gần bên mà ta chẳng hề hay biết. Có lẽ do một loại thói quen, do quá lơ là, xem đó như một sự hiển nhiên, thoáng qua không cần bận tâm, đến khi nhận ra thì nó đã vụt mất. Như vậy, chúng ta càng cố kiếm tìm hạnh phúc, thì nó lại càng xa vời.Trời về khuya, càng lúc càng thâm trầm, càng lúc càng yên tĩnh.Sáng sớm, Mục Nham thức dậy, đập vào mắt anh không phải màu đen của đồ trang trí mà là một màu xanh nhu hòa, trên trần còn có chiếc đèn thủy tinh rất tinh xảo, măc dù không bật điện nhưng nó vẫn hấp thụ ánh sáng, tạo nên một mảnh lung linh trong suốt.Cánh tay hơi tê, theo bản năng anh muốn cử động một chút, kết quả là khi cúi đầu, anh phát hiện nàng vẫn đang nép trong lòng mình. Khẽ nheo mắt lại, anh thầm quan sát nàng, mặc dù không được tính là tuyệt mỹ nhưng rất thanh tú. Đã nhìn qua rất nhiều đàn bà đẹp, nhưng phải đến lúc này anh mới phát hiện ra nét thanh thuần của nàng thực sự rất thu hút.Nàng có hàng lông mi thật dài, đôi mắt khép lại, dưới ánh sáng buổi sớm trông thật dịu dàng, khuôn mặt thanh thoát, cũng không hề có bất kỳ một loại mỹ phẩm nào, rất tự nhiên, làn da mịn màng, mềm mại, đôi môi mọng đỏ, dù không tô son.Anh đã từng hôn qua rất nhiều đàn bà, nhưng mùi hương của nàng thực khiến anh mê luyến đến không dứt ra được, rất tươi mát, rất ngọt ngào, cũng rất sạch sẽ.Anh đột nhiên cúi đầu, muốn một lần nữa xác nhận những suy nghĩ của mình, xem nàng của thực sự quyến rũ như vậy hay không .Nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, anh hôn một cách mải miết, cũng không cần biết đến phải chú ý một chút, tinh tế một chút, khiến nàng khẽ cựa mình, lấy lại tư thế ngủ quen thuộc. Chính động tác vô tình của nàng, lại khiến anh cảm thấy hơi không thoải mái. Anh dùng chính thân thể mình kẹp chặt lấy nàng, mặc kệ việc có thể sẽ đánh thức nàng dậy.Diệp An An hơi nhíu mày, nhưng chính sự gần gũi ấy lại khiến nàng cảm thấy thực ấm áp, thực an toàn, khiến nàng vẫn tiếp tục ngủ.Mục Nham đối với cô gái đang nằm trong lòng mình, đột nhiên nhíu mày, hô hấp mỗi lúc một nhanh. Anh lại một lần nữa cúi đầu xuống, từng chút, từng chút thưởng thức hương vị của nàng.Liệu ai có thể tưởng tượng rằng, cả đêm qua, hai người bọn họ chỉ là cùng nhau ngủ trên một cái giường, không hề làm qua bất kỳ chuyện gì, cứ ôm nhau mà ngủ như vậy cho đến sáng. Anh không muốn xa rời hơi ấm của nàng, còn nàng muốn níu giữ chút dịu dàng hiếm hoi của anh. Hai người, mỗi người có một tâm sự riêng, nhưng cùng sưởi ấm lẫn nhau, tựa vào nhau để ngủ, không hề có tình dục, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.Diệp An An, An An, anh vươn nhẹ tay, khẽ vuốt tóc nàng, nhìn nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng mình, ngực anh khẽ nhói lên, có một thứ cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim anh.Anh nắm chặt tay, hai mắt khép lại, đến khi mở ra, ánh mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thậm chí là vô tình. Anh đẩy nàng ra không một chút lưu luyến. Trong lòng không còn hơi ấm của nàng, khiến anh cảm thấy có chút mất mát. Chỉnh lại mái tóc hỗn độn trong lúc ngủ, anh bước xuống giường, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua. Quay đầu lại, anh nhìn Diệp An An vẫn còn đang ngủ, khẽ chép miệng, anh lại cúi xuống, kéo lại chăn giúp nàng.